← Quay lại trang sách

Chương 4 Cuộc điều tra không chứng cứ
1

“ Trong quá trình điều tra hiện trường phạm tội, tính quan trọng của quỹ tích không kém hơn so với vết tích. Nếu ví vết tích là bức ảnh ở trạng thái tĩnh, thì quỹ tích là hình ảnh ở trạng thái động khi chiếu những tấm ảnh này liên tục, nó có thể cho chúng ta biết quá trình thực hiện hành vi phạm tội, hướng đi của vật chứng quan trọng, hướng bỏ chạy của hung thủ… Một nhà quỹ tích tội phạm học ưu tú thậm chí có thể phân tích được xác suất mà “người ném đĩa” 2500 năm trước ném trúng người qua đường bằng chiếc đĩa sắt là bao nhiêu. ”

( Giáo trình điều tra hiện trường phạm tội - Lưu Tư Miễu)

⚝ ⚝ ⚝

Tiếng sông cuồn cuộn. Dòng nước lớn chảy trôi khoan thai, như thể bầu trời đêm ngay thời khắc này, lưỡng lự giữa sự đè nén u uất hay là cơn xối xả vui sướng, không có tiến triển, chỉ có thể giằng co, ngưng trệ lặng lẽ... Chỉ duy giữa những đợt nhấp nhô của những gợn sóng, tuôn ra từng tia ánh bạc đắng chát.

Trương Hiện Hà sững sờ khi nhìn thấy cô gái bên sông kia.

Từ trước đến nay, ông chưa từng thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến người ta không cách nào diễn tả cụ thể ngũ quan của cô, chỉ cảm thấy cô là một tia hào quang cô độc lánh xa đời, thanh cao mà cô quạnh, có lẽ do quá hoàn mỹ, trong ấn đường và ánh mắt cô, trời xanh đã cố tình tô lên đôi chút đau buồn, nhưng vẻ đau buồn này không những không thể làm mất đi vẻ xinh đẹp của cô, trái lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô thi vị hơn nữa.

Ông ra sức lắc đầu, thứ nhất để chứng minh cô gái ấy không phải là ảo giác, thứ hai là để nhắc nhở chính mình: đang làm nhiệm vụ, không được phân tâm.

Ông rảo bước về phía trước, nhưng không ngờ khi đến bên cô gái ấy, giọng nói vốn luôn oang oang thô lỗ đã hạ xuống mấy mức, “Chào cô, tạm thời cô có thể rời khỏi nơi này một lát không?”

Nếu là lúc bình thường, đối với người khác, ông sẽ nói “Này, đi ra, sang đứng phía bên kia”!

Cô gái không đoái hoài gì ông, tiếp tục nhìn chăm chú nơi xa, có gì đó đang mấp mô giữa lòng sông đen nghịt, cứ như một con đò ngang mãi không thể cập bờ....

Trương Hiện Hà do dự, ông không đành lòng quấy rầy cô gái thêm nữa, nhưng vì nhiệm vụ, vả lại ông để ý thấy có chiếc tai nghe màu trắng đang nhét trong tai cô gái, nghĩ có lẽ cô đang nghe nhạc, cho nên không để ý thấy có người đã đến bên cạnh mình.

Hết cách, ông đành cao giọng “Chào cô!”

Cô gái nghe thấy rồi, gỡ tai nghe xuống, đưa mắt nhìn ông, hàng lông mi dài chợt phất nhẹ, giọt lệ lấp láy trong mắt.

Trên màn hình điện thoại hiển thị, đang phát một bài hát có tên là Luyến nhân tâm...

Chàng hỏi dòng nước Tây Hồ, lấy đi bao phần mỹ lệ từ nàng;

Thời gian một đi không trở lại, lời thề son sắt biết lưu lại cho ai;

Chàng hỏi dòng nước Trường Giang, vắt kiệt mùi vị chua xót;

Còn lại hai mảnh con tim, chẳng thể hàn gắn...

Có lẽ cô đang nhớ một người mình yêu sâu đậm nhưng mãi mãi không thể gặp lại nữa chăng, họ từng quyến luyến bên sông, thời gian thấm thoắt trôi, giờ đây chỉ còn lại mình nàng, lẻ bóng nơi đây, nhìn dòng sông trôi, mà làm cách gì cũng không gột rửa được nỗi nhung nhớ ứ đọng trong lòng…

Trương Hiện Hà có chút ngại ngùng, lại hạ xuống rất thấp, “Cô có thể rời đi một lát không?”

“Vì sao?” Giọng của cô gái nghe rất hay, nhưng thật lạnh lẽo.

Trương Hiện Hà bỗng cảm thấy giận dữ vì uất ức, là Tổ trưởng tổ trọng án của Tổng đội điều tra hình sự tỉnh, bao nhiêu năm nay, chỉ có ông thẩm vấn người khác, có khi nào đến lượt người khác đặt ra nghi vấn đối với mệnh lệnh của ông đâu.

Ông trợn mắt lên, “Có một túi vật chứng chứa phần thi thể vừa được phát hiện trong bụi cỏ bên kia, chúng tôi cần tiến hành điều tra hiện trường, tìm kiếm xem có các vật chứng khác hay không, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức, không được quấy rầy công việc của chúng tôi!”

Trương Hiện Hà tưởng rằng chắc chắn cô gái sẽ sợ đến nỗi bỏ chạy ngay, ai ngờ cô khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía sau lưng ông quả nhiên, có hai viên pháp y mặc áo blouse trắng đang lôi gì đó ra khỏi một bao tải dứa, mười mấy viên cảnh sát mặc thường phục đang cúi đầu trong bụi cỏ, cầm đèn pin, vừa tìm kiếm thứ gì đó, vừa đi sang phía bên này.

Cô gái nhấc cánh tay phải lên, cao ngang với vai, sau đó xòe năm ngón thon dài trắ ©We-love-ebook ng muốt ra, ngón giữa nhắm thẳng về phía chiếc túi đan.

Động tác tay Kleiber!

Trong tích tắc, máu của Trương Hiện Hà muốn đông cứng lại!

Gần như một cách bản năng, ông lập tức đè tay lên báng của khẩu súng ngắn nơi thắt lưng, “Cô… cô làm nghề gì đấy?”

Denzel Kleiber là chuyên gia điều tra hiện trường phạm tội nổi tiếng người Anh, trong hàng chục năm công tác, ông nhận ra rằng phàm là hiện trường vứt xác nơi dã ngoại, phần lớn vật chứng đều tập trung trong khu vực hình cánh quạt men theo hướng trốn chạy của hung thủ, dài khoảng một trăm mét, chìa năm ngón tay ra để bằng, ngón giữa nhắm chuẩn vào điểm trung tâm vứt xác, khoảng cách giữa ngón trỏ và ngón áp út là khu vực nhỏ nhất tập trung bằng chứng phạm tội (khu trung tâm), khu vực của ngón cái và ngón út lại là khu vực lớn nhất tập trung bằng chứng phạm tội (khu ngoại diện bao gồm cả khu trung tâm), phải rà soát kỹ khu trung tâm, không được bỏ sót khu ngoại diên, ngoài ra các khu vực khác xem nhẹ hoặc không suy xét đến - đây chính là “Động tác tay Kleiber”.

Do cô gái quay lưng đối diện với mặt sông, mà về bên trái và bên phải của địa điểm vứt xác lại lần lượt là một vùng đầm lầy rong bèo um tùm và một công trường căn cứ ven bờ đang được xây dựng, vì vậy sau khi vứt xác, tên tội phạm chắc chắn sẽ bỏ trốn xuôi theo hướng động tác tay.

“Động tác tay Kleiber” là động tác tay cực kỳ chuyên nghiệp trong công tác điều tra hình sự, làm sao cô gái này biết được?

“Đang hỏi cô đấy, cô làm nghề gì?!” Trương Hiện Hà cao giọng hơn.

Cô gái vốn dĩ chẳng màng trả lời câu hỏi của ông, “Trọng điểm điều tra của cả đội không đặt ở khu trung tâm, mà tập trung ở bộ phận ngoại vi của khu ngoại diễn, đây mà cũng coi là điều tra hiện trường phạm tội sao? Huống hồ bản thân vụ án đã là giả rồi, nếu đã là thực tập hoặc diễn tập, thì các ông không nên quấy rầy du khách.”

Trong nháy mắt, trên người cô gái phát ra tràn trề một luồng khí mạnh mẽ, làm Trương Hiện Hà sợ đến mức nói không nên lời.