← Quay lại trang sách

⚝ 7 ⚝

Năm ngón tay chọc vào cát, xoa vuốt một cách chậm rãi, như thể xoa vuốt lưng sau của một con mèo.

Toàn bộ đèn ngủ đã được lấy đi.

Cả một căn phòng, vốn đã tối đến mức chìa tay ra nhìn không thấy năm ngón, lúc này năm ngón lại được vùi tận trong cát, như thể tự mình chôn vùi mất chi gãy cửa chính mình.

Chậm rãi rút tay từ trong cát ra, cát trôi xuống không tiếng động, tụ thành ụ nhỏ, những vụn cát sót lại giữa các kẽ ngón tay, khiến làn da ở ngón tay càng có cảm giác.

Sau đó, ngón trỏ chìa ra lần nữa, đào ra một cái hố từ ụ cát, đặt một vật nhỏ vào trong đấy, rồi chầm chậm nắm lấy nhúm cát, vùi lấp cái hang nhỏ lại.

Đứng dậy, bước sang bếp, mở vòi nước, để dòng nước cuốn đi cát vụn giữa các kẽ ngón tay.

Trong căn hung trạch tĩnh mịch như chết, tiếng nước chảy đập vào phần đáy của bồn nước làm bằng nhôm một cách trong trẻo, “Róc ra róc rách, róc ra róc rách”...

Thú vị, rất thú vị.

Có rất nhiều chuyện, không cần thiết phải suy xét quá nhiều về kết cục, chỉ cần có một sự bắt đầu thú vị, là đã có thể tiếp tục rồi.

“Thế thì chúng ta chờ xem, tạm coi như một trò chơi, xem cuối cùng cô thắng hay tôi thắng, thật ra, có lẽ cô cũng không biết rằng, cuộc chơi này đã bắt đầu từ lâu...”

Ông ta khẽ lau bàn tay ướt nhẹp lên trên chiếc áo bào đen, lấy điện thoại di động ra, trở vào phòng ngủ chính, ngồi trên tấm ván giường dưới của chiếc giường hai tầng, gọi vào một số điện thoại.

“Tút... tút... tút...”

Sau rất lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Bên kia vừa “A lô” một tiếng, ông ta lập tức mỉm cười nói, “Lôi pháp y phải không? Chào cô, tôi là Tu Thúc.”