⚝ 3 ⚝
Cảnh tượng trong phòng khiến Lôi Dung giật mình kinh ngạc. Điều hoàn toàn khác với ngoài kia là, nơi đây vô cùng sạch sẽ, sàn nhà bằng gỗ được đánh một lớp sáp sáng bóng soi tỏ mặt người, trên bốn bức tường trắng chạm sàn không có vết ố nào, một chiếc bàn họp bằng gỗ tếch hình dãy dài nằm chính giữa, có mười mấy người đang ngồi xung quanh, thần sắc ai nấy đều nặng nề như nhau. Tuy hai ngọn đèn trần rọi sáng trưng, nhưng do căn phòng này không có một ô cửa sổ nào, vì vậy dù là những món đồ nội thất hay những người dự họp thì đều toát lên lớp ánh sáng trắng nhợt, ngay cả những chiếc bóng của họ trông cũng khô quắt như thể đã bị rút cạn hết máu rồi.
Trông thấy Lưu Tiệp đến, mọi người đều đứng dậy chào. Anh đi vòng một mạch vào chỗ trong cùng, kéo một chiếc ghế, mời Lôi Dung ngồi, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi một người đàn ông có vẻ ngoài gầy còm nhưng tinh nhạy đang ngồi đối diện, “Cục phó Tần, đã đến đủ cả chưa?”
“Trừ Tu Thúc ra, còn lại đã đến đủ.” Cục phó Tần khẽ rướn người lên nói.
“Cuộc họp này được tổ chức cho chính ông ấy, ông ấy không đến là thế nào...” Lưu Tiệp làu bàu, ngón tay gõ hai nhịp lên rìa cạnh bàn, nói với vẻ quả quyết, “Mặc kệ ông ấy, cứ họp trước!”
Trong phòng lập tức trở nên im lặng, một tiếng “cạch” ngoài cửa vọng vào, rõ ràng cửa chính đã bị đóng chặt kín.
Cục phó Tần bắt đầu giới thiệu lần lượt những người dự họp: chủ nhiệm ủy ban cư dân đường phố, chủ nhiệm ban trị an khu, trưởng đồn cảnh sát, chuyên gia xử lý vật phẩm hóa sinh nguy hiểm, chuyên gia giám định hình sự, chuyên gia về dịch vụ bảo đảm vệ sinh gia đình, cố vấn viên tư vấn bất động sản cấp cao, cán bộ thuộc ủy ban chính trị pháp luật thành phố... Lôi Dung càng nghe càng cảm thấy hiếu kỳ, vì thực sự cô nghĩ mãi vẫn không hiểu một đám người ngồi tụ lại với nhau là để mở một cuộc họp có nội dung gì.
Đến khi giới thiệu tới cô, Cục phó Tần không quen biết, Lưu Tiệp tiếp lời, “Đồng chí Lôi Dung, quan chức pháp y hàng đầu của nước ta.”
Không phải dân trong nghề thì sẽ không biết nghề của nhau, không ai cảm thấy cái danh hàm này có gì đáng nể đến thế, chỉ khẽ gật đầu với Lôi Dung, cô cũng nở một nụ cười đáp lại.
“Tôi là Phó cục trưởng được phân công quản lý sự vụ mai táng của Cục hành chính nhân dân.” Giới thiệu xong rồi, Cục phó Tần đi vào chủ đề chính, “Vậy buổi họp hôm nay bắt đầu. Mọi người có mặt ở đây, trong đó có tôi, đều là người cùng một nhà trong hàng ngũ công an, thì thôi không nói những lời khách sáo nữa. Như mọi người đều đã biết, hai tháng gần đây, do tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng duy nhất của thành phố đã không may hy sinh trên mặt trận công tác, khiến cho số lượng lớn hiện trường vụ án hình sự - chủ yếu chỉ những hiện trường tội phạm giết người trong nhà, không được ai dọn dẹp, quần chúng có ý kiến rất nhiều. Trong quá trình này, chúng tôi được sự ủng hộ và giúp đỡ hết mình của các đồng chí có mặt tại đây, đã làm được nhiều việc cho thành phố và người dân, nhân đây, tôi xin bày tỏ lời cảm ơn đến mọi người.”
Sở dĩ gọi “người cùng một nhà trong hàng ngũ công an”, là để chỉ các đơn vị và cá nhân đã phối hợp nhịp nhàng, hình thành quan hệ hợp tác cố định với cơ quan công an trong công tác bảo vệ an ninh thường ngày, những “quần chúng Triều Dương” [3E] tiếng tăm lẫy lừng thật ra chính là hàng nghìn hàng vạn “người cùng một nhà” như thể, dĩ nhiên, cấp bậc của những “người cùng một nhà” dự họp hôm nay còn cao hơn nhiều.
Còn về “đội công nhân vệ sinh đặc chủng”, còn gọi là “đội vệ sinh hung trạch”, lại là một nghề ít ai biết đến. Do quan hệ công việc nên Lôi Dung từng tiếp xúc với họ, vì vậy có biết đôi chút. Tên gọi đầy đủ tiêu chuẩn của ngành nghề này là “Công tác vệ sinh hiện trường phạm tội”, ở Mỹ được gọi là “CTS-Decon” - khử ố tẩy trùng hiện trường phạm tội và thương vong. Sau khi tội phạm bạo lực, nhất là án mạng giết người xảy ra, thông thường đều tuân theo trình tự xử lý như sau: cảnh sát hình sự bảo vệ hiện trường và thu thập lời khai của nhân chúng, nhân viên điều tra hình sự tiến hành khám nghiệm hiện trường, lấy mẫu vật chứng, nhân viên pháp y “thu thập” chứng cứ thi thể, đồng thời “đóng gói” thi thể, đem đến trung tâm giám định pháp y để tiếp tục khám nghiệm tử thi kỹ hơn, sau đó nhân viên điều tra hình sự xác nhận đã hoàn tất thu hết vật chứng ở hiện trường, tiếp đến hiện trường được niêm phong, ngoại trừ nhân viên xử lý vụ án thì không ai được đi vào, một cảnh sát trực ban ở lại trông giữ, mãi đến lúc tổ chuyên án hạ lệnh hủy bỏ niêm phong, đội vệ sinh đặc chủng đi vào, bắt đầu vệ sinh các “vật tàn dư” của vụ án, ví dụ như vết máu, mô cơ thể người, nhặng hoặc ruồi, những đồ gia dụng và tường nhà phủ đầy lỗ đạn... cho đến khi căn phòng không còn chút dấu vết gì cho thấy nơi đây từng xảy ra án mạng.
Môi trường làm việc của ngành nghề này cực kỳ khắc nghiệt, yêu cầu phải “gan thép dạ sắt mũi điếc”, trong mắt mọi người, nó còn “không lành” hơn cả pháp y, vì vậy trong nhiều năm qua, nó được “phân việc” bởi đại đội vệ sinh môi trường bằng cách truyền đạt mệnh lệnh hành chính xuống, phân đến ai thì người ấy đành chịu xúi quẩy. Tuy nhiên, kể từ thập niên 90 của thế kỉ trước, theo đà bùng phát tăng cao của tội phạm trong thành phố, nhất là tội phạm hình sự nguy hiểm, ngành nghề này không những ngày càng cần thiết hơn, hơn nữa yêu cầu chuyên nghiệp hóa ngày càng cao, vì vậy được cơ quan công an đã dẫn đầu, phối hợp với cơ quan dân chính, tuyển chọn người ưu tú nhất trong số những người làm công tác vệ sinh có kinh nghiệm ưu tú, thành lập nên từng “Tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng” độc lập, chuyên thực hiện những công việc loại này, mỗi tiểu đội có biên chế từ năm đến bảy người, đãi ngộ hậu hĩnh, nhưng vẫn ít ai hỏi đến. Ở những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu, thông thường có hai đến ba tiểu đội như thể, thì một thành phố tỉnh lỵ có được một đội đã không dễ thực hiện rồi.
Nhưng, “hy sinh toàn bộ trên mặt trận công tác” là có chuyện gì?
“Chúng tôi cũng thử liên hệ với đại đội bảo vệ môi trường thành phố và các công ty gia đình lớn, tuyển dụng một số nhân viên vệ sinh với mức lương cao để dọn dẹp những căn hộ từng xảy ra tội phạm bạo lực nghiêm trọng, nhưng rất tiếc, dù có những cá nhân riêng biệt bằng lòng tiếp nhận nhiệm vụ này, thì cũng không thể tập hợp lại thành một đoàn thể được.” Cục phó Tần nhíu chặt lông mày nói, “Tôi không hề có ý trách cứ bất kỳ ai, dẫu sao hai tháng trước, chuyện toàn bộ tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng gặp nạn, làm gợi lên đủ loại lời đồn thổi trong xã hội, khiến lòng người hoang mang, quả thực vụ án này cũng đã xảy ra vô cùng kinh khủng và máu me, dẫn đến việc các nhân viên vệ sinh thường thể hiện tâm trạng kháng cự đối với công việc... Xin lỗi, đây không phải là chủ đề của buổi họp hôm nay, tôi hơi lạc đề rồi. Dưới đây, điều tôi muốn báo cáo với mọi người chủ yếu là: trải qua sự cố gắng trong gần một tháng trời, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, chúng tôi đã đào tạo ra một tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng hoàn toàn mới, sắp tới sẽ bắt đầu làm việc!”
Lập tức trong phòng vang lên một hồi tiếng thì thầm râm ran, như một cơn gió bất chợt đến lùa qua ngọn cây.
“Chuyện tốt đấy!” Một người phụ nữ già với vòng eo thùng phuy có thể nhìn thấy được ngay cả khi ngồi, ban nãy được giới thiệu là Chủ nhiệm ban trị an khu, nói lớn tiếng, “Tuyển từ đâu đến đấy?”
Cục phó Tần nói, “Về lai lịch của các nhân viên trong cơ cấu đội thì hơi phức tạp, chỉ có một người phái nữ từng làm qua công tác vệ sinh thôi, đối với ba người còn lại thì: một người là viên chức đã thôi việc, một người lúc trước từng làm qua nghề nhân viên môi giới bất động sản, còn một người thì tốt nghiệp đại học nhưng mãi vẫn chưa có công việc ổn định...”
“Đám người này có ổn không đấy?” Người eo thùng phuy cười mỉa mai.
“Ổn hay không thì cũng phải là họ thôi, không thì biết đi đâu để tìm người chứ!” Cục phó Tần cười cay đắng, “Có điều, mọi người có thể yên tâm là trải qua sự tập huấn của chúng tôi, họ đều đã trang bị đủ năng lực nhất định đối với công tác vệ sinh hiện trường phạm tội, năm nghiệp vụ lớn của ngành nghề này là: dọn dẹp rác thải, tẩy sạch dấu vết, khử mùi, sát trùng diệt khuẩn, sửa sang lại một cách đơn giản, ngoại trừ khoản cuối cùng ra, có thể nói họ có vấn đề gì.”
“Thế là ổn rồi!” Bộ dạng của “Eo thùng phuy” trông như thể mau chóng kết thúc cuộc họp để tôi còn làm việc khác, “Đây cũng đâu phải là công việc có hàm lượng kỹ thuật cao gì đâu, chỉ cần một là không ngại khổ, hai là không sợ chết thì ai cũng có thể làm tốt được.”
“E là không thể nói như vậy được đâu!” Lưu Tiệp bỗng cất tiếng, “Về khổ thì, khi bị dồn đến một mức nhất định rồi thì ai cũng không sợ; nhưng nếu nói đến cái chết, e rằng không ai là không sợ, dẫu sao thì vụ án lớn kia vừa mới xảy ra, giờ đây những người còn dám làm công tác vệ sinh đặc chủng, đều có thể được xem là anh hùng hảo hán.” Anh khẽ ngưng lại, ném ánh nhìn sang phía “Eo thùng phuy”, thấy bà ta cụp mắt lại mấy phần, rồi anh tiếp tục, “Mọi người đừng coi thường công tác vệ sinh đặc chủng, hiện nay ở thành phố chúng ta, trung bình mỗi ngày xảy ra khoảng một vụ án mạng giết người trong nhà, vậy hai tháng sẽ là bao nhiêu vụ, mọi người đã tính qua chưa? Ít nhất là 60 vụ! Cộng thêm những căn hung trạch khác vẫn chưa kịp vệ sinh trong nửa năm nay, hơn một trăm căn nhà từng xảy ra án mạng cứ thế để ở đấy, với những cư dân sống trong cùng một tòa nhà, cùng một tiểu khu, vốn dĩ trong lòng họ đã đủ khó chịu rồi, nếu không ai thu vén, không ai quét dọn, họ sẽ nghĩ như thể nào? Trong khoảng thời gian ngắn như thể mà Cục phó Tần đã tổ chức được đội ngũ từ đầu, theo tôi thấy là rất tốt, rất tốt.
“Sở phó Lưu nói đúng, nói đúng lắm!” Một người gầy còm hễ cười là hở lợi nói với vẻ nịnh hót.
Lôi Dung nhớ hình như tên người này là La Khiêm, là cố vấn viên tư vấn bất động sản cấp cao gì đấy.
Trong phòng họp, quân hàm của Lưu Tiệp là lớn nhất, anh đã lên tiếng, đương nhiên những người còn lại sẽ ngại không nói thêm gì nữa, cũng có người để lộ ra biểu cảm mặc xác như kiểu “Anh đã nói như đinh đóng cột thế rồi thì còn tìm bọn tôi làm gì nữa” trên mặt, có một người cố tình uống trà trong ly làm phát ra tiếng òng ọc, âm thanh rất vang.
Đúng lúc này, Lôi Dung để ý thấy Lưu Tiệp và Cục phó Tần trao đổi ánh mắt với nhau một cái, tuy chỉ khoảng mấy giây, nhưng ánh mắt dò hỏi của Lưu Tiệp, Cục phó Tần khẽ nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra cửa chính, tiếp đấy lại lắc đầu khe khẽ với Lưu Tiệp, cả một chuỗi động tác này, đều giúp cô hiểu rằng, họ đang chờ đợi, với vẻ nôn nóng, cái người tên là “Tu Thúc”.
Lưu Tiệp nhíu chặt lông mày, ngón cái tay phải xoa tới lui vào đầu ngón trỏ, dường như có chuyện phiền phức, không biết là nên hành động ngay lập tức, hay là kéo dài thời gian.
Cục phó Tần đợi một lúc, đợi mãi không nhận được chỉ thị rõ ràng của anh ta, bèn rướn đôi vai gầy gò lên rồi nói, “Khoảng chừng một tháng trước, chúng ta đã triệu tập mở cuộc họp đầu tiên ngay trong căn phòng này, mọi người còn nhớ không, lần ấy, đồng chí Từ Tam Ảo đã đề xuất một kiến nghị, làm gợi lên không ít tranh cãi.”
Một người đàn ông già cả, nhỏ thó trống hơi lôi thôi ngồi ở một chỗ gần cửa, vội hối hả rướn khẽ mông lên, thấy ý của Cục phó Tần không phải là gọi mình đứng dậy để phát biểu, lại vội vàng ngồi về chỗ.
Mới nãy trong lúc nghe Cục phó Tần giới thiệu, Lôi Dung đã có ấn tượng sâu sắc với cái tên “Từ Tam Ảo” độc đáo này, biết rằng danh tính của ông ta là một chuyên gia dịch vụ vệ sinh gia đình gì đó, nhưng nhìn kiểu gì thì lão già này cũng giống công nhân vệ sinh môi trường lục thùng rác để tìm lon.
“Lão Từ.” Cục phó Tần nói, “Ông có thể nói lại lời đề xuất trong buổi họp lần trước chứ?”
Từ Tam Ảo lại vội vàng đứng dậy, cong lưng lại, cười hì hì bảo, “Cục phó Tần, lần trước, trước khi vào họp tôi đã uống quá chén, vì vậy đã nói bừa vài câu, làm rất nhiều vị lãnh đạo không vui, thôi hôm nay tôi không nói nữa.”
Cục phó Tần ra hiệu cho lão ngồi xuống, bảo, “Bảo ông nói thì ông cứ nói, không cần nhiều lời thế, ông không mở đầu là tôi không hát tiếp phần sau được nữa đâu.”
Từ Tam Ảo chưa dám ngồi xuống, nét mặt ông ta vẫn có chút do dự, khuôn mặt vốn đã phủ đầy nếp nhăn, nay co rúm lại trông càng giống khuôn mặt của loài chó Sa Bì bị chà qua vậy, “Được thôi... lần trước tôi đã nói, thời xưa, nếu trong nhà từng có người chết bất đắc kỳ tử, muốn tìm người đến thu dọn, thì phải chú ý nhiều thứ, tuyệt không phải chuyện chỉ quét nhà rồi quét tường thôi đâu, đó chỉ là những công việc bề mặt, không xua đi được tà khí. Người chết rồi, nhưng hồn vẫn còn đó, nhất là những người chịu oan ức, chết thảm, vốn dĩ họ đã oán hận căn nhà ấy đã hại mình bỏ mạng, không chịu rời đi, ông chỉ lo dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, người ta cảm thấy ở đó thoải mái, thì càng không muốn rời đi nữa. Dĩ nhiên đấy là còn tốt, lỡ như trong lúc quét dọn ông phạm đến hung vị, lấy thí dụ người này bị đâm chết trong nhà vệ sinh, oán khí lớn đi rồi, may là còn một mảnh gương trấn lấy, nó không động đậy được, ông không biết, ông đến gỡ mảnh gương ra ném đi mất...”
“Lão Từ, ông vừa phải thôi, được rồi đấy!” Bỗng “Eo thùng phuy” lên tiếng, trên mặt bà ta đầy chính khí, “Ở trên thì không ngừng kêu gọi phổ cập tri thức khoa học đến quảng đại quần chúng nhân dân, ông thì lại thế, chủ trương đi ngược với nhà nước phải không? Ngày nào cũng tuyên truyền cái bài mê tín ấy, cứ tiếp tục như thể thì ông sẽ đứng bên bờ vực đấy.”
Từ Tam Ảo hoang mang, chớp cặp mắt híp, eo lưng cứ cúi khom xuống từng chút một với vẻ không biết phải làm sao.
“Lão Từ, ông cứ nói tiếp.” Lưu Tiệp hơi mất kiên nhẫn.
Nhưng Từ Tam Ảo thật sự là không dám nói tiếp nữa, “Dù sao thì, trước khi chúng ta sang đấy để dọn dẹp hung trạch, thì nhất định phải mời Quách tiên sinh..
“Không phải là thầy phong thủy sao, còn không phải mê tín phong kiến à.” Có một người vừa nãy được giới thiệu là chuyên gia xử lý vật phẩm hóa sinh nguy hiểm, lầm bầm nói.
Từ Tam Ảo lắc đầu, “Thầy phong thủy là thầy phong thủy, còn Quách tiên sinh là Quách tiên sinh, khác biệt lớn lắm đấy.”
“Có khác biệt gì đâu, với tôi thì cũng như nhau.”
“Sao lại như nhau được? Thầy phong thủy thì chuyên xem phong thủy nhà cửa, còn Quách tiên sinh thì chuyên xua đuổi hung linh trong hung trạch, có thể nói ví von người trước chuyên khai hoang làm vệ sinh cho nhà mới, còn người sau chuyên diệt gián giết kiến lửa cho nhà cũ, sao có thể như nhau được? Đừng nói là thầy phong thủy, đến đại Quách tiên sinh và tiểu Quách tiên sinh còn khác nhau nữa đấy.”
“Chẳng phải toàn là cái bài quái lực loạn thần [4E] cả sao!” Vị chuyên gia ấy nheo mắt lại với vẻ khinh miệt vô cùng.
Từ Tam Ảo có trình độ văn hóa thấp, nghe không hiểu “quái lực loạn thần” là gì, nhưng ông ta biết đó không phải là lời hay, eo lưng vốn đang khom bỗng vươn thẳng lên trong thoáng chốc, “Anh mới là người quái lạ đấy, không biết thì đùng bình phẩm lung tung những chuyện của cha ông ta, toàn bộ đều là bệnh thần kinh cả à?”
Những người trong phòng biết ông ta hiểu sai, bất giác lớn cười thầm. Tuy Lôi Dung là một người theo chủ nghĩa khoa học, nhưng vô cùng cởi mở, trước giờ cô vẫn luôn cảm thấy cốt lõi của tinh thần khoa học là nghi ngờ, chất vấn mọi thứ - trong đó bao gồm cả bản thân khoa học, vì vậy đối với những chuyện huyền bí, tuy chưa bao giờ tin, nhưng cô vẫn sẵn lòng nghe, tìm hiểu thêm nhiều một chút, dẫu sao thì với tất cả những chuyện chưa được kiểm chứng để làm sáng tỏ thực hư, cô đều không phủ định một cách triệt để. Lần này, không biết vì sao, cô lại nảy sinh thiện cảm đối với sự “gàn bướng” [5E] của lão già Từ Tam Ảo nhỏ thó này, dẫu sao thì trong thời đại này, những người cho phép người khác chà đạp mình nhưng không được xúc phạm đến niềm tin của mình, đã càng ngày càng ít.
Gã chuyên gia xử lý vật phẩm hóa sinh nguy hiểm ấy khẽ nâng mắt kính lên, giơ hai cánh tay ra, bật cười khà khà, “Những chuyện của cha ông ta có phải đều là bệnh thần kinh hay không, tôi không biết, nhưng nếu nói nhà nào từng có người chết thì là hung trạch, thì đấy quả là những lời mê sảng mà chỉ người sốt cao đến mức lú lẫn mới thốt ra được, chúng ta là những người theo chủ nghĩa duy vật, không thể tin rằng sau khi con người chết đi sẽ có hồn ma gì đó, càng không thể tin rằng có hung linh gì đó đi hại người được, bằng không ông hỏi thử những người bán nhà cũ mà xem, những căn hộ từng xảy ra án mạng, không lẽ được báo giá thấp hơn nhiều so với căn hộ bình thường hay sao?”
La Khiêm, gã tư vấn viên bất động sản cấp cao nở một nụ cười nịnh hót với Lưu Tiệp lúc nãy, chợt lên tiếng, “Anh Triệu Long, chuyện này thì quả thực anh không biết rồi, theo phép tắc trong ngành của chúng tôi, phàm là hung trạch thì giá bán sẽ thấp hơn ít nhất là 30% so với nhà bình thường, cái này gọi là tính ba phần ma, lấy ví dụ một ngôi nhà mười nghìn tệ, nếu tùng xảy ra án mạng, thì chỉ bán tối đa là bảy nghìn, nếu bán giá cao, ba phần của ma ấy sẽ lấy bù vào người môi giới, không ai dám tự tìm cái chết ghê người kiểu này cả.”
Chuyên gia xử lý vật phẩm hóa sinh nguy hiểm sững đờ ra, có lẽ không ngờ rằng chân lý tuyệt đối của mình lại chịu thách thức, ngay lập tức, gã đuỗn mặt dài ra bảy phân, nói với Lưu Tiệp, “Sở phó Lưu, tôi nghĩ, hôm nay anh mời bao nhiêu người đến đây, không phải để nghe tọa đàm phản khoa học đấy chứ, nếu là thế, thì thứ lỗi vì tôi không hầu được nữa, tôi vẫn cứ câu nói vào lần họp trước, chuyện đội vệ sinh đặc chủng thì tôi ủng hộ, nhưng nếu thừa cơ để giở cái bài mê tín ấy, thì tôi kiên quyết phản đối!” Nói đoạn gã đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Bước đi này của gã, tựa như đã xé mở túi bao bì của gói khoai tây Lays, trong nháy mắt là tiếng lầm rầm của mấy chiếc ghế, nhiều người nữa cũng đứng lên, dồn dập nói, “Cục phó Tần, Sở phó Lưu, tôi cũng có việc, tôi cũng xin về trước”, “Sao lại giở cái bài phong thủy tướng trạch ấy ra rồi, tốt hơn hết là không nghe”, “Chủ nhiệm Trâu, theo tôi thấy áp phích tuyên truyền phản đối khoa học giả còn phải treo dài hạn trên bảng tin báo của khu các anh”...
Một nụ cười cay đắng hiện ra trên mặt Cục phó Tần, ông giơ hai cánh tay ra về phía Lưu Tiệp ngồi đối diện, hiển nhiên đang tỏ ý, cái chức Phó cục trưởng Cục hành chính nhân dân của mình không quản nổi các chư hầu đây; sắc mặt của Lưu Tiệp cũng trở nên rất khó coi, anh chuyên trách công tác hình sự trinh sát, ngày thường cần nhất là sự giúp đỡ của những người làm công tác cơ sở và các nhà khoa học thuộc các lĩnh vực khác nhau này, nên dẫu trơ mắt ra nhìn cuộc họp trước mắt giải tán đi chăng nữa, có bực dọc anh cũng không dám trút, có giận dữ anh cũng không dám xả.
Trông tình hình thì như đê đã vỡ, khó lòng bồi đắp lại được nữa.
Lúc đám người mà dẫn đầu là gã chuyên gia xử lý vật phẩm hóa sinh nguy hiểm ùn ùn lao ra đến cửa, đột nhiên cửa được đẩy mở, một người với chòm râu quai nón tinh tế bước vào.
Bất chợt nhiệt độ trong phòng hạ xuống đến mấy độ, Lôi Dung bỗng cảm thấy một thoáng lạnh người.
Không có cơn gió lạnh nào thổi vào, nhưng lại có cơn ớn lạnh dồn đến.
Trông dáng vẻ thì người vừa đến có lẽ chính là “Tu Thúc”, người mà Cục phó Tần và Lưu Tiệp nghển đầu trông ngóng nãy giờ!
Lôi Dung vốn có tiếng trong việc nhìn người chuẩn xác, nhưng ấn tượng đầu tiên đối với Tu Thúc lại có chút không rõ ràng: chòm râu quai nón đúng là rất tinh tế, bao quanh hai môi trên dưới vừa vặn thành một vòng màu đen, mỗi sợi râu đều dày rậm, uốn xoăn và bóng loáng, như được chăm sóc qua bằng lược trước rồi sau đó bằng chuốt mi vậy, những phần không còn râu trên mặt thì vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, mái tóc đen thoáng xoăn tự nhiên được tết lên thành một bím tóc nhỏ khá đẹp ở sau đầu, ông ta mặc một chiếc áo thun có in bức ảnh chân dung của Andy Warhol, một chiếc áo jacket cao bồi màu xám sẫm khoác ngoài, mặc một chiếc quần tây kaki màu cà phê, mang lại ấn tượng trong mắt người khác là một nam nghệ sĩ vô cùng thời thượng.
Nhưng đôi mắt đã làm bộc lộ ra một mặt khác, không hoàn toàn giống với cách phục sức của ông ta. Ông ta đeo một cặp kính mắt gọng tím dường như có số đi-ốp không cao, một đôi mắt không thể nói là to lắm, cũng không thể nói là biểu cảm lắm ẩn ngay phía sau tròng kính. Có lẽ ai đó sẽ cảm thấy ánh mắt ông ta có phần ảm đạm và u ám, tinh thần không đủ sắc sảo, nhưng Lôi Dung nhận ra, không phải thế, đây là đôi mắt chỉ có ở một người đã trải nhiều thế sự và lão luyện dị thường, gió sương của năm tháng đã gột rửa sạch ánh “chói lóa”, để rồi phủ lên một lớp hồ thật sự. Cũng chính vì nguyên do là ánh mắt được phủ hồ này, Lôi Dung xác định rằng độ tuổi của ông ta có lẽ phải trên bốn mươi.
Điều thật kỳ lạ là, dòng lũ ào ra từ con đê vỡ gặp phải ông ta, như va phải một ngọn núi, đột ngột chấm dứt.
Tất cả những người muốn rời khỏi nơi đây đều đờ ra cả, đứng bất động tại chỗ, biểu cảm ngượng ngùng hiện lên trên mặt, trông cứ như học trò gian lận bị giáo viên phát hiện vậy.
Lưu Tiệp như gặp được viện binh, không kiềm được giương tay lên hô gọi, “Tu Thúc, ông đến rồi à!”
Cục phó Tần vốn ngồi quay lưng về phía cửa chính cũng la làng đứng dậy, nói với Tu Thúc, “Ông còn không đến nữa thì những người này đều đi hết cả.”
Tu Thúc bước vào phòng họp, đám người ở cửa đều vội vã lùi về sau, đồng thời như bị một luồng sức kỳ lạ nắm chặt vào vai, ấn thẳng về đúng chỗ ngồi của từng người.
Từ Tam Ảo chạy về phía trước với vẻ hết sức mừng rỡ, nắm lấy tay Tu Thúc nói, “Tôi còn tưởng ai đến hôm nay nữa chứ, thì ra là Quách tiên sinh, tốt quá rồi, tốt quá rồi, vừa nãy tôi đã nói vài câu, chẳng qua chỉ nói là phải đuổi hung linh đi trước khi vệ sinh hung trạch thôi, nghe xong từng người trong bọn họ như thể nuốt phải ruồi vậy, ai cũng co giò bỏ đi.”
Tu Thúc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn một lượt những người trong phòng, tất cả những ai bị ông ta nhìn đến đều bất giác lẩn tránh ánh mắt, co rụt người lại.
Cho đến khi ông ta nhìn thấy Lôi Dung...
Trước tiên là một thoáng sững sờ, tiếp đấy là một cái gật đầu nhè nhẹ.
Bị gửi nuôi nhờ tại nhà người thân từ nhỏ, thời trung học cơ sở theo chân bố mẹ về quê nhà Tô Châu, sau lại thi đậu vào Trường đại học cảnh sát Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp thì đi du học ở nước ngoài, trải qua quá trình học tập chăm chỉ chịu khó, trở thành nữ pháp y số một trong nước... những trải nghiệm phức tạp trong cuộc đời, khiến Lôi Dung thể hiện ra sự chín chắn vượt xa tuổi tác. Cô biết rất rõ, chỉ cần hai người gặp gỡ nhau, dù là người xa lạ hay là cha con, anh em vợ chồng bạn bè, cũng đều tồn tại sự kiểm soát của một người đối với người còn lại, còn khi một nhóm người ở bên nhau, chắc chắn cũng sẽ có một “người điều khiển tình hình”, nắm quyền toàn cuộc, một lời nói của người ấy nặng nghìn cân. Bản thân Lôi Dung chính là người như thể, dù đi đến bất cứ nơi đâu, do có khí chất chị đại bẩm sinh, nên cô thường xuyên được mọi người tôn làm người lãnh đạo, tuy nhiên, Tu Thúc đang đứng trước mặt đây, rất rõ ràng cũng là một người sở hữu ham muốn điều khiển toàn cuộc một cách bẩm sinh, hơn nữa... ông ta cũng đã nhận ra điểm tương đồng giữa mình và Lôi Dung, do vậy ông ta mới gật đầu ngỏ ý chào.
Điều làm Lôi Dung không ngờ đến là Tu Thúc đã bất ngờ bước đến trước, chủ động chìa tay về phía cô, đồng thời ném ánh nhìn dò hỏi với Lưu Tiệp.
Lưu Tiệp vội vàng giới thiệu, “Vị đây là chuyên gia pháp y cao cấp ưu tú nhất nước ta - Lôi Dung.”
“Xin chào, nghe danh cô đã lâu.” Tu Thúc nói với Lôi Dung.
Đây cũng là câu nói đầu tiên mà ông ta nói kể từ lúc bước vào hội trường, giọng nói thoáng nhẹ, nhấn chữ rõ ràng, tao nhã vô cùng.
Lôi Dung bắt tay ông ta, nở một nụ cười ý tứ, “Xin chào ông Quách.”
Tu Thúc chết sững.
Trong nháy mắt, tiếng cười phá lên rộn vang khắp phòng họp.