⚝ 9 ⚝
Cô nói một hơi những phân tích của mình cho Lôi Dung nghe, ở đầu bên kia điện thoại, Lôi Dung mừng rỡ vô cùng, “Tư Miễu, xuất sắc quá, xuất sắc quá đi! Mỗi một sợi xích logic đều chặt chẽ, không có gì bắt bẻ nổi, không ngờ em có thể tìm ra nhiều sự thật đến thế ở hiện trường phạm tội đã được dọn sạch rồi, thật sự là tài giỏi quá. Em mau thở một hơi đi. Chị đoán chừng một lát nữa thôi, Tu Thúc sẽ phải gọi điện, chị sẽ nói cho hắn nghe phân tích của em, sau đó chắc chắn hắn sẽ nói cho chị gợi ý của căn hung trạch tiếp theo, rồi chị sẽ gọi cho em, em lại phải bắt đầu phiên điều tra kế tiếp... Từ Nhiễm sao rồi?”
Vì không muốn làm Lôi Dung lo lắng, Lưu Tư Miễu không nói với cô chuyện Từ Nhiễm và Sở Thiên Anh bị tấn công, “Cô ấy ổn lắm, tích cực phối hợp công tác của em, bên chị thì sao?”
“Chẳng ra làm sao, vừa nãy ở phòng ăn, chỉ trong một bữa cơm, mà đã xảy ra hai trận xung đột, con nuôi của Triệu Lân Chi bảo là Trần Nhất Tân làm hại cậu ta, vợ của Triệu Hồng Pha chỉ vào mũi của Trần Nhất Tân bảo là muốn giết chết hắn. Nói chung là hỗn loạn đủ kiểu.” Lôi Dung cười khổ sở, “Thôi, em đừng quan tâm chỗ chị đây nữa. Phải rồi, chị muốn xin lỗi đến em, chưa được sự cho phép của em đã kể hết với Hô Diên Vân, cậu ấy đã liên hệ với em chưa?”
“Liên hệ rồi, có giúp đỡ được một chút.” Giọng điệu của Lưu Tư Miễu bỗng lập tức trở nên lạnh lùng.
Lôi Dung biết tính khí của cô, “Phải rồi, Tư Miễu, chiều nay, lẽ ra chị phải đến thư phòng nơi Triệu Hồng Pha bỏ mạng để xem thử, rốt cuộc bị vệ sĩ của Trần Nhất Tân là Hồ Nhạc cản trở, chị muốn chờ lúc đêm hôm yên tĩnh, quay lại đó, xem có tìm được gì hay không... Tốt nhất là em hãy trò chuyện thêm với Từ Nhiễm, chị tin rằng tuy cô ta tuyệt đối không muốn nhắc lại vụ thảm án khiến đội công tác vệ sinh đặc chủng bị giết hại, nhưng là người may mắn sống sót duy nhất của vụ thảm án ấy, ký ức của cô ta có thể giúp chúng ta điều tra ra nhiều sự thật hơn nữa.”
Lưu Tư Miễu lại nhìn Từ Nhiễm, vừa bước ra phòng khách, vừa nén giọng thấp xuống một chút, “Trước đây, cảnh sát của tỉnh cũng từng ép cô ta nhớ lại, nhưng hình như không hỏi được manh mối nào có giá trị, hơn nữa còn khiến cô ta không thoải mái, em chỉ có thể liệu tình hình mà hành động, chầm chậm thôi. Chị ở trong tòa biệt thự từng có người bị hạ sát, đừng hành động khinh suất đấy.”
“Chỗ em đang ở chẳng phải cũng từng có án mạng sao.” Lôi Dung cười khổ sở nói, “Nghĩ cũng thú vị, lúc ở Bắc Kinh, thường xuyên phải ra hiện trường lúc nửa đêm, em điều tra, chị khám nghiệm tử thi, không ngờ ở thành phố cách xa Bắc Kinh nghìn dặm này, chúng ta vẫn phải bước vào những căn hung trạch khác nhau trong cùng thời gian, hình như muốn tránh cũng không tránh nổi...”
Sau khi tắt máy, Lưu Tư Miễu trầm ngâm rất lâu, có lẽ lời cảm khái của Lôi Dung chạm đến nỗi lòng cô, bỗng nhiên cô lại lần nữa rơi vào nỗi buồn thương nào đó mà muốn tránh cũng không tránh nổi.
Từ Nhiễm đến bên cô, “Cô sao rồi, bộ dạng trăm mối buồn lo thế kia, phấn chấn lên chút được không, cô là nữ cảnh sát giỏi nhất mà tôi từng gặp đấy!”
Lưu Tư Miễu nhìn Từ Nhiễm vẻ hơi kinh ngạc, cô đã thấy sự ngưỡng mộ chân thành trong ánh mắt cô ta.
“Lúc nãy tôi đã nghe cô phân tích tình tiết vụ án cho bạn cô, thật sự không ngờ trong một căn hung trạch đã được vệ sinh, mà cô có thể phân tích ra nhiều thứ đến thế!” Từ Nhiễm nói, “Nếu cô có thể đến Phong Chi Thự một chuyến thì tốt biết mấy, những người đồng đội của tôi... có lẽ sẽ không chết oan uổng như thể, hung thủ đã giết hại họ, cũng sẽ chẳng ung dung ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ nhỉ.”
Nói đoạn, giọng cô ta có chút khản đặc, một thứ sáng long lanh lấp lánh từ trong đôi mắt.
Lưu Tư Miễu nhìn cô ta, nói từng từ, “Cô sai rồi, người thật sự có thể giúp họ báo thù, không phải tôi, mà là cô.”
Từ Nhiễm sững người.
“Hiển nhiên điều tra hiện trường phạm tội là quan trọng nhưng suy cho cùng, đây là một lựa chọn bất đắc dĩ.” Lưu Tư Miễu nói, “Vì sau khi xảy ra vụ án mạng, nạn nhân đã chết rồi, không thể nói ra sự thật, không thể chỉ ra hung thủ được nữa, cảnh sát chỉ có thể dựa vào việc thu thập và giám định vật chứng để bù đắp lỗ hổng trên chuỗi xích chứng cứ, chỉ có thể dựa vào giám định pháp y để làm người chết mở miệng ra nói chuyện, nói một cách không khách sáo, những chuyện này có làm tốt đến mấy, cũng chỉ như bản ghép hình của bức danh họa chứ không phải bản gốc, phương thức giản tiện nhất, trực tiếp nhất, có tỉ suất cao nhất để tóm giữ hung thủ, từ cổ chí kim, không nằm ngoài lời thuật miệng của nhân chứng thấy tận mắt, nhất là lời thuật của những người may mắn sống sót đã đích thân trải qua vụ án, đồng thời đã thoát khỏi miệng cọp!”
Từ Nhiễm nhìn Lưu Tư Miễu, khẽ gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu, “Tôi hiểu ý cô, thế nhưng ở Phong Chi Thự, tôi thật sự không nhìn thấy tên hung thủ… tôi đột ngột bị người khác đẩy xuống khỏi vách núi từ phía sau.”
“Thế trước đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Tư Miễu hỏi, “Chắc chắn trong lúc các cô vệ sinh Phong Chi Thự, đã vô tình phát hiện ra vật chứng quan trọng nào đó chỉ ra hung thủ, mà vật chứng này đã bị toàn bộ cảnh sát bỏ sót trong lúc điều tra hiện trường, vì vậy hung thủ mới ra tay giết hại đội công nhân vệ sinh. Cô thử suy nghĩ kỹ mà xem, mỗi một câu hỏi, mỗi một hành vi, mỗi một chuyện kỳ lạ...”
Từ Nhiễm dựa lưng lên tường, mái tóc dài đen tuyền rũ xuống, che hết nửa gương mặt trắng bệch, “Tôi không muốn nhớ lại tòa biệt thự đó nữa, không phải là tôi sợ ký ức, mà là tôi cứ cảm thấy những ký ức ấy đều không chân thật, cứ như ác mộng vậy, tôi không biết liệu nói ra cơn ác mộng như thể thì có ý nghĩa gì... Cô biết không, sau khi ngã xuống vách núi, không phải tôi hôn mê suốt đâu, giữa chừng tôi có tỉnh lại vài lần, tôi ngửi được mùi tanh của máu trên trán mình, tôi nghe thấy tiếng nước chảy ồ ạt như thể máu chảy, thật ra đó là nước sông đang cuộn chảy, cả từng tiếng hít thở nặng nề của mình. Tôi muốn cử động, nhưng không động đậy nổi, ngoài phần đầu ra, từ cổ trở xuống tựa hồ đều không còn là của tôi nữa, tôi chỉ là một quả đầu người mà thôi... Tôi vận hết sức lực, căng mi mắt ra, bốn bề tối mịt mù, bóng tối dày đặc mà thô ráp, tôi nghi ngờ mình đã bị vùi vào trong đất mất rồi, lúc này, ở một nơi xa xôi, đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vọng lại, ngay trong một giây hay thậm chí nửa giây ngắn ngủi ấy, quả đầu của tôi tựa như đột ngột bay lên trên vách núi, bay vào đến Phong Chi Thự, mắt mở trân trân nhìn những người đồng đội của tôi ngã xuống, sau đó mọi thứ trở nên yên lặng chết chóc... Tôi nghĩ đấy chắc chắn là ảo giác, tôi sắp chết rồi, không nên có thêm thứ ảo giác này nữa, không bao lâu sau, lại là một tiếng hét, tôi lại nhìn thấy một cảnh khủng khiếp nữa, người nhỏ nhất trong đội ngũ công nhân vệ sinh là Trương Sảnh, cô gái hoạt bát đáng yêu vừa tròn mười tám tuổi, em ấy bò sang phía tôi với khuôn mặt đầy nước mắt, vừa bò vừa khóc gào ‘Chị Từ, chị cứu em với, em không muốn chết’, kéo theo vệt máu dài phía sau... Lúc ấy tôi thật sự mong mình mau chết đi, tôi không muốn nhìn những đồng đội, những người bạn của mình bị giết hại, tôi không muốn vì đã thấy tận mắt mọi thứ, mà biến thành một con hung linh lửa giận đầy lồng ngực, cho dù có chết cũng phải tìm ra hung thủ thật sự để trả thù đâu!”
Đang nói, cô ta bỗng bật khóc nức nở.
Lưu Tư Miễu lặng lẽ đứng ở phía đối diện, chờ đến lúc tiếng khóc dần dần chấm dứt, mới rút một tờ khăn giấy ra đưa cho cô ta.
Từ Nhiễm lau sạch nước mắt, nhìn Lưu Tư Miễu, biểu cảm của nữ cảnh sát này hơi ©We-love-ebook kỳ lạ, vừa thương cảm, vừa nghiêm túc.
“Xin lỗi.” Từ Nhiễm có chút ngại ngùng.
Lưu Tư Miễu không nói gì.
Trong nhà yên ắng như tờ, căn hung trạch từng xảy ra án mạng thảm khốc này, dường như được thanh sạch hơn một chút, sáng sủa hơn một chút, không phải bởi tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng, mà là bởi tiếng khóc của Từ Nhiễm.
“Cái chuyện... chuyện ban nãy cô nói cho bạn cô, có một điểm tôi nghe không hiểu lắm.” Rất hiển nhiên là Từ Nhiễm muốn phá vỡ sự yên ắng giữa họ, “Làm sao cô suy đoán ra được, chủ nhà không phải là hung thủ đã giết chết cô Vương?”
“Trong khoa học điều tra hình sự, có một ngành học chuyên môn gọi là ‘Quỹ tích học phạm tội, chủ yếu nghiên cứu đủ mọi loại quỹ tích động thái có khả năng sinh ra trong quá trình thực hiện hành vi phạm tội của tên tội phạm, thí dụ như đường đạn mà đạn bắn xạ, góc độ bắn của máu... Trước đây tôi từng giải quyết một vụ án, một người phụ nữ bị sát hại trong lúc tắm, bị đâm ba nhát vào bụng, viên cảnh sát hình sự giải quyết vụ án nghi ngờ do chồng cô ta làm, nhưng sau khi điều tra hiện trường tôi đã phủ định suy luận này, nhìn từ góc độ dao đâm và vị trí nạn nhân lúc bị sát hại, người chồng nhất định cần phải đứng trong phòng tắm mới có thể thực hiện hành vi phạm tội được, nhưng anh ta chỉ có thể đâm một nhát, không thể nào đâm ba nhát liên tiếp.”
“Vì sao?” Từ Nhiễm trợn tròn xoe mắt.
“Vì căn phòng tắm kính ấy thật sự quá chật.” Lưu Tư Miễu nói, “Nếu người chồng rút con dao ra, rồi đâm nhát thứ hai, nhát thứ ba, khuỷu tay tất yếu phải có động tác hướng ra sau, mà động tác này, xem xét đến lực khi đâm vào, chắc chắn sẽ va phải tấm kính, hơn nữa sau khi chúng tôi nhập các số liệu liên quan vào máy tính, thí nghiệm mô phỏng lực học đã chứng tỏ, tấm kính ấy tất yếu sẽ bị va vỡ, vấn đề là tấm kính ấy không những không vỡ, mà ngay cả biến dạng thôi cũng không có. Vì vậy, suy luận cuối cùng của chúng tôi cho rằng, người vợ đã tự sát, dấu vân tay trên cán dao đã bị lực mạnh mẽ của nước từ vòi sen xối mất sạch sẽ.”
“Giỏi quá...”
“Chuyện cô Vương bị giết cũng là lý lẽ tương tự. Khoảng cách trên dưới của chiếc giường hai tầng ấy cực kỳ có hạn, nếu cô Vương bị chủ nhà giết, với ghi chép trong bản khái quát tình tiết vụ án, ông ta cao 1,85 mét, ước tính độ dài cánh tay, trong quá trình ông ta vung búa lên rồi lại đập xuống liên hồi, lúc giơ cao đầu búa lên chắc chắn sẽ va đập lên phần đáy của ván giường tầng trên nhiều lần, chắc chắn không thể không có vết lồi lõm nào như thể này, vì vậy, hung thủ giết hại cô Vương phải là người có vóc dáng không cao.”
Đúng lúc đấy, điện thoại chợt vang lên, Lưu Tư Miễu vội vàng rút ra xem, là Lôi Dung gọi đến, sau khi bắt máy, cô lấy một cây nhíp ra khỏi chiếc cặp điều tra hiện trường phạm tội, sau đó đi vào phòng ngủ chính, quỳ thụp xuống ở phía trước đụn cát rải lên sau khi đốt tà, rồi nhẹ nhàng dùng nhíp gạt khẩy, tìm kiếm, cuối cùng gắp được một mảnh vật cứng chắc.
“Cô đang làm gì thế?” Từ Nhiễm bước sang hỏi.
Lưu Tư Miễu chậm rãi giơ cây nhíp lên, chỉ vào vật thể màu đỏ thẫm bảo, “Nhìn thấy vật này rồi chứ, Tu Thúc gọi điện thoại cho Lôi Dung bảo, đây chính là gợi ý cho vị trí của căn hung trạch thứ hai mà chúng ta phải tới.”
Đấy là một khúc xương cổ vịt đã bị gặm sạch.