⚝ 8 ⚝
“Ai thế?” Một giọng nói bỗng vọng lại từ trong góc, “Nói chuyện với cô lâu đến vậy.”
Lưu Tư Miễu giật bắn cả người, trong khoảng thời gian nghe Hô Diên Vân suy luận tình tiết vụ án này, căn phòng tối tăm tựa hồ một rạp chiếu bóng mà mọi ánh đèn đều đã tắt hết, khiến từng màn cảnh tượng của vụ phạm tội chiếu rọi ra rõ nét trong tâm trí cô, hoàn toàn quên mất còn có một Từ Nhiễm đứng bên cạnh.
“Một tên đáng ghét.” Cô nói.
“Tên đáng ghét? Từ Nhiễm càng hiếu kỳ hơn, “Tôi thấy cô nghe chăm chú lắm mà, hơn nữa, hình như đã làm rõ rất nhiều vấn đề đang làm phiền cô nữa.”
“Tên đáng ghét đó chưa chắc đã là đồ bỏ đi.” Lưu Tư Miễu không có thời gian giải thích nhiều hơn, cô bật đèn phòng ngủ chính lên, đi thẳng một mạch đến bên chiếc giường hai tầng, cô hiểu rằng, nếu muốn để Tu Thúc có được một đáp án vừa ý, chỉ bảo với hắn là cô Vương đã giết chết cô Dương thì vẫn không đủ, nhất thiết phải làm rõ xem hung thủ giết chết cô Vương là ai, hiện giờ chỉ còn 10 phút là đến 9 giờ, trong thời gian ngắn như thể, nhất thiết phải tiến hành điều tra xoay quanh điểm trung tâm phạm tội.
Khung giường màu lam đậm loang lổ đã tróc sơn, tấm ván giường trơ trụi, bức tường đã bị lau chùi và chà cọ đến mức mất đi cả một mảng sơn lớn, mọi chứng cứ phạm tội đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, đoạn mật mã ẩn giấu danh tính của hung thủ tựa hồ bức thư đọc xong đem đốt ngay, ngay cả tro giấy cũng chẳng sót lại dấu vết nào...
Lưu Tư Miễu thử dịch chuyển khung giường với vẻ thẫn thờ, khung giường phát ra tiếng vang “cót két” chướng tai, có thể nhận ra từ dấu vết nhạt do chân giường đè xuống mặt sàn, trong lúc vệ sinh, các công nhân vệ sinh đã từng dịch chuyển chiếc giường này, sau đó khi trả về chỗ cũ, tuy vẫn đặt kê sát tường, nhưng đã dịch nhẹ sang hướng bên cửa sổ một chút.
“Nơi đặt giường này, thật không đúng chút nào.” Từ Nhiễm nói.
Lưu Tư Miễu nhìn Từ Nhiễm một cái, nghe không hiểu ý cô ta.
“Tiểu Quách tiên sinh chúng tôi không giống như đại Quách tiên sinh kiểu Tu Thúc, chuyện gì cũng phải bám riết lấy hung linh với sát khí, mà chú ý hơn nữa đến việc sắp đặt vật thể trong nhà, có sinh ra các kiểu ảnh hưởng bất lợi về sinh lý và tâm lý đối với người ở hay không, từ đó gây ra sự khó chịu trong thân thể, sự buồn bực trong tâm trạng, khiến cho thảm kịch xảy ra. Ngủ là cái chết ngắn, chết là giấc ngủ dài, vì vậy lời xưa có nói ‘Ván giường chính là cầu Nại Hà, đặt cho đúng thì người ở dương giới, đặt sai thì cách trở.” Từ Nhiễm nói, “Chiếc giường này, trên đỉnh đầu là một thanh xà ngang, dễ sinh ra sự đè nén về mặt tâm lý đối với người nằm ở giường trên; bên dưới lại đối diện với một chiếc bàn trang điểm, khi tỉnh lại vào ban đêm, người ngủ trên giường dưới rất dễ bị giật mình bởi hình ảnh cửa chính mình trong gương; phía trước phía sau của giường đều không có chỗ dựa, sẽ khiến người ngủ sinh ra cảm giác đầu cổ lơ lửng... Cô đang làm gì đấy?”
Với vẻ kinh ngạc, Từ Nhiễm nhận ra Lưu Tư Miễu tay nắm vào khung giường, đạp lên ván giường của tầng một để giậm lên trên, xem xét ván giường của tầng hai một cách tỉ mỉ.
Tấm nệm vẫn còn đây, xem ra sau khi điều tra, cảnh sát nhận ra rằng trên này chẳng hề có vết máu hoặc các vật chứng khác có liên quan đến vụ án mạng, Lưu Tư Miễu xem lại thêm một lượt nữa, lại dùng ngón tay vuốt tỉ mỉ một hồi, xác định không tồn tại các chất dịch trở nên cứng đờ sau khi khô lại, sau đó giả miếng nệm lên, để lộ mảnh ván giường màu vàng nhạt, những đường vân gỗ thô ráp phản chiếu ánh đèn huỳnh quang soi rọi thành một vùng ánh sáng cong xiêu... Lưu Tư Miễu bước xuống với vẻ thất vọng, ngồi trên giường dưới, nhìn vào chiếc bàn trang điểm nằm đối diện với vẻ thẫn thờ. Cô chợt nghĩ, có lẽ mới lúc nãy thôi, trong lúc các nhân viên vệ sinh đặc chủng dọn dẹp căn phòng này, người chỉ vừa gia nhập đội là Đường Tiểu Đường cũng giống y hệt mình đây, thẫn thờ ngồi tại đây, đối diện với gương mặt trắng bệch trong gương ấy, chẳng biết điều gì hơn nữa, chẳng làm được gì đối với mọi thứ đã xảy ra và sắp sửa xảy ra...
Còn 5 phút nữa nhỉ, không nhìn đồng hồ, áng chừng.
Xem ra không mấy khả quan để tìm ra sự thật chuyện cô Vương bị giết rồi.
Ngẩng đầu lên, một tiếng thở dài.
Nơi ánh mắt chạm đến, đúng ngay phần đáy ván giường tầng trên.
Chỉ còn lại một mặt phẳng tuy thô ráp nhưng không hề có chỗ lồi lõm nào.
Dường như vang bên tai tiếng búa đập ở ngay trong không gian chật hẹp này, hung thủ từng đè cô Vương xuống, dù cô có vùng vẫy thế nào, vẫn cầm búa ra tay... Cho dù cô Vương thật sự là hung thủ giết người phân xác, cái chết của cô ta chẳng qua là tô thêm một vết đỏ của tội ác mà thôi.
Ván giường chính là cầu Nại Hà.
Ở hiện trường phạm tội, tìm kiếm chứng cứ cố nhiên là quan trọng, nhưng có khi, tìm chứng cứ lẽ ra nên tồn tại nhưng lại không tồn tại, còn quan trọng hơn nhiều.
Chứng cứ lẽ ra nên tồn tại nhưng lại không tồn tại...
Đôi mắt tràn đầy hoang mang và thất vọng, bất chợt nheo lại nhè nhẹ, tiếp đó rọi ra ánh sáng mừng rỡ, tựa như đầu sợi chỉ đã được xe lâu lắm, bỗng xuyên qua được lỗ kim một cách đột ngột!
Cô đứng dậy, lấy điện thoại ra, gọi cho Lôi Dung, có lẽ một cách bất giác, cô nhìn thời gian hiển thị...
8 giờ 57 phút.