← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 31

“Em nghe đến bán đảo Gaspé bao giờ chưa?”

Yusuke bắt đầu mở lời sau khi chiếc Pajero đã vào đến thành phố Kawasaki. Trước đó anh hoàn toàn không nói gì.

“Gaspé? Em chưa nghe bao giờ.”

Sayoko ngồi ghế kế bên, lắc đầu. Nãy giờ cô cũng chỉ ngồi yên đợi chồng lên tiếng chứ không hề hỏi gì.

“Từ Gaspé có nghĩa là điểm cuối của đất liền . Đó là bán đảo nằm tại cực Đông bang Québec ở Canada.”

“Anh từng đến đó rồi hả?”

“Ừ.” Yusuke trả lời. “Cũng mấy lần…”

“Đẹp không?”

“Có. Rất đẹp. Phía Bắc có một dòng sông rất lớn tên là Saint Lawrence, trong tiếng Pháp là Saint-Laurent. Gọi nó là biển thì đúng hơn là sông. Những ngọn sóng lớn không ngừng vỗ vào bờ gợi nhớ đến biển Nhật Bản. Thực ra, dòng sông đó chảy về Đại Tây Dương. Phía bên kia dòng sông, ngăn cách bởi con đường, là một vách đá dốc đứng phơi ra những tảng đá tưởng như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Trên đường cũng hay xuất hiện những tảng đá lớn lăn lông lốc có thể là rơi xuống từ vách đá đó.”

“Có người sống ở đó không?”

“Dĩ nhiên là có. Đi theo con đường nằm giữa vách đá và dòng sông, cứ khoảng mười mấy cây số sẽ thấy một ngôi làng. Đó là những người nhập cư từ vùng Brittany của nước Pháp. Họ vẫn duy trì nếp sinh hoạt truyền thống. Ở đó toàn những ngôi nhà xinh xắn và đầy màu sắc trông giống như nhà bánh kẹo ấy.”

“Em muốn đến đó quá.”

“Ừ. Một lúc nào đó anh sẽ dẫn em đến.”

Nếu như anh còn sống đến lúc đó, Yusuke nuốt lại lời này.

“Đầu mút của bán đảo có một thị trấn tên là Percé. Đó là khu du lịch nổi tiếng nhất vùng. Nói vậy thôi chứ cũng chỉ có một con đường, hai bên đường có các khách sạn nhỏ, nhà hàng và các cửa tiệm bán đồ lưu niệm. Nổi tiếng nhất là khối đá Percé nhưng cũng không có gì đặc sắc lắm. Nó chỉ là một khối đá có lỗ ở chính giữa, trồi lên từ biển. Đợi đến lúc thủy triều rút và băng qua khối đá là thú vui duy nhất của khách du lịch đến đó.”

“Anh cũng từng băng qua?”

“Ừ, đã từng, vào ngày nghỉ.”

“Ngày nghỉ?”

“Là ngày không phải luyện tập và thí nghiệm.”

“Thí nghiệm…?”

Yusuke tăng tốc, nhà mẹ đẻ của Sayoko ở Yokohama.

“Hầu hết làng mạc và thị trấn đều nằm trên con đường dọc theo bờ biển vì đất liền bị bao phủ bởi rừng rậm. Nhưng không hẳn là không có người sống trong núi. Có khoảng hai con đường cắt ngang bán đảo. Dọc theo hai con đường này cũng có làng mạc, mặc dù rất hiếm. Đó là những ngôi làng trông mộng mơ đến mức có thể trở thành bối cảnh cho những bộ phim hoạt hình. Nhà ga ở đó trông giống như viện bảo tàng. Nhưng cách xa con đường thì lại là vùng có nhiều người sinh sống. Rất nhiều người.”

Yusuke nhìn thẳng về phía trước, nuốt nước bọt. “Anh đến đó vào mùa hè năm thứ tư đại học. Ở Nhật anh có thể tự hào mình là số một trong bộ môn nhảy rào nhưng vẫn đứng ngồi không yên vì chưa có tiếng tăm trên đấu trường thế giới. Khi đó, anh đã nhận được lời rủ rê từ Sendo Korenori. Ông ta nói có muốn dùng thử thuốc không…”

“Thuốc? Là thuốc…”

“Doping.” Yusuke cố tình nói cụt ngủn.

Đó là chuyện sau khi vừa kết thúc Đại hội thể thao Universiade. Sendo đã đến gặp Yusuke. Ông ta nói. “Tôi muốn hỗ trợ cậu để khiến thế giới biết được thực lực của cậu.” Anh nhận ra ngay ông ta muốn nói đến việc sử dụng thuốc bất chính vì đã từng nghe một số lời đồn liên quan đến người có tên là Sendo này. Dẫu vậy lý do khiến anh không thể từ chối dứt khoát chính là vì đã thấy được khoảng cách thể lực rõ rệt giữa mình và các vận động viên nước ngoài tại Đại hội thể thao Universiade diễn ra ngay trước đó. Rồi đột nhiên anh tự suy diễn rằng. “Bọn họ đã sử dụng doping. Vì vậy họ mới mạnh. Mình cũng làm vậy thì sẽ không đời nào thua.”

“Nếu cậu có hứng thú thì cứ liên lạc với tôi.” Sendo nói vậy rồi trao danh thiếp cho Yusuke. Trên đó có ghi địa chỉ tại bang Québec, Canada.

“Tôi chắc chắn sẽ giúp cậu mạnh lên.” Ông ta khẳng định.

Rồi tại đại hội toàn quốc được tổ chức sau đó khoảng hai tháng, Yusuke đạt một kết quả có thể nói là thảm bại. Bề ngoài, có vẻ anh chỉ tạm thời mất phong độ, nhưng như vài lời đồn, có lẽ là do tài năng của anh có hạn. Yusuke đã gửi thư cho Sendo. Đó chính là bước dấn thân đầu tiên của anh vào bùn lầy.

Sendo hồi âm rằng ông ta sẽ lo chỗ ở cho anh nên tạm thời anh cứ đến đó khoảng một tháng. Sau khi đắn đo hồi lâu, anh đã quyết định đi Canada mà không bàn với ai. Anh nộp đơn xin tạm nghỉ câu lạc bộ điền kinh của trường.

Hai người đàn ông lạ đã đến đón anh ở sân bay Toronto bằng xe buýt. Điều đáng ngạc nhiên là trên xe đã có năm người trẻ tuổi ngồi đó. Tất cả đều trông có vẻ là vận động viên thể thao, với thân hình được trui rèn. Thế nhưng Yusuke nghĩ nếu mãi chỉ như thế này thì họ sẽ không thể trở thành tuyển thủ hàng đầu được, giống như anh.

Sau đó anh cứ ngồi suốt trên xe buýt. Hai người đàn ông luân phiên lái xe. Ngoài những lúc dừng lại để ăn uống và đi vệ sinh thì xe cứ chạy suốt. Dẫu vậy, họ vẫn mất trọn hai ngày để đến được một tòa nhà khổng lồ màu trắng trong vùng sâu.

“Chúc mừng cậu đã đến nơi.” Nhìn thấy Yusuke, Sendo vui sướng nói. “Tôi sẽ không để cậu phải hối hận vì đã đến đây đâu.”

Những người cùng ngồi trên xe buýt được đưa đến một nơi khác. Yusuke hỏi họ sẽ làm gì.

“Họ khác với cậu. Từ giờ họ sẽ sống tại đây. Họ sẽ rèn luyện để có được một cơ thể hơn người dưới chế độ kiểm tra gắt gao.”

“Mất khoảng bao lâu?”

“Điều đó tùy thuộc vào bản thân họ. Nếu sớm đạt được mức độ mục tiêu thì có thể ra sớm. Cũng có người đạt được sau vài tháng nhưng cũng có những người sau nhiều năm vẫn không đạt được.” Nói xong, Sendo cười khẩy. “Không phải cứ dành nhiều thời gian là tốt và cũng không phải nhờ chúng tôi quản lý mà họ có thể luyện tập tốt được. Điều quan trọng là ý chí của bản thân. Tôi muốn cậu chứng minh điều đó.”

“Tôi ư?”

“Đầu tiên chúng tôi sẽ kiểm tra năng lực của cậu. Dựa trên kết quả kiểm tra, chúng tôi sẽ soạn hướng dẫn để cậu tiến hành luyện tập dựa trên bản hướng dẫn đó. Sau đó sẽ kiểm tra và điều chỉnh lại nội dung hướng dẫn. Cứ lặp đi lặp lại quy trình đó để soạn ra được một hướng dẫn tốt nhất. Cậu sẽ luyện tập theo hướng dẫn đó đến mức thuần thục. Đây là kế hoạch trong một tháng kể từ hôm nay.”

“Hướng dẫn đó là gì?”

“Dĩ nhiên là hướng dẫn doping rồi.” Sendo nói một cách tự nhiên.

Nói đúng hơn thì đó là chương trình cải tạo cơ thể. Đối tượng luyện tập sẽ đem chương trình đó về Nhật và duy trì việc tự luyện tập. Người này sẽ báo cáo quá trình luyện tập mỗi tháng một lần cho Sendo. Ông ta sẽ dựa vào đó để đưa ra chỉ thị. Sendo lấy việc xây dựng hệ thống hỗ trợ cá nhân như vậy làm đề tài nghiên cứu.

“Quá trình luyện tập trong một tháng đó không dễ dàng chút nào. Nhưng muốn mạnh hơn nên anh đã cố hết sức chịu đựng. Giờ nghĩ lại thấy nó thật ngớ ngẩn, mặc dù những ngày đó anh đã cố hết sức mình.”

“Em hiểu…” Sayoko khẽ nói.

“Anh về lại Nhật Bản, sau đó mới biết người đang nhận chỉ đạo của Sendo không phải chỉ có mình anh. Ngoài anh ra còn bốn người khác nữa. Bọn anh cần phải gặp nhau định kỳ. Lý do là để nhận thuốc Sendo gửi. Thuốc được gửi theo một lộ trình đặc biệt và sẽ được giao đến chỗ một người trong nhóm.”

Đó là Ogasawara Akira. Anh ta là người quen biết Sendo lâu nhất và cũng là vận động viên phát huy thành quả nghiên cứu tốt nhất. Yusuke và những người khác đến chỗ anh ta nhận toa và thuốc của mình. Cứ như vậy, năm người coi nhau như bạn bè và qua lại với nhau trên phương diện cá nhân. Cùng trong giới điền kinh nên Yusuke thường xuyên gặp gỡ trao đổi thông tin với Niwa Junya.

“Thực nghiệm đã mang lại thành quả nổi bật. Tất cả thành viên trong nhóm đều đạt được thành tích ưu tú trong các lĩnh vực. Minh chứng cho điều này là việc những người không thể đứng đầu trong nước trước đây thì nay đã được công nhận trên đấu trường quốc tế. Nghiên cứu của Sendo kỳ diệu ở chỗ không một ai trong bọn anh gặp vấn đề khi kiểm tra doping. Bọn anh mê mẩn trong vui sướng. Tất cả đều cảm thấy lâng lâng.”

Nhưng rồi cũng đến lúc bọn anh tỉnh ra. Ảnh hưởng xấu của doping đã biểu hiện trên cơ thể Ogasawara Akira. Khi bắt đầu cảm nhận cơ thể xuất hiện các triệu chứng, anh đã nói với nhóm Yusuke. “Các cậu nên ngừng dùng thuốc đi. Những liều thuốc ấy giống như thứ tà ma vậy.”

Thời điểm đó cũng là lúc giới thể thao bắt đầu điều tra nghiêm ngặt về việc sử dụng doping. Nhóm Yusuke quyết tâm cùng nhau giải nghệ. Nếu tiếp tục thi đấu mà không dùng thuốc thì thực lực của họ sẽ bị lộ. Và thành thực mà nói thì họ sợ điều đó. Những gì muốn có, họ cũng đã đạt được rồi.

Nhóm cắt đứt liên lạc với Sendo. Không lâu sau đó Yusuke nghe nói phòng nghiên cứu ở Gaspé bị đóng cửa. Vì vậy, anh yên tâm là chuyện quá khứ đã hoàn toàn khép lại.

Nhưng ngoài dự tính của anh, biến cố khiến chuyện nhơ nhuốc trong quá khứ có nguy cơ bại lộ đã xảy ra. Đó là vụ Ogasawara Akira tự sát. Hiệp hội thể thao Nhật Bản và JOC đã hành động khi phát hiện ra di chúc của Ogasawara.

Nhóm Yusuke, trừ Ogasawara, đã vội vã tập hợp lại hòng suy nghĩ phương án. Nếu như lực lượng điều tra tìm ra những tư liệu liên quan đến họ từ chỗ Sendo thì đừng nói chi đến những hào quang trong quá khứ mà ngay cả địa vị hiện tại cũng có khả năng mất trắng.

Họ đã thống nhất sẽ đột nhập và lấy đi những tư liệu . Đó là kế hoạch không ai muốn làm nhưng không còn cách nào khác.

Và chuyện đêm hôm đó đã xảy ra. Giữa chừng, mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ theo như kế hoạch. Việc bị Sendo phát hiện, phải giết ông ta và cả việc không tìm ra tư liệu nên đã phóng hỏa đốt nhà đều nằm ngoài dự tính.

Nhưng việc nằm ngoài dự tính lớn nhất là sự có mặt của cô gái đó. Và cả nhóm có nằm mơ cũng không ngờ được cô ta lại quyết tâm báo thù đến mức liều cả tính mạng để giết hết tất cả bọn họ.

“Anh nhận được thông tin cô ta đang đến nhà chúng ta. Vì vậy, anh muốn đưa em đi trốn. Cô ta là người sẽ bất chấp tất cả để đạt được mục đích.”

Sayoko lặng thinh nghe Yusuke nói. Có lẽ cô đang bị sốc nặng. Không chỉ bởi biết được người chồng mình tin tưởng đã đạt được thành tựu bằng phương pháp bất chính mà còn vì dù không trực tiếp nhưng anh cũng có can dự vào vụ giết Sendo Korenori. Những việc ấy chắc chắn đã khiến cô thất vọng.

“Anh đã muốn giấu chuyện này đến cùng.” Yusuke nói. “Nhưng đã đến nước này thì nếu giải thích nửa vời em sẽ không cho qua. Và bản thân anh cũng đã quá mệt mỏi vì phải giấu giếm.”

Sự im lặng bao trùm trong một lát. Có vẻ Sayoko đang chìm vào suy nghĩ của bản thân. Yusuke thì thấy nhẹ nhõm vì đã nói ra được hết.

“Ai cũng có…” Sayoko mở lời. “Ai cũng có… quá khứ. Quá khứ mà không phải toàn điều tốt.”

“Anh không muốn kéo em vào quá khứ đó. Từ giờ cũng vậy. Đợi em bình tĩnh lại thì mình ly hôn.”

“Ly hôn… em hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó!” Sayoko nói một cách dứt khoát. “Mình đến gặp cảnh sát đi. Vì có liên quan đến vụ việc giết người nên chắc sẽ bị hỏi tội nhưng không phải do anh ra tay nên sẽ không bị kết án quá nặng đâu. Em sẽ đợi anh bao lâu cũng được.”

Từng lời, từng lời của Sayoko đã làm lung lay Yusuke. Anh nghĩ nếu như cô thật sự chịu đợi anh thì đầu thú với cảnh sát và bù đắp lại tội lỗi cũng không phải việc gì quá tệ.

Nhưng… Yusuke suy nghĩ. Anh cảm thấy biến Sayoko thành vợ của một người có tiền án thì thật không phải với cô. Dĩ nhiên, về mặt đạo đức thì làm thế là đúng đắn. Nhưng sẽ khiến Sayoko chịu nhiều cay đắng, và cả đứa con trong bụng cô cũng vậy.

“Anh làm theo lời em đi nhé!” Sayoko nhắc lại.

“Anh biết rồi. Anh sẽ làm như vậy.” Yusuke tạm thời đồng ý.

“Thật không? Anh sẽ đi gặp cảnh sát nhé!”

“Ừ. Nhưng để ngày mai.”

“Ngày mai? Tại sao?”

“Trước đó, anh có việc phải làm. Người liên quan đến vụ việc lần này không phải chỉ có mình anh.”

“Ý anh là muốn bàn với người đó?”

“Ừ, kiểu vậy. Ngoài anh ra vẫn còn lại một người nữa.”

Yusuke không nói ra tên Sakura Shoko.

“Người đó là ai?”

“Chuyện đó anh không nói được.”

Để chặn Sayoko hỏi thêm, Yusuke cố tình nghiêm mặt nhìn cô. Sau đó, anh lái xe và không nói gì nữa.

Đến trước nhà ngoại ở Yokohama, anh đỡ cô xuống xe và dỡ hành lý.

“Mai anh sẽ gọi cho em.” Yusuke nói và chui vào xe.

Nhưng Sayoko nắm tay anh. “Giờ anh đi đâu vậy?”

“Nãy anh đã nói rồi mà. Anh đến chỗ người kia. Anh đã hứa rồi.”

“Anh sẽ khuyên người đó đầu thú đúng không?” Sayoko ngước nhìn chồng bằng ánh mắt nài nỉ.

Yusuke mỉm cười, gật đầu. “Ừ! Anh sẽ làm vậy!”

“Nói chuyện xong thì anh đến đón em liền nhé! Em sẽ thức đợi anh.”

“Làm vậy hại cơ thể lắm, không tốt đâu. Mai anh sẽ đến đón mà.”

“Thật không?”

“Thật! Em vào trong nhà mau đi. Trời trở lạnh rồi đó.”

Dẫu vậy, Sayoko vẫn không chịu di chuyển. Yusuke đẩy tay cô ra, bước vào xe.

“Anh!” Sayoko gọi qua cửa sổ của ghế phụ lái. “Anh… anh sẽ đến đón em thật nhé!”

“Tin anh đi!”

Yusuke nói rồi nổ máy, sau đó từ từ lái xe đi. Trên kính chiếu hậu hiện lên khuôn mặt đầy bất an của Sayoko.

“Nhưng lần tới, anh sẽ đem theo đơn ly hôn.” Yusuke tự lẩm bẩm với hình ảnh người vợ trên kính chiếu hậu.