← Quay lại trang sách

⚝ 7 ⚝

“Có chuyện gì?!” Lưu Tư Miễu nói vào ống nghe với vẻ bực dọc.

Có thể nghe ra từ âm thanh vọng lại, có lẽ Hô Diên Vân ngồi trên một chiếc xe đang lao vút, “Tư Miễu, cậu vẫn ổn chứ?”

“Tôi ổn hay không liên quan gì đến cậu?” Chỉ cần nhìn thấy và nghe thấy tất cả mọi thứ gì liên quan đến con người này, Lưu Tư Miễu không nén nổi cơn nóng giận, “Tôi đang làm việc!” Nói đoạn cô chực ngắt máy ngay.

Hô Diên Vân vội vàng nói, “Tư Miễu, cậu chờ chút, tớ biết cậu đang giải quyết vụ án ở tỉnh, Lôi Dung đã gọi điện thoại cho tớ, nói rõ tình hình, cũng đã gửi bản khái quát vụ án và hình ảnh có liên quan cho tớ rồi, tớ muốn bàn với cậu chút về vụ án này.”

Vì người mà mình yêu nhất bị Hô Diên Vân làm hại đến mức không rõ tăm tích, đối với anh, Lưu Tư Miễu chỉ hận không thể lột da, “Không cần! Để tôi nói cho cậu nghe một lý lẽ mà đến một thằng bé ba tuổi cũng biết nhé, mọi công tác điều tra hình sự nước ta đều nhất thiết phải được hoàn thành bởi nhân viên công an, về mặt pháp luật không cho phép tồn tại thám tử tư gì sất, cũng không cần đến người ngoài ngành xen vào, lúc thật sự cần được sự giúp đỡ chuyên môn ở lĩnh vực nào đó, thì cũng là phía cảnh sát mời họ hỗ trợ điều tra hoặc đưa ra ý kiến chuyên nghiệp, cậu đừng tưởng bản thân mình đội cái mũ ‘nhà suy luận rồi thì vụ án nào cũng nhúng chân vào, lại còn tưởng mình là nhân vật quan trọng nữa chứ...”

“Điều mấu chốt là thứ tự tử vong của hai cô gái.”

Lưu Tư Miễu sững lại.

Hô Diên Vân nói tiếp, “Cậu có từng nghĩ đến chuyện, trong vụ án này, người nào trong hai cô gái đã bỏ mạng trước không?”

“Chưa.” Lưu Tư Miễu nói, ngay cả phạm vi điều tra cô còn chưa định rõ được mà.

“Trước tiên, nhìn từ bản khái quát tình tiết vụ án và hình ảnh hiện trường tớ cho rằng hai cô gái không phải bị giết hại cùng lúc, mà là cách nhau một khoảng thời gian, bằng chứng đơn giản nhất chính là có sự thay đổi hung khí.” Hô Diên Vân nói, “Thông thường, giả sử vụ án mạng giết người xảy ra cùng lúc đối với hai nạn nhân trở lên, do thời gian gấp rút, từ đầu đến cuối hung thủ sẽ sử dụng cùng một hung khí. Dĩ nhiên, giả sử có hai tên hung thủ ở hiện trường, có khả năng sẽ sử dụng hai loại hung khí khác nhau, nhưng trong sọt rác ở phòng khách chỉ tìm thấy một đôi găng tay cao su, mà lại không phát hiện ra dấu vân tay của người thứ ba ở hiện trường.”

Lưu Tư Miễu chau kín mày lại.

“Cũng có nghĩa, chắc chắn là hung thủ đã ra tay với một người trước, cách một khoảng thời gian sau mới giết chết người thứ hai, vậy là điều này lại liên quan đến câu hỏi cô gái nào bị giết hại trước. Chúng ta giả thiết rằng người đầu tiên mà hung thủ giết chết là cô Dương (người bị phân xác), hung thủ đem thi thể của cô ấy vào trong bồn tắm, lúc này thì cô Vương (người bị đập vỡ đầu) về, hung thủ mở cửa cho cô ấy vào... Không khó để nhận ra từ hình ảnh hiện trường, đứng ở cửa hoàn toàn có thể nhìn thấy mặt sàn trước cửa phòng ngủ chính một cách rõ ràng, ngay cả lúc cảnh sát tiến vào hiện trường cũng có thể nhìn thấy một vũng máu khô đọng nơi ấy, mùi máu tanh chắc hẳn cũng rất dễ nhận thấy - cô Vương chắc chắn cũng nhìn thấy được, ngửi thấy được, thế thì, vì sao cô ấy còn vào nhà? Vì sao cô ấy còn phải vào phòng ngủ chính rồi bị giết hại thảm khốc?”

Lưu Tư Miễu suy nghĩ, “Có lẽ... lúc ấy là buổi tối, đèn không sáng, hoặc cô ấy đã bị hung thủ ép phải vào nhà?”

“Nếu đèn không sáng, khi cô Vương bước qua trước cửa phòng ngủ chính, có lẽ sẽ bất cẩn giẫm phải vết máu, đồng thời tạo ra vết kéo lê, nhưng cậu nhìn hình ảnh vũng máu đi, không hề có dấu tích của việc giẫm phải và kéo lê. Giả sử cô ấy thật sự đã bị cưỡng ép, bất đắc dĩ phải đi từ ngoài cửa vào trong phòng, có lẽ hung thủ phải đang cầm một khẩu súng chứ không phải một cây búa.” Hô Diên Vân nói, “Cô ấy là gái tiếp viên, có cảnh tượng lớn nào chưa gặp qua, một con dao còn chưa chắc có thể khiến cô ấy nghe lời, thì nói gì đến một cây búa.”

“Đặt giả thiết người bị hung thủ giết chết trước là cô Vương, người bị giết chết sau là cô Dương thì sao?”

“Được thôi, chúng ta cùng cụ thể hóa giả thiết của cậu nhé.” Hô Diên Vân nói, “Trước tiên, hung thủ giết chết cô Vương ở phòng ngủ chính, lúc này thì cô Dương về, hung thủ mở cửa cho cô ấy vào... tiếp đó có hai khả năng, khả năng thứ nhất, hung thủ đi đằng trước, cô Dương đi đằng sau, vừa vào phòng ngủ chính, trông thấy thi thể của cô Vương, cô Dương quay người bỏ chạy, nhưng lại bị hung thủ đuổi theo, chém chết - nhưng giả thiết này hoàn toàn không thuyết phục, vì trong bản khái quát tình tiết vụ án đã chỉ ra một cách rõ ràng - cô Dương hoàn toàn không có vết tích của trốn chạy hoặc vật lộn. Cô ấy đã bị người ở sau lưng tấn công bằng một nhát dao, trong một trạng thái vô cùng lơi lỏng.”

“Thế thì cô Dương đi đằng trước, hung thủ đi đằng sau.” Lưu Tư Miễu nói, “Cô Dương vừa vào phòng ngủ chính, trông thấy thi thể của cô Vương, lúc này hung thủ rút con dao giấu trong áo ra, chém vào cô ấy.”

“Thế thì càng không thể.”

“Vì sao?”

“Vì phương hướng của thi thể không đúng.”

“Phương hướng của thi thể?”

“Căn cứ theo giả thiết này của cậu, cô Dương ở đằng trước, hung thủ ở phía sau, thế thì lúc cô Dương bị chém chết, trạng thái ngã xuống chắc chắn sẽ là đầu hướng vào trong cửa, chân hướng ra ngoài cửa nhưng trên thực tế, thi thể của cô Dương lại là đầu hướng ra ngoài cửa, chân hướng vào bên trong cửa.”

Chợt Lưu Tư Miễu vỡ lẽ ra, “Nếu hai cô gái không phải bị giết hại cùng lúc, mà thứ tự bị giết trước sau trái với logic, thế thì chuyện này là sao chứ... Chờ một chút, tôi hiểu rồi! Từ các dấu tích ở hiện trường có thể suy đoán ra rằng, hung thủ có quen biết với hai cô gái này. Thế thì có một khả năng này hay không, hung thủ đồng lõa với một người nào đó trong hai nạn nhân, bọn chúng bắt tay nhau giết hại một cô gái, sau đó do nguyên nhân gì đó mà hung thủ lại giết nốt đồng phạm của mình. như thể mới giải thích được chuyện cô Dương bị giết hại trong tình trạng vô cùng lơi lỏng, hoặc cô Vương bước qua vết máu của cô Dương mà không chút nghi kị nào...”

“Tớ cho rằng, vốn dĩ chẳng có đồng phạm gì cả.” Hô Diên Vân bỗng nói.

"Hả?”

“Giả sử cô Vương là đồng phạm, việc vận chuyển, phân xác cô Dương là chuyện khó khăn, cô ta không thể nào không giúp hung thủ, nhưng cậu xem trang phục của cô ta lúc bị giết, ngoài vết máu phun ra, phần lớn nửa thân trên và quần áo đều rất sạch sẽ; giả sử cô Dương là đồng phạm, thứ lỗi tớ nói thẳng, rất khó để tớ tin rằng một người mẹ đang mang thai mở mắt trừng trừng nhìn cảnh giết người và phân xác, huống hồ gì đang trong ba tháng đầu là thời kỳ nghén nặng nhất.”

“Cậu cũng hiểu nhiều đó chứ!” Lưu Tư Miễu cười khẩy.

Hô Diên Vân cười hì hì với vẻ hết sức ngại ngùng, nói tiếp, “Ngoài thứ tự tử vong ra, tớ cảm thấy còn một chuyện nữa, cậu nhất định phải chú ý. Cậu có nhận ra rằng, không tìm thấy trang phục của hung thủ ở hiện trường phạm tội hay không?”

Lưu Tư Miễu lại sững người ra.

“Thi thể của cô Dương bị phân xác, cô Vương thì bị vỡ đầu, chắc chắn nhiều máu đã bắn lên người hung thủ, thế thì, trang phục mà hắn mặc lúc ấy đã đi về đâu? Trước tiên lúc bỏ chạy chắc chắn hắn sẽ không mặc một bộ trang phục như vậy bước ra ngoài; thứ hai, nếu nói hắn đã thay đồ, đã gói bộ quần áo vấy máu lại mang đi, thế thì trang phục hắn dùng để thay lấy từ đâu? Nói từ góc độ của tâm lý học phạm tội, bất kỳ vụ giết người có âm mưu từ trước nào, chắc chắn thứ mà hung thủ chuẩn bị trước hết là hung khí, trong vụ án này, tất cả mọi hung khí đều là đồ vật có sẵn trong căn nhà, cho thấy vụ mưu sát là hành vi bột phát nảy ra lúc ấy, hung thủ làm sao có thể nghĩ đến chuyện chuẩn bị một chiếc áo thay ra giặt cho vụ giết người từ trước chứ?”

“Nếu là áo mưa thì sao?” Lưu Tư Miễu nói, “Thời điểm xảy ra vụ án là đầu tháng 7, mưa nhiều, giả dụ hung thủ mặc áo mưa đến, sau khi giết người thì dùng nước xối sạch sẽ áo mưa, rồi mang đi là được...”

“Tớ rất mừng vì cậu đã chú ý đến thời gian, có rất nhiều hành vi phạm tội cuối cùng bị bại lộ, đều là trục thời gian và trục không gian không nằm trên cùng một điểm tọa độ.” Hô Diên Vân nói, “Nhưng về lập luận hung thủ đã mặc áo mưa trong lúc phân xác, tớ cảm thấy không thể đứng vững được.”

“Vì sao?”

“Vẫn là vấn đề về thời gian.”

“Thời gian? Thời gian thì có vấn đề gì?”

“Lúc án mạng xảy ra là tháng mấy?

“Đầu tháng 7 đấy thôi.”

“Chỗ đấy là tỉnh lỵ, một trong tứ đại hỏa lò của Trung Quốc, trong tất cả các bức ảnh hiện trường, tớ chỉ nhìn thấy có một máy điều hòa kiểu cũ bẩn chẳng ra gì nữa mắc trên tường phòng ngủ chính, không biết đã bao lâu không được thêm flo rồi, cho dù vẫn tạo ra được hơi lạnh đi nữa, cùng lắm cũng chỉ có công suất 1 HP thôi, nhà vệ sinh lại chật hẹp như thể, tên hung thủ mặc áo mưa ở trong đấy, kiểu gì chẳng nóng điên lên!” Hô Diên Vân nói.

“Thế thì hoặc là…. Lưu Tư Miễu nói, “tên hung thủ ấy là một phụ nữ. Sau khi giết người, phân xác, mở tủ áo tiện lợi ra, mặc vào trang phục của một cô gái, sau đó bỏ trốn khỏi hiện trường.”

“Phiền anh chạy nhanh chút được không? Tôi có việc gấp!” Tiếng Hô Diên Vân hối thúc tài xế vọng lại trong điện thoại, sau đó anh tiếp tục nói với Lưu Tư Miễu, “Không không không, Tư Miễu, cậu vẫn chưa hiểu ý tớ! Tớ đang dùng phương pháp vét kiệt [52E] để giúp cậu loại trừ các khả năng, cậu cho rằng tồn tại một tên hung thủ mà cả hai cô gái đều quen biết, thậm chí cảnh sát đã xác định chắc chắn tên hung thủ này là chủ nhà. Thế nhưng, thông qua suy luận lúc nãy của tớ, có lẽ cậu đã hiểu rằng, dù thứ tự tử vong của hai cô gái là như thể nào, chỉ cần có một tên hung thủ, thì hiện trường phạm tội cũng sẽ tồn tại tính bất hợp lý rất lớn; cậu cho rằng nếu một trong hai cô gái là đồng phạm, thì có thể hợp lý hóa sự bất hợp lý, tớ cũng đã lật đổ giả thiết của cậu; thậm chí tớ còn nói với cậu rằng tên hung thủ đã không để lại ngay cả một chiếc áo vấy đầy máu... cậu còn không hiểu ý của tớ sao?”

“Ý của cậu là.” Bỗng Lưu Tư Miễu đã hiểu ra, sau đó cô phì cười tức tối, “Cậu đang bảo rằng vốn dĩ chẳng có hung thủ?! Điều này hoang đường quá rồi, chẳng lẽ cô Dương tự sát, sau đó tự phân xác mình...”

Khoan đã.

Lưu Tư Miễu chậm rãi tắt nụ cười, hướng ánh mắt sang căn phòng ngủ chính tối tăm, căn phòng đã không còn thi thể cũng không còn vết máu, mà dường như vẫn đang trào tuôn đôi chút nước dịch đỏ đen, “Tôi hiểu rồi, đây là một cuộc tàn sát lẫn nhau giữa hai cô gái, đúng chứ?”

Hô Diên Vân thở một hơi dài, “Nói một cách chính xác, là cô Vương đã giết hại cô Dương.”

“Bằng chứng?”

“Trong ảnh mà Lôi Dung gửi có một bức ảnh bày mở chiếc áo ngoài cửa cô Dương, cậu xem thử sẽ biết ngay.”

“Cậu khoan ngắt máy đã, tôi xem qua WeChat một cái.” Nói xong, Lưu Tư Miễu mở WeChat, mở một bức ảnh mà Lôi Dung gửi cho cô, sau đó cầm điện thoại lên, “Lúc mới đầu tôi tưởng máu trên đấy bị vấy lên trong lúc cô Dương bị giết, nhưng sau khi phóng to thì phát hiện các chấm máu tập trung dày đặc, hơn nữa hướng phun cực kỳ khác, chắc chắn là được tạo ra trong lúc phân xác. Thế thì sau khi cô Vương giết chết cô Dương, mặc áo của cô Dương vào để phân xác, đến lúc bỏ chạy ra ngoài thì lại mặc áo mình vào là được. Còn động cơ à, mưu sát giữa các nữ tiếp viên thì 99% là vì đàn ông, có lẽ có liên quan đến đứa con trong bụng cô Dương, ví dụ như cha của đứa bé là người tình cũ của cô Vương.”

“Ừm, ừm.” Hô Diên Vân nói, “Tư Miễu, tớ chỉ có thể giúp được cậu đến đây thôi, còn về chuyện ai đã giết chết cô Vương, e là cậu phải tự điều tra rồi.”

“Không cần đâu nhỉ.” Lưu Tư Miễu nói, “Tôi cho rằng, sau khi cô Vương dán kín phòng bếp, phòng vệ sinh, lúc thay áo của mình vào chuẩn bị bỏ chạy ra ngoài, bị chủ nhà đến thu tiền thuê nhà bắt gặp, cô ta muốn giết chết chủ nhà, ngược lại bị chủ nhà đánh chết.”

Một khoảng lặng thinh trong điện thoại.

“Sao đấy? Cậu cho là không phải?” Lưu Tư Miễu hơi kinh ngạc, “Nếu không phải là chủ nhà làm, thì hắn bỏ trốn làm gì?”

“Hắn chạy, 80% có thể là vì cô giúp việc ban đầu là do hắn giết hại, có tật giật mình, sợ cảnh sát tìm đến nhà, lật lại vụ án cũ.”

Lưu Tư Miễu hơi chóng mặt, “Điều này... làm sao cậu biết được?”

“Đoán bừa thôi, nhưng mười phần cũng đúng được tám, chín phần.” Hô Diên Vân nói, “Giở ván giường ra tìm đồ, nếu tìm ở chỗ sâu một chút trong tủ giường, thì cho dù gậy có gãy thật đi, chỗ đè lên cũng phải là phần ngực hoặc phần eo của cô giúp việc, chứ không phải là cổ; nếu đè trúng cổ, chắc chắn là tìm ở chỗ sát mé ngoài cửa tủ giường, thông thường, tìm đồ ở mé ngoài cửa tủ giường, một tay đỡ lấy ván giường, một tay còn lại sờ cũng sờ thấy được, việc gì phải đi tìm cây gậy gỗ để chống đỡ chứ.”

“Nhưng Lôi Dung cũng đã nói, ván giường nặng lắm mà, có lẽ phải hai tay mới có thể đỡ nổi, cho nên dù là tìm đồ ở mé ngoài cửa tủ giường, cũng cần có một cây gậy gỗ để chống đỡ...”

“Nếu thật sự ván giường nặng tới mức phải hai cánh tay mới có thể nhấc nổi, thế thì cô ta đã dùng cánh tay nào để cầm cây gậy kê ván giường lên nhỉ?”

“Hô Diên Vân!” Lưu Tư Miễu giận tím bừng mặt, “Cậu đang khoe khoang năng lực suy luận của cậu với tôi đấy hả?!”

Hô Diên Vân giật mình, giọng nói anh thấp xuống ba mức ngay lập tức, “Không có. tớ chỉ cung cấp một hướng suy nghĩ để cậu tham khảo thôi, còn chuyện cô Vương có phải bị chủ nhà giết hay không, vẫn phải để cậu tự mình tìm ra.”

“Tự mình tìm... hiện trường phạm tội dọn sạch đến mức cứ như đường Trường An trong dịp Tết Nguyên đán, thật sự tôi không biết còn có thể tìm thấy những gì nữa!”

“Tư Miễu, cậu còn nhớ một câu nói mà trước đây tớ từng nói với cậu không? Ở hiện trường phạm tội, tìm kiếm chứng cứ cố nhiên là quan trọng, nhưng có khi, tìm chứng cứ lẽ ra nên tồn tại nhưng lại không tồn tại, còn quan trọng hơn nhiều!”

“Không cần cậu nhắc tôi!” Nói xong, Lưu Tư Miễu ngắt máy.