← Quay lại trang sách

Chương 3 Căn hung trạch thứ nhất
1

Ánh sáng rọi ra từ ngọn đèn pin như chiếc lưỡi liếm lên cửa chống trộm, rọi ra ba chữ số Ả Rập loang lổ vết gỉ sét "701". Không biết do thời gian đã lâu, hay do chất lượng thô xoàng, ba chữ số khảm kim loại không những loang lổ, mà còn xiêu vẹo, như thể thứ được treo lên là một xâu xương cốt bị hong khô từ lâu.

Trên hành lang tăm tối, một thứ mùi khiến người ta buồn nôn đang lượn lờ, thứ mùi này là thứ mùi riêng có ở không ít tiểu khu nhà ở kinh tế tiện dụng và nhà cho thuê giá rẻ, nó bắt nguồn từ bó hành tây nằm bên cầu thang bộ, những miếng lót từ mấy đôi giày thối trên bậu cửa sổ, dăm ba miếng cá khô được treo bằng dây thép bên dưới xà nhà, cả mấy hũ vò màu đen không biết đang ngâm thứ gì ở góc tường…. mùi vị của những món đồ này nồng nặc mà dính nhóp, làm người ta cảm thấy mình đang ở trong đấy, cũng đã trở thành một miếng thịt thối.

Đường Tiểu Đường bịt chặt mũi và miệng lại.

Cô lén nhìn Tu Thúc đang đứng bên cạnh. Tu Thúc buộc tóc lại thành búi, mặc bộ quần áo màu đen rộng thùng thình như đạo bào, những chiếc cúc áo to tướng màu đồng càng tăng thêm vẻ thần bí.

Nhớ lại lúc tìm đến ông ta hồi chiều, không ngờ mình lại lỗ mãng thể.

“Ông là Tu Thúc đúng không? Tôi là Đường Tiểu Đường, tôi muốn gia nhập tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng.”

Trong một gian nhà kho bên ngoài được sơn màu xanh lam nhạt, Tu Thúc đang nói gì đó với mấy công nhân, nghe thấy câu hỏi của cô gái đột nhiên xông vào này, ông ta khẽ đẩy kính, ánh mắt lạnh băng soi xét cô từ trên xuống dưới mấy lượt, rồi khẽ gật đầu.

Đường Tiểu Đường hơi ngây ra, ban đầu cô còn tưởng phải trải qua mấy thứ đại loại như kiểm tra kỹ năng gì đấy, không ngờ Tu Thúc lại đồng ý nhanh đến thế.

Xem ra đây đúng là chẳng phải việc ngon lành gì, bằng không, với mức độ chen lấn vỡ đầu khắp các ngày hội tuyển dụng hiện nay, sao đến nỗi phải thu nhận một kẻ không mời mà đến như mình dễ dàng đến thế.

“Tôi nói này.” Đường Tiểu Đường hơi chột dạ, “Các ông tuyển người, không cần xem sơ yếu lý lịch và thi kiểm tra sao?”

Ngoài Tu Thúc ra, mấy công nhân vệ sinh khác đều cười lên, trong đó có một người tên là Lý Văn Giải, trông có vẻ xấp xỉ tuổi cô, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt thuần khiết, nhìn cô, nở nụ cười rạng rỡ.

“Nhìn bộ dạng cô là biết ngay không phải người làm việc nặng nhọc.” Một người phụ nữ to béo mà hễ cười là phần thịt dưới nách rung lên loạn xạ, nói. Dáng người bà ta không cao, gương mặt đen nhẻm, mắt hơi nhỏ, chóp mũi vừa tròn vừa to như thể một củ tỏi to, tiếng cười thô ráp y như ngón tay, trái ngược với Đường Tiểu Đường, thoạt nhìn đã biết là người quen làm việc nặng nhọc. Về sau Đường Tiểu Đường mới biết, bà ta tên là Vương Hồng Hà, vốn là công nhân của công ty gia đình, là công nhân vệ sinh duy nhất có “xuất thân chính quy” trong nhóm này.

Hai người còn lại thì Đường Tiểu Đường không đoán được.

Một người tên là Trương Siêu, thoạt nhìn liền biết ngay là một người thông minh lanh lợi, trên khuôn mặt nhỏ hơi nhọn của anh ta có một đôi mắt tròn xoe láo liên, ánh nhìn tinh nhạy soi tứ phía, lại còn mang một thứ ý vị tràn đầy vẻ châm biếm đối với vạn sự vạn vật, mái đầu nhỏ rẽ ngôi của anh ta được chải bóng loáng, hơn nữa anh ta là người duy nhất trong số mấy người này không có một vết bẩn nhỏ nào trên đồng phục.

Còn một người nữa, là người lớn tuổi nhất trong nhóm, cũng là người mà Đường Tiểu Đường vừa nhìn là đã thấy căm ghét. Lão khoảng năm mươi mấy tuổi, bộ dạng trông rất giống Ngô Mạnh Đạt [38E] , mái tóc ngắn xám xịt dễ ghét, khuôn mặt vuông, bọng mắt còn to hơn cả con mắt, phía trên môi có một nhúm râu nhỏ, lão đứng ở đấy, thân người vặn thành ba đường cong, chiếc quần rộng thùng thình được mắc trên phần da bụng nhô lên rõ cao, cứ hễ nó tuột xuống, thì lão lại dùng tay phải nắm lấy đũng quần kéo lên trên, ánh mắt cực kỳ dung tục.

“Tôi là lão Bì, chữ ‘bì’ trong từ ‘bì quy đầu’.” Lão cười hề hả bày ngón tay hình chữ V với Đường Tiểu Đường.

Tu Thúc nhìn lão Bì một cái, lão ập tức thu nụ cười về.

“Công tác vệ sinh đặc chủng không phải là ngành nghề kỹ thuật cao gì cả, biết quét nhà, chà rửa, biết cạo sơn tường là được, nhưng có ba điều kiện cứng không thể thiếu được, nếu cô tự cảm thấy mình làm được, thì mọi chuyện tôi đều OK.” Tu Thúc nhìn Đường Tiểu Đường nói.

“Ba điều kiện cứng gì?”

“Gan thép, dạ sắt, mũi điếc.”

Đường Tiểu Đường thấy hơi khó hiểu, chớp nháy đôi mắt to xinh đẹp hai cái, “Tôi không hiểu lắm.”

“Gan thép, tức là phải gan dạ. Đi vào hung trạch, khó tránh khỏi sẽ gặp phải những chuyện đáng sợ không thể dự liệu được, nếu không đủ gan dạ, sợ đến mức phát bệnh, thậm chí sợ chết ngay tại chỗ, đều là chuyện có khả năng xảy ra; dạ sắt, tức là hệ thống tiêu hóa phải khỏe mạnh, đừng thấy máu me là nôn ói, bằng không rốt cuộc là dọn dẹp hung trạch hay dọn dẹp thứ cô nôn ói ra? Mũi điếc, nghĩa là đừng quá nhạy cảm với mùi vị, tuy bảo là trong hung trạch, cảnh sát đã dọn thi thể các mảnh thi thể hết rồi, nhưng mùi tanh, mùi thối, mùi đại tiểu tiện của nạn nhân không thể xua đi được ngay, nếu không có một chiếc mũi điếc, mà nhạy cảm quá mức, thì cũng sẽ phải chịu tội dằng dặc không ngưng nghỉ.” Tu Thúc thoáng nhìn Đường Tiểu Đường, “Tôi thấy bộ dạng cô tiểu thư kiêu kỳ thế này, có làm được không đấy?”

Đường Tiểu Đường hất đầu, “Đừng xem thường, tôi đây là nhân viên pháp y đấy!”

Lời này vừa thốt ra, như thể vừa nổ một phát súng trong gian nhà kho vậy, biểu cảm trên mặt của mỗi người họ đều kinh ngạc sững sờ.

“Cô là pháp y ư?” Tu Thúc hỏi.

“Sao thế, không giống à?” Đường Tiểu Đường nói với vẻ rất đắc ý, “Tôi vốn công tác ở Trung tâm nghiên cứu pháp y Lôi Dung.”

Lý Văn Giải trợn tròn mắt, “Đó là cơ quan nghiên cứu pháp y hàng đầu Trung Quốc đấy!”

“Thì ra là môn đệ của Lôi pháp y, thất kính rồi.” Tu Thúc nói nhạt, “Có chút tranh luận nho nhỏ đã xảy ra giữa tôi và cô ta sáng nay, thì chiều nay cấp dưới của cô ta đến tìm, muốn gia nhập đội ngũ của tôi...”

“Ông đừng hiểu lầm!” Đường Tiểu Đường nói, “Tôi không phải được chị ấy cử đến theo dõi ông đâu, tôi chỉ muốn học cách làm sao xua đuổi hung linh từ ông thôi.”

“Vậy e là cô phải thất vọng rồi.” Tu Thúc nói, “Công tác vệ sinh đặc chủng phụ trách việc dọn dẹp các tàn dư không phải là bằng chứng còn sót lại ở hiện trường phạm tội, chứ không phải là thầy phong thủy hay đạo trưởng trừ ma gì hết.”

Dường như Đường Tiểu Đường ý thức được rằng mình đã nói sai gì đó, bĩu môi nói, “Vậy được thôi...”

“Phải rồi, có chuyện này phải nói trước với cô, mấy người họ đều đã được tập huấn trong khoảng một tháng, còn trải qua cả một lần thực tập, nghiệm thu hợp lệ, bắt đầu công tác vào việc chính thức từ hôm nay, cô mới vào lần đầu, cũng đã thấy tình hình của chúng tôi rồi đấy, không thể trích thêm nhân lực ra để tập huấn đặc biệt cho riêng cô nữa, cô cứ trực tiếp vào việc nhé, với lại không có đồng phục, cô mặc thường phục được không?” Tu Thúc hỏi.

Đường Tiểu Đường cúi đầu khẽ nhìn qua bộ đồ thể dục bằng nhung thiên nga màu hồng nhạt trên người mình, rồi nói một câu thật to, “Không thành vấn đề.”

“Đừng nhận lời dứt khoát như vậy.” Tu Thúc nói, “Còn vài chuyện nữa, cũng nên nói rõ ràng từ trước thì hơn. Công việc này không có lương cố định, quét dọn một hung trạch đơn lẻ, chi phí mà chính phủ cấp cho là bất luận bao nhiêu người đi nữa, mỗi hộ là một nghìn tệ, một nghìn tệ này bốn người họ chia nhau, cô là thực tập sinh, tạm thời không được đồng nào cả, được không?”

Đường Tiểu Đường khẽ gật đầu.

“Công việc của mấy người họ không giống nhau.” Tu Thúc giới thiệu, “Lão Bì phụ trách việc vệ sinh bước đầu vật ô nhiễm, Vương Hồng Hà chủ yếu vệ sinh mặt sàn và tường, Lý Văn Giải tìm kiếm và loại bỏ các vết tích vi lượng, Trương Siêu lo việc thu gom công cụ và rác rưởi, thế nhưng lúc thực sự vào việc rồi, thì thường không phân chia rõ ràng đến thế, cả một bộ trình tự không khác biệt gì so với các công ty gia đình thông thường. Thực ra cô mới vào thì cũng chẳng có việc gì làm, thôi cứ đi theo mọi người, xem ai cần giúp đỡ, thì giúp một tay!”

Tuy nhất thời chưa hiểu được công việc cụ thể của mấy người này là gì, nhưng Đường Tiểu Đường vẫn “vâng” một tiếng, rồi đột ngột thốt lên, “Vậy ông làm gì thế?”

Lão Bì cười hề hề.

Tu Thúc không tiếp lời, nói tiếp với Đường Tiểu Đường, “Có vài quy tắc, cô nhất định phải nhớ, đi vào hung trạch rồi thì đừng ồn ào, đừng chạy đuổi trêu đùa, đừng tùy tiện di dời vật thể, đừng tùy tiện thắp sáng vật phát sáng….”

“Vì sao?” Đường Tiểu Đường hỏi với vẻ hiếu kỳ.

Tu Thúc tiến lên trước một bước, đôi mắt nhìn thẳng vào hai con ngươi của cô.

Chỉ cách một lớp tròng kính, vậy mà dù thế nào cũng không nhìn thấy rõ ánh mắt của ông ta, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng kho đột ngột giảm xuống đến dưới điểm đóng băng.

“Nghe tôi nói này, hung trạch không phải là nơi từng có người chết, mà là nơi từng có người chết thảm. Điểm khác biệt lớn nhất giữa nơi ấy với phòng giải phẫu pháp y của các người là: trên bàn giải phẫu có một thi thể hữu hình, đang chờ cô khám nghiệm, còn trong hung trạch chỉ có hung linh vô hình, nó vẫn luôn tìm kiếm xem rốt cuộc ai đã giải phẫu nó. Lúc nãy cô đã hỏi tôi phụ trách làm gì? Bây giờ tôi trả lời cô đây, tôi phụ trách tìm kiếm hung linh, xua đuổi hung linh, để đảm bảo mọi người có thể hoàn thành công việc một cách bình thường và an toàn. Do vậy sau khi bước vào hung trạch, cô cũng phải như bọn họ, nhất định phải phục tùng sự chỉ huy và điều phái của tôi một trăm phần trăm, phục tùng đến mức độ mù quáng - còn nữa, đừng hỏi nhiều câu vì sao thế!”

Có một bầu không khí vô cùng đáng sợ trên từ con người này.

Đường Tiểu Đường bất giác bước lui nửa bước, khẽ nhìn sang mấy người còn lại như thể cầu viện, tuy vậy điều khiến cô thất vọng là, biểu cảm của họ đều đang nói rõ rằng, đối với Tu Thúc, họ quả thực là “phục tùng đến mức độ mù quáng”.

“Về các quy tắc khác, từ từ tôi sẽ quay lại nói thêm với cô sau.” Tu Thúc giơ tay phải ra, lòng bàn tay ngửa lên, “Bây giờ, cô lấy điện thoại di động ra, chỉnh âm thanh thành chế độ rung, giao cho tôi cất giữ, trong quá trình công tác không được phép nhận và thực hiện cuộc gọi.”

Đường Tiểu Đường lấy điện thoại ra khỏi túi quần, giao cho Tu Thúc.

Tu Thúc bỏ chiếc điện thoại vào trong chiếc túi vải bố màu xám trên nền nhà, sau đó nói với toàn thể đội viên của tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng, “Lần trước, mọi người đã chung tay với tôi dọn dẹp hiện trường án mạng đặc biệt nghiêm trọng ở Phong Chi Thự, mọi người đều có biểu hiện rất tốt. Buổi tối hôm nay chúng ta phải nắm bắt thời gian, làm vệ sinh mấy cái hung trạch, có thể lượng công việc sẽ tương đối lớn, không còn cách nào khác, dẫu sao nửa năm trở lại đây, thành phố ta đã dồn lại 114 căn hiện trường án mạng trong nhà chưa được dọn dẹp, chúng ta phải làm giống như xử lý các thực phẩm sắp quá hạn, nuốt chửng lấy chúng, nhai nghiền và tiêu hóa chúng sạch sẽ từng căn một.”

Phép so sánh này làm cho Đường Tiểu Đường hơi buồn nôn.

“Xuất phát, trạm dừng thứ nhất, tiểu khu Tân Thủy Viên.” Tu Thúc nói.

Ngồi lên một chiếc xe van hiệu Jinbei, lão Bì cầm lái, chạy về hướng tiểu khu Tân Thủy Viên. Trong khoang xe bẩn thỉu, một thứ mùi dầu mỡ lan tỏa nồng nặc, thân xe lắc lư nghiêng ngả, khiến thứ mùi này càng trở nên buồn nôn hơn. Từ lúc bị hoảng sợ từ sáng sớm đến giờ, tinh thần của Đường Tiểu Đường vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, giờ đây cô tựa như người bị bệnh đến bệnh viện để chữa trị, tinh thần đã thả lỏng đi nhiều, ngay lập tức cô cảm thấy mệt mỏi đến lạ, chẳng mấy chốc đã đi vào cõi chiêm bao trong cơn tròng trành...

Có lẽ là do khúc cuối khi lốp bánh xe nghiền qua gờ giảm tốc trước cổng tiểu khu hơi mạnh, “cồng cộc” một cái, Đường Tiểu Đường bị cơn rung làm tỉnh giấc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời màu xanh đen như thể từng mảng hoen tử thi, còn những tòa cao ốc liền dãy màu xám đứng sừng sững dưới bầu trời, tựa hồ từng thanh xương sườn đã xuyên qua lớp da ngoài cửa bầu trời mà chìa cả ra.

“Đến rồi.” Ngồi trên ghế phụ lái, Tu Thúc chợt lẩm bẩm.

Đột nhiên trong lòng Đường Tiểu Đường quặn lên, tựa hồ bị ai đẩy dùng tay nắm chặt, đau đến mức suýt nữa thì nước mắt chảy ra.

Đến rồi, đến rồi, đến đâu rồi? Đến điểm khởi đầu hay là đến điểm cuối rồi? Đến một nơi mình chưa từng đến, chưa từng biết rõ bao giờ, như thể cuộc phiêu bạt nửa năm trở lại đây, mỗi một lần được gọi là đến rồi, chẳng qua là vì một cuộc dời đi mới, chỉ muốn tìm một nơi để yên lòng, nhưng lần nào cũng bước vào hung trạch.

Rốt cuộc do số phận tác quái, hay vì hung trạch quá nhiều?

Vào thời niên thiếu, một buổi chiều nào đó, khi cơn mưa lớn sắp đến, ngủ dậy từ trên giường mà mồ hôi ướt đẫm, nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, mới có nỗi tuyệt vọng và chua xót thế này…

“Tiểu khuê nữ, cô vẫn ổn chứ?”

Đương lúc cô đang phiền muộn khôn thấu, một giọng nói hơi thô kệch vang lên bên cạnh, là Vương Hồng Hà.

Lúc này Đường Tiểu Đường mới để ý thấy, thứ đang được đắp trên người mình là đồng phục của bà, cô liền cười ngay với vẻ ngại ngùng, bỏ chiếc áo ra trả lại cho bà ta.

“Trời trở lạnh rồi, đừng bị cảm.” Vương Hồng Hà lầu bầu, mặc lại bộ đồng phục, “Tôi không hiểu, kiểu người da thô thịt dày như tôi với lão Bì làm việc này, là để cầu miếng cơm ăn, chứ những đứa trẻ da thịt nõn nà như các cô, vì sao cũng làm cái công việc người không ra người ma không ra ma thế này?”

Đường Tiểu Đường không muốn nói, hơn nữa cô còn nhận ra, Lý Văn Giải và Trương Siêu ngồi ở hàng ghế trước, nhìn nhau, rồi nhanh chóng né tránh ánh mắt nhau.

Mỗi một người ở đây, đều có điều bí mật mà bản thân không muốn cho người ta biết.

Sau đó, họ đã đứng trước cửa phòng 701 dãy 4 tòa nhà số 1.