← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

“Em nhớ về một chuyện ở phòng nghiên cứu của Sendo.”

Shoko ngồi xuống ghế sofa cạnh cửa sổ, bắt tréo chân. Đôi chân thon thả lộ ra khỏi áo choàng tắm. Khi về đến khách sạn, cô nói người mình ám mùi thuốc lá nên đã đi tắm.

“Chuyện gì?” Yusuke hỏi.

“Là nghiên cứu cải tạo người tận gốc chứ không phải cách thức tạm thời như sử dụng doping. Anh chưa từng nghe chuyện đó hả?”

“Chưa.” Yusuke lắc đầu. “Thời đó anh không còn sức để lo gì khác ngoài chuyện của mình.”

“Em cũng vậy mà.” Shoko nhún vai. “Là nghiên cứu như thế nào?”

“Ví dụ như nghiên cứu về thai nhi sử dụng steroid. Đại khái là chích steroid vào thai phụ để cải tạo thai nhi.”

“À, nếu là chuyện đó thì…” Yusuke vừa nhăn mặt vừa gật đầu. “Anh từng đọc qua tài liệu. Đó là tài liệu liên quan đến việc thử nghiệm lên cơ thể người của Đức Quốc xã. Sendo cũng làm nghiên cứu đó ư?”

“Nghe nói ông ta dựa vào đó để phát triển lên. Nhưng nghiên cứu này cũng đã dừng tại giai đoạn thực nghiệm trên động vật. Hầu hết đều gây ra sảy thai hoặc chết non. Cho dù có sống sót sau khi sinh thì chúng cũng mang nhiều khiếm khuyết.”

Yusuke im lặng lắc đầu như không muốn bình luận gì thêm.

“Ngoài ra Sendo còn thực hiện nhiều nghiên cứu khác. Trong số đó ông ta dốc sức nhất cho nghiên cứu cải tạo cơ thể tự nhiên bằng cách mang thai. Khi phụ nữ mang thai thì chất làm tăng cơ bắp sẽ được sản sinh ra gấp nhiều lần so với lúc bình thường. Nghe nói đó là bản năng, vì việc nuôi con sẽ tốn nhiều thể lực. Vì vậy, ông ta sẽ khiến cho nữ vận động viên mang thai rồi đợi đến khi người đó ở trong trạng thái dễ tăng cơ bắp thì cho họ luyện tập liên tục và đợi đến thời kỳ thích hợp thì bỏ bào thai.”

“Anh cũng đã từng nghe nói đến chuyện này. Đó là chuyện đã diễn ra trên thực tế ở các nước phương Đông. Do vận động viên đó không dùng thuốc nên không cần lo ngại về việc sẽ bị phát hiện khi tiến hành kiểm tra. Đó là chiêu thức tà ma ngang hàng với doping máu.”

“Phải rồi, nghe nói Sendo cũng là một trong số ít chuyên gia về doping máu. Anh có từng thử chưa?”

“Vẫn chưa…”

“Ừm, cái đó hơi đáng sợ nhỉ.”

Shoko khoanh tay lại, gật đầu.

Doping máu là phương pháp rút khoảng một nghìn cc máu ra khỏi người vận động viên trước hôm thi đấu khoảng hai mươi ngày, bảo quản đông lạnh và tiêm ngược lại hồng huyết cầu trong đó vào người vận động viên ngay trước lúc thi đấu. Khi cơ bắp có thể hấp thu một lượng lớn oxy thì sẽ tăng khả năng duy trì sức hơn ba mươi phần trăm. Đó là kỹ thuật được nghiên cứu tại phòng nghiên cứu thể thao Stockholm ở Thụy Điển.

“Vậy phương pháp làm sảy thai thì sao?” Yusuke hỏi dồn.

“Trong lúc thực hiện nghiên cứu về steroid, ông ta đã phát hiện ra nếu tiêm một loại steroid vào cơ thể người phụ nữ trong một khoảng thời gian nhất định thì sẽ gây sảy thai tại thời kỳ đầu. Việc đáng sợ là ngay cả sau khi ngừng tiêm steroid thì bản chất cơ thể đó cũng không thay đổi. Tức là nếu cứ mang thai thì tầm trên dưới ba tháng sẽ bị sảy. Và người phụ nữ này không hề chịu đau đớn gì, thai nhi sẽ chết một cách tự nhiên.”

“Nghĩa là người đó sẽ không thể sinh con được ư?” Yusuke nổi da gà.

“Đúng vậy. Nhưng cô ấy vẫn mang thai được. Sendo đã lưu ý đến điểm này. Vì cô ấy mang thai nên giống như em đã nói, cô ấy sẽ ở trong trạng thái dễ tăng cơ bắp. Hơn nữa, chất tăng cơ bắp của cô ấy còn tiết ra nhiều hơn so với các thai phụ bình thường. Nghĩa là cơ thể cô ấy sẽ luôn trong trạng thái giống như sử dụng doping. Ngoài ra do đã ngừng tiêm steroid nên sẽ không bị các cơ quan kiểm tra phát hiện ra.”

“… Ra là vậy.”

Với một người đang có vợ mang thai như Yusuke, anh không thể nào hiểu nổi tâm lý của người làm thực nghiệm đó. Nhưng với người có tính cách và hành vi điên cuồng như Sendo thì việc đó không phải là không có khả năng.

“Vậy đứa con gái đó là…” Yusuke mở miệng. “Là vật thử nghiệm của nghiên cứu đó ư?”

“Có lẽ là vậy.”

“Anh nghe nói Sendo đã trông nom đứa bé đó từ khi nó còn nhỏ. Cứ tưởng quan hệ giữa hai người đó như cha con…”

“Nhưng có lẽ không phải là vậy rồi.”

Ánh mắt Shoko trở nên nghiêm nghị. “Để mang thai thì phải quan hệ tình dục. Tức là cần có đàn ông. Khả năng cao người đàn ông đó chính là Sendo.”

“Nghĩa là…” Yusuke nuốt nước miếng. “Con bé đó đã mang thai con của Sendo và sảy thai ư?”

“Sảy thai rồi lại mang thai. Mục đích là để luyện tập.”

“Thật dã man!” Yusuke lắc đầu nhưng rồi lập tức dừng ngay hành động đó. “Tại sao nó lại làm đến nước này để báo thù cho gã đàn ông đã đối xử với mình như vậy?”

Nghe vậy Shoko khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào mặt Yusuke.

“Đúng là không hiểu nổi thật. Có lẽ chính nó cũng không biết được vì sao mình lại sảy thai. Nó chỉ làm theo những gì Sendo nói thôi. Đối với nó Sendo là thần thánh và nó tin rằng ông ta là người mang lại hạnh phúc cho mình giống như chúng ta cũng đã từng tin tưởng và dùng thuốc của ông ta.”

“Anh không đến mức đó…”

“Anh đừng đóng vai người tốt nữa.”

Shoko nhìn Yusuke với ánh mắt hình viên đạn. “Anh cũng vậy! Em cũng vậy! Anjo và cả Niwa cũng vậy! Tụi mình không khác gì con bé quái vật đó cả!”

Không nghĩ ra được lời nào để đáp lại, Yusuke im lặng cúi xuống.

“Con bé đó giờ không nghĩ gì khác ngoài việc báo thù. Không nghĩ gì về ngày mai, về tương lai. Nó chỉ tiếp tục giết người để trả thù mà thôi.”

“Cho đến khi giết được chúng ta ư?”

“Cho đến khi giết hết chúng ta đó!”

Yusuke lấy tay chà xát mặt. Lòng bàn tay anh láng bóng dầu.

“Lần tới nó xuất hiện chắc chắn là ở chung cư nhà em.”

Shoko ngồi tì tay lên bàn, chống cằm. “Nhưng có hệ thống bảo mật nên nó sẽ không đột nhập vào bên trong được. Tức là nó sẽ đợi ở bãi đậu xe.”

“Ý em nói giờ nó đang ở đó rồi?”

“Vì nó đâu còn chỗ nào để đến nữa.”

“Vậy…” Yusuke nuốt nước miếng rồi nói tiếp. “Tụi mình sẽ đến chung cư nhà em và đấu với nó?”

“Anh cũng biết đánh động ở đó thì sẽ gây ra chuyện gì rồi mà. Cho dù có giết được nó đi nữa thì cũng không thể để thi thể nó ở đó. Người trong giới thể thao sống ở đó chỉ có mình em mà thôi, cảnh sát sẽ đánh hơi được ngay.”

“Vậy phải làm sao?”

“Phải tìm cách dụ nó đến một nơi khác. Một nơi không có người qua lại và dễ xử lý thi thể.”

Shoko khoanh tay, nghiêng đầu qua một bên, chìm vào suy tư. Nhìn dáng vẻ nghĩ cách giết người mà như đang lên thực đơn nấu ăn của Shoko, Yusuke cảm giác như đã thấy rõ lòng dạ lạnh lùng của cô.

“Nếu dụ nó ra đâu đó thì có lẽ chúng ta trở thành con mồi là cách tốt nhất. Chắc chắn nó sẽ đuổi theo.”

“Chỗ ở của Niwa bị lộ là do trước cửa nhà cũ có dán mảnh giấy ghi địa chỉ. Vậy ta có thể sử dụng cách này không nhỉ?”

“Tức là ta sẽ tìm cách nào đó để nó biết ta đang ở đâu đúng không? Nhưng làm sao để cho nó biết đây? Có lẽ giờ nó đang đợi ở bãi đậu xe tại chung cư nhà em nhỉ?”

“Ừm, có cách gì hay không nhỉ?”

Shoko cắn ngón tay cái. Yusuke biết đây là thói quen của cô mỗi khi suy nghĩ việc gì đó.

“Nếu anh không dọn nhà thì có lẽ nó sẽ đi đến đó, nên chúng ta có thể dán sẵn tờ giấy lên cánh cửa nhà đó.”

“Ừm, cũng phải…”

Trả lời xong, Yusuke linh cảm điều gì đó không lành. “Đợi chút…”

“Sao vậy?”

“Không có gì đảm bảo rằng nó chưa đến căn hộ ở Kichijoji mà anh đã từng sống. Vì không biết là anh đã chuyển nhà nên tất nhiên nó sẽ đến đó.”

“Có lẽ vậy.” Trả lời xong Shoko nói tiếp. “Nhưng, nếu đến đó nó sẽ biết ngay anh không còn sống ở đó.”

“Bằng cách nào chứ?”

“Thì…” Shoko chu môi. “Nhìn bảng tên là biết liền mà.”

“Liệu nó có đọc được chữ ghi trên bảng tên không? Mà giả dụ nó biết được tên trên bảng không phải tên anh đi nữa thì liệu nó có chịu bỏ đi ngay? Ít ra nó cũng sẽ xem mặt người đang sống ở đó rồi mới đi chứ?”

“Ừm… cũng có khả năng đó.”

“Hỏi thử xem sao. Không chừng nó đã đến đó rồi.”

Yusuke lấy cuốn sổ tay trong áo khoác ra, vừa mở trang ghi địa chỉ vừa nhấc điện thoại để bên cạnh lên.

“Anh gọi đi đâu vậy?”

“Đến công ty bất động sản quản lý căn hộ trước đây. Anh sẽ hỏi số điện thoại của người đang sống hiện nay.”

Yusuke vừa gọi thì đã có người bắt máy liền. Giờ đã gần chín giờ nhưng có lẽ người này vẫn còn việc phải làm ở công ty. Yusuke xưng tên và hỏi xin số điện thoại liên lạc của người sống tại căn hộ 105 tòa nhà Green Height, tức nơi anh đã sống trước đây. Anh đã chuẩn bị tâm lý bị coi là kẻ đáng ngờ nhưng người nhân viên lại trả lời một cách vui vẻ, nằm ngoài dự tính của anh.

“À, là việc lúc nãy phải không ạ? Anh đã nhận được liên lạc của người thân chưa?”

“Hả? Là việc gì ạ?”

“Ủa? Anh vẫn chưa nhận được liên lạc sao? Người đang sống ở nhà cũ của anh là cô Suzuki. Cô ấy nói có người thân của anh không biết anh đã dọn nhà nên tìm đến đó. Vì vậy cô ấy đã gọi điện đến đây để hỏi địa chỉ nhà và số điện thoại liên lạc của anh. Mới khoảng mười phút trước thôi.”

Tay Yusuke không ngừng run lên bần bật. Anh cúp máy giữa chừng rồi lại nhận điện thoại.

“Anh gọi đi đâu nữa vậy?” Shoko hỏi.

“Nhà anh. Có lẽ nó đang trên đường đến đó. Nó đã biết được địa chỉ nhà mới của anh rồi.”

“Bằng cách nào?”

“Có lẽ nó đã đe dọa người đang sống ở đó hỏi cho nó. Anh đã xem thường nó quá rồi.”

Có tiếng bắt máy. “Alo,” Sayoko lên tiếng.

“Là anh đây.” Yusuke nói.

“Anh… đang ở đâu vậy?”

“Trong nội thành Tokyo. Nhưng không quan trọng. Em ra khỏi nhà ngay đi. Dọn đồ rồi về nhà ngoại giùm anh được không?”

“Là… là sao? Sao đột nhiên anh lại nói vậy?”

“Giờ không còn thời gian giải thích đâu. Tóm lại là không nên ở đó nữa. Anh sẽ đến đón em liền nên giờ cứ về nhà mẹ đi!”

“Không.” Sayoko khăng khăng. “Em sẽ ở nhà. Sẽ không đi đâu cho đến khi nghe anh giải thích.”

“Giờ không có thời gian để giải thích đâu. Anh xin em đó. Ra khỏi đó đi!”

“Vậy anh đến đón em liền đi. Nếu đi với anh thì đi đâu cũng được!”

“Anh không về kịp mà…”

Sayoko cúp máy.

Yusuke rầu rĩ, bỏ điện thoại xuống.

“Xem ra vợ anh không chịu hiểu nhỉ?” Shoko lạnh lùng nói.

“Vì gần đây cô ấy thấy anh có nhiều điểm đáng ngờ.” Yusuke đứng dậy. “Không còn thời gian nói chuyện nữa. Anh về nhà đây!”

“Đợi đã!” Shoko với tay lấy giấy ghi chú và bút của khách sạn. “Anh đợi em mười phút.”

“Anh không đợi được đâu. Giờ có về liền cũng chưa chắc kịp.”

Dù nghĩ Sayoko sẽ không bị giết, Yusuke vẫn không thể nào ở yên được.

“Vậy thì năm phút. Chỉ năm phút thôi!” Shoko chau mày suy nghĩ. Sau đó cô viết gì đó vào giấy.

“Em viết gì vậy?”

“Đây.”

Shoko đưa tờ giấy ra. Yusuke nhìn tờ giấy rồi bật hỏi.

“Nghĩa là sao?”

“Em không nghĩ ra được nơi nào tốt hơn. Sau khi anh đưa vợ về nhà ngoại xong thì dán hoặc để đâu mà nó sẽ thấy nhé.”

“Em sẽ mai phục ở đây?”

“Đúng vậy. Sau khi đưa vợ về nhà ngoại, anh hãy đến đó.”

“… Anh biết rồi!”

Yusuke nhét tờ giấy vào túi áo khoác.

Khi anh bước ra cửa, Shoko nắm lấy tay anh. “Yusuke, anh nhớ đến đó!” Ánh mắt cô rất nghiêm túc. “Chỉ mình em thì sẽ bị nó giết mất.”

“Anh không phản bội em đâu.”

“Hứa nhé!”

Shoko vòng hai tay qua cổ Yusuke, chạm môi vào môi anh. Đó là đôi môi mà anh đã chạm vào nhiều lần trước đây.

“Anh đi đây.”

Yusuke rút người ra, bước nhanh khỏi cửa. Ra khỏi khách sạn, Yusuke lên taxi. Lúc này vừa đúng chín giờ. Anh tính toán trong đầu. Theo lời nhân viên bất động sản thì có người hỏi thông tin về chỗ ở mới của anh trước lúc anh gọi đến đó một lúc. Nghĩa là có lẽ ả hung thủ đang trên đường đến Mitaka. Theo như thông tin thu thập được trước giờ thì nó không sử dụng phương tiện công cộng mà đa số là đi bộ hoặc đi xe đạp. Khoảng cách từ nhà cũ ở Kichijoji đến nhà anh hiện tại là khoảng bốn cây số. Với thể lực của nó thì chắc tầm nửa tiếng sẽ đến được. Nhưng phải dựa theo địa chỉ để tìm nhà tại một nơi chưa từng đến bao giờ là việc không dễ dàng với một người nước ngoài. Ít nhất sẽ lạc đường khoảng ba mươi phút, mà không, có lẽ là khoảng một tiếng.

Nghĩa là ra khỏi đó trước mười giờ thì sẽ kịp. Yusuke đưa ra kết luận.

Taxi đến trước tòa chung cư lúc chín giờ ba mươi tám phút. Yusuke quan sát xung quanh rồi xuống xe. Anh tưởng tượng ra cảnh hung thủ tấn công từ trong bóng tối. Bước vào tòa chung cư, anh không dùng thang máy mà chạy lên cầu thang bộ.

Mở cửa ra, anh gọi tên Sayoko ngay. Sayoko bước ra từ phòng trong. Vậy là cô vẫn an toàn. Anh tạm thời yên tâm.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy anh?” Sayoko hỏi, mặt mày xanh xao.

“Anh sẽ giải thích sau. Em thu dọn hành lý liền đi!”

“Anh nói cho em một chút đi! Tại sao mình phải chạy? Chạy khỏi ai chứ?”

“Sayoko…” Yusuke nhìn vào mặt vợ, khẽ lắc đầu. “Giờ em đừng hỏi gì hết, anh xin em! Em cứ làm theo lời anh đi. Điều này là để bảo vệ mạng sống của chúng ta và của con chúng ta…”

“Mạng sống?” Sayoko nghẹn thở, đặt hai tay lên bụng. Rồi cô nhắm mắt hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh. “Em sẽ phải về nhà mẹ mấy ngày?”

“Hai ngày, hoặc nhiều lắm là ba ngày.”

“Vậy à… vậy thì không cần mang nhiều hành lý.”

Nói rồi, cô đi vào phòng trong.

Yusuke vào phòng mình, thay sang bộ đồ dễ cử động, bỏ con dao mua hồi trưa vào túi trong của áo khoác. Anh còn nhìn xung quanh xem có vật gì có thể dùng làm vũ khí không. Những thứ thu hút ánh mắt anh lại là những bằng khen và huy chương xếp dài ngay cạnh tường.

Vì ham muốn những thứ ấy nên mới ra nông nỗi này, anh thầm nhủ. Mày nhìn đi! Những thứ này có ích gì đâu. Chúng chỉ là những món đồ vô dụng.

Yusuke tắt đèn, đi ra ngoài.

Sayoko đang vội vàng thu xếp hành lý trong phòng ngủ.

“Một túi đồ có đủ không em?”

“Dạ, cũng đủ. Trời vẫn còn nóng nên cũng không cần quần áo dày.”

“Không cần đem đồ cho anh đâu.”

Nghe Yusuke nói vậy, Sayoko khựng lại. “Em chỉ mang theo đồ lót thôi.” Nói rồi, cô tiếp tục xếp hành lý.

Yusuke nhìn đồng hồ. Giờ đã khoảng mười giờ mười phút. Ả hung thủ đó hiện đang ở đâu? Không chừng nó sắp sửa tông cửa vào. Chỉ mới nghĩ đến đó, anh đã đứng ngồi không yên.

Anh không thể đợi đến lúc Sayoko kéo xong khóa túi xách, vội kéo tay cô.

“Đi thôi! Nhanh lên!”

“Đợi chút! Em quên đồ đan móc.”

“Cái đó mua là được.”

Yusuke cầm túi, kéo tay Sayoko đi ra cửa. Anh để Sayoko ra ngoài trước, rồi để lại mẩu giấy nhận được từ Shoko khi nãy lên kệ giày. Sau đó, anh cũng ra ngoài.

“Đi thôi!”

“Phải khóa cửa đã chứ.”

“Không cần.”

Yusuke đẩy lưng vợ đi.