← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

Vừa đi về phía thang máy, Sayoko vừa ngạc nhiên vì nghĩ không ngờ cũng có người sống ở những nơi thế này. Nơi đây có cửa vào như khách sạn, có phòng đợi, có đèn chùm treo trên trần. Cô không thể tin được chỗ này cũng được gọi là chung cư như nhà cô.

Không ngờ Sakura Shoko là người sống ở thế giới như vậy. Nhưng cô tự nhủ không việc gì phải ngưỡng mộ cả. Vì cô ta cũng là người có cùng tội với Yusuke.

Sayoko biết chuyện Yusuke đã từng quen với Sakura Shoko khoảng một năm trước, tức là lúc mới kết hôn. Người nói cho cô biết là Niwa Junya.

“Thằng đó cũng từng có kinh nghiệm chia tay với người yêu đấy.”

Khi đến ăn mừng nhà mới của Yusuke, Junya đã rượu vào lời ra trong lúc Yusuke không có mặt. Khi đó Sayoko đã khéo léo hỏi thêm chuyện. Khi nghe tên người yêu cũ của chồng là Sakura Shoko cựu tuyển thủ bộ môn thể dục dụng cụ thì cô cũng không ngạc nhiên lắm. Cô chỉ nghĩ đúng là các vận động viên thường thu hút nhau.

Nhưng khi bị hỏi đến chi tiết Shoko và Yusuke đã quen nhau như thế nào thì Niwa Junya á khẩu. Và anh ta đã năn nỉ Sayoko giữ bí mật chuyện mình vừa nói ra với Yusuke.

Sayoko cũng không phải là chưa từng quen ai khác trong quá khứ. Vì vậy cô không có ý chất vấn Yusuke về chuyện đã qua. Thực tế, cô hoàn toàn không nhắc đến Shoko với Yusuke. Chỉ thỉnh thoảng khi Shoko xuất hiện trên TV thì Sayoko nói bóng gió như là trang phục của Shoko bữa nay trông thật đẹp hoặc là cách trang điểm tuyệt quá. Nói xong cô đợi xem phản ứng của Yusuke như là một cách chọc ghẹo anh.

Điều khiến cô đột nhiên nhớ đến tên Shoko là do có một cuộc điện thoại gọi tới tìm Yusuke vào trưa hôm qua. Đối phương tự xưng tên là Kimura Shoko và để lại địa chỉ liên lạc. Từ cái tên đó, cô nghĩ liệu người gọi đến có phải là Sakura Shoko không. Sau đó, cô gọi điện thoại đến nhà xuất bản mà mình từng làm việc và nhờ đồng nghiệp cũ tra giùm địa chỉ và số điện thoại nhà Shoko. Nhưng số điện thoại đó khác với số điện thoại mà Kimura Shoko để lại. Sau đó, Sayoko thử gọi đến số mà Kimura Shoko để lại thì hóa ra đó là số điện thoại của khách sạn. Cô đoán Sakura Shoko đã dùng tên giả để đặt phòng.

Sau đó, khi nghe Yusuke kể sự việc thì cô đã biết người còn lại mà Yusuke nói tới chính là Sakura Shoko. Cả việc Yusuke nhất quyết không nói ra tên cô ta cũng nằm trong dự đoán của cô. Và khi nãy cảnh sát cho hay người còn lại có khả năng cao là nữ thì cô không còn lý do gì để nghi ngờ nữa.

Sayoko đã đến trước cửa nhà Sakura Shoko. Cô hít thở sâu rồi nhấn chuông. Vài phút sau, cánh cửa mở ra.

“Tôi đợi cô mãi.”

Sayoko cảm nhận được Shoko đang nhìn mình từ trên xuống dưới. Có lẽ cô ta đang đánh giá mình, Sayoko nghĩ. Shoko đứng trước mặt Sayoko bây giờ đẹp hơn gấp mấy lần so với trên TV.

“Chào cô.”

Bị áp đảo nên mãi Sayoko mới lên tiếng được.

Sayoko được dẫn vào một phòng khách có thể ngắm được cảnh đêm. Các ghế sofa xếp vuông góc với nhau. Trên bàn có để sẵn chai rượu Brandy và ly.

“Cô uống rượu không?” Shoko hỏi.

Sayoko im lặng lắc đầu.

Shoko hạ ánh mắt xuống một chút rồi phì một tiếng. “À, phải rồi! Rượu không tốt cho đứa bé trong bụng đúng không?”

Có vẻ Shoko đã nghe Yusuke kể chuyện Sayoko đang mang thai. Và Sayoko cảm thấy không vui vì điều này.

Shoko rót rượu vào ly, uống một ngụm rồi thở ra một hơi.

“Cô muốn nói với tôi chuyện gì?”

“Tôi muốn cô cho tôi biết chuyện hôm qua. Cô đã ở bên anh ấy mà, đúng không?”

Nghe vậy, Shoko bỏ ly xuống bàn, nhìn qua chỗ khác, tránh ánh mắt Sayoko.

“Có lẽ tôi muốn giấu cũng không được nhỉ. Đúng vậy. Chúng tôi đã ở cùng nhau. Đã cùng chiến đấu với con quái vật đó.”

“Chồng tôi đã chết như thế nào?”

“Như thế nào ư?… Anh ấy bị bắn chết.”

“Tại sao chỉ mình chồng tôi?”

“Hả?” Shoko nhìn Sayoko. “Cô nói vậy có ý gì?”

“Tại sao cô còn sống, chỉ mình chồng tôi bị giết?”

Sayoko nhìn thẳng vào người yêu cũ của Yusuke. Chỉ Yusuke bị giết là điều nghi vấn lớn nhất với cô. Cô muốn tự mình làm sáng tỏ nên đã không trông cậy vào cảnh sát mà một mình đến đây.

“Đó là chuyện… không ai lường trước được.” Shoko khẽ nhún vai. “Chắc cô đã nghe cảnh sát nói anh ấy có mang súng đúng không? Anh ấy đã bắn cô ta và cùng lúc ấy cũng bị cô ta bắn. Vì vậy cô ta đã mất thăng bằng và rơi xuống sông. Nghe nói vẫn chưa tìm ra xác nhưng chắc là không cứu được nữa rồi. Chuyện là vậy nên chỉ mình tôi sống sót.”

Sayoko lắc đầu. “Anh ấy không phải là người có thể cầm súng bắn người khác. Chuyện đó tôi biết rõ hơn ai hết.”

“Lúc đó anh ấy đang bị đối phương chĩa súng vào người. Cho dù là người yếu đuối đến đâu thì cũng sẽ nổ súng tự vệ thôi.”

Shoko có vẻ hơi kích động. Nhìn phản ứng đó, Sayoko biết trực giác của mình đã đúng.

“Không! Nếu bị chĩa súng thì thay vì bắn lại đối phương anh ấy sẽ bỏ chạy. Anh ấy vốn là người như vậy.”

“Nhưng lúc đó anh ấy đã bắn. Tôi nói rồi mà, chuyện chính là vậy đó.”

“Người bắn nữ hung thủ đó chính là cô!” Sayoko nói thẳng thừng. “Cô đã bắn rồi để súng vào tay chồng tôi.”

“Cô có bằng chứng gì mà nói vậy?” Sakura Shoko đập bàn.

“Vì tôi hiểu rõ anh ấy hơn bất cứ ai.”

“Im đi!” Shoko tạt rượu trong ly vào mặt Sayoko. “Đừng tưởng kết hôn với Yusuke rồi thì muốn nói gì là nói. Cô biết gì về anh ấy chứ! Tôi và anh ấy là những người cùng bán linh hồn cho quỷ. Là quỷ doping đó! Chuyện của anh ấy, tôi biết rõ hơn cô gấp nhiều lần!”

“Nếu thân thiết vậy thì tại sao cô lại bỏ mặc anh ấy?”

“Bỏ mặc?”

“Cảnh sát nói anh ấy đã bị bắn vào bụng nhưng nếu được đưa đến bệnh viện ngay thì có lẽ đã được cứu. Nhưng cô lại bỏ mặc chồng tôi mà chạy trốn. Lý do là gì?”

Shoko nhìn qua chỗ khác trước lời chất vấn của Sayoko. Cô ta nhìn xuống dưới, sờ vào cái gì đó để trên đùi.

“Lý do là vì cô đã muốn đổ tội cho chồng tôi. Nên cô lợi dụng lúc anh ấy đang hấp hối sau khi bị bắn mà…”

Nói đến đó, Sayoko bỗng nín thở. Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ.

“Không lẽ cô chính là người đā…”

Shoko nhìn về phía Sayoko. Ánh mắt đầy thù hằn. Cô ta giơ dao lên trước khi Sayoko nói hết lời.