Chương 5 Phong Chi Thự
1
Lôi Dung không ngờ đến đã đành, mà ngay cả Tu Thúc cũng không ngờ đến.
Rất hiển nhiên, ông ta kinh ngạc sững sờ bởi phần phân tích tình tiết vụ án của Lôi Dung đối với căn hung trạch đầu tiên, đã cách nhau bởi cái điện thoại rồi mà vẫn có thể cảm thấy biểu cảm trố mắt á khẩu của hắn. Tuy vậy, có một điểm ông ta đã làm rất tốt, đó là từ đầu đến cuối chẳng hề phát ra một từ nào mà có thể điểm xuyết phía sau bằng dấu chấm than, thí dụ như “ơ”, “thật ư”, “sao lại như thể được”, ngay cả lúc nghe chuyện cô Dương thực ra bị giết bởi cô Vương, chẳng qua cũng chỉ “ô” một tiếng mà thôi... Phải biết là, ngày nay rất ít đàn ông có thể làm được chuyện không dùng giọng điệu của phụ nữ để thể hiện sự kinh ngạc.
Có lẽ đây chính là biểu hiện của sự sâu xa trong con người này chăng.
“Nhưng mà...” Sau khi Lôi Dung nói xong, ông ta dùng một thứ giọng ngân ra thật dài nói, “Cô vẫn chưa tìm ra được hung thủ đã giết chết cô Vương?”
Quả thực, ban nãy trong lúc gọi điện với cô, Lưu Tư Miễu chỉ suy luận ra người chủ nhà không phải là hung thủ giết hại cô Vương, còn rốt cuộc hung thủ thật sự là ai, thì Lưu Tư Miễu bày tỏ nắm được quá ít thông tin về vụ án, không thể làm gì hơn. “Thế nhưng, chị có thể than phiền đại loại kiểu như thời gian ngắn quá, bảo hắn nhượng bộ một chút, thay đổi quy định trò chơi thành ‘Không đòi hỏi tìm ra hung thủ thật sự, nhưng đòi hỏi tìm ra sự thật’, nếu hắn đồng ý, thì về mặt khách quan cũng đã chứng tỏ mục đích thật sự của trò chơi này không phải là giết hại Đường Tiểu Đường.” Lưu Tư Miễu đề xuất.
Đây là một sự thăm dò vô cùng kín đáo, Lôi Dung thầm nể phục kế sách của Lưu Tư Miễu, lập tức tỏ ý đồng tình.
Vì vậy, Lôi Dung nói với Tu Thúc, “Ông chỉ cho tôi có một tiếng rưỡi đồng hồ, trong tình hình một là không nhân chứng, hai là không vật chứng, trong một căn hung trạch đã bị dọn vệ sinh, mà tôi tìm ra được nhiều câu trả lời đến thế, đã là mức cực hạn mà tôi có thể làm được rồi.”
Phía Tu Thúc trầm ngâm chốc lát, rồi giọng nói lạnh băng lại vang lên, “Được thôi, đây là một lần thử, thế nhưng, lần sau thì cô không may mắn thế đâu...”
“Chờ một chút.” Một tảng đá treo giữa lồng ngực của Lôi Dung rơi xuống đất, “Ông có thích chơi trò chơi ghép hình không?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi ông có thích chơi trò chơi ghép hình không?” Lôi Dung nói, “Loại một nghìn mảnh đấy, tôi chỉ cho ông mười mảnh hay thậm chí ít hơn, với tiền đề là không có bức tranh mẫu, yêu cầu trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn, ông không chỉ mô tả bộ dạng sau khi bức tranh đã hoàn thành, mà còn phải nói rõ ràng từng mảnh một trong chín trăm chín mươi mảnh ghép còn lại, ông cảm thấy điều này hợp lý không?”
“Cô muốn nói gì?” Tu Thúc cười khẩy.
“Bản khái quát tình tiết vụ án bên tôi đây, cũng được lấy ra từ kho dữ liệu nội bộ của cảnh sát, giống những gì mà ông nắm được, có lẽ ông phải biết rõ đấy chẳng qua là mười mảnh trong số một nghìn mảnh ghép.” Lôi Dung nói, “Tôi mong muốn thay đổi quy định của trò chơi một chút, đừng bắt tôi tìm ra hung thủ thật sự, chỉ cần tôi có thể nói ra được sự thật phù hợp với logic là được; hung trạch mà ông đã dọn vệ sinh, có lẽ ông sẽ dễ dàng phán đoán được điều tôi nói có hợp lý hay không chứ.”
“Chốt kèo.” Tu Thúc thoải mái nhận lời, khiến Lôi Dung gần như không dám tin vào tai mình, thế nhưng câu nói tiếp theo của ông ta thì lại khiến cô đổ mồ hôi lạnh khắp người, “Nhưng mà tôi nói trước, nguyên nhân tôi đồng ý không phải là vì không dám, không muốn hay không thể giết chết Đường Tiểu Đường, mà là tôi cảm thấy, cao trào của trò chơi còn chưa đến, tôi không muốn mới vòng đầu tiên mà đã Game Over.”
Thế mà vẫn bị hắn nhìn ra!
“Nghe cho kỹ, gợi ý cho địa chỉ của căn hung trạch thứ hai, nằm ngay trong đụn cát ở giữa nền nhà phòng ngủ chính. Lần này, tôi vẫn cho cô một tiếng rưỡi đồng hồ, 10 giờ rưỡi tôi gọi điện cho cô, hy vọng cô nói với tôi sự thật của vụ án mạng từng xảy ra trong căn hung trạch thứ hai.”
“Chờ một chút.” Lôi Dung nói, “Giả sử gặp phải tình huống đột phát nào đó, tôi muốn chủ động liên hệ với ông thì phải làm sao?”
Tu Thúc lại cười khẩy một tiếng, “Sao thế? Muốn tôi bố trí một sợi dây để các người lần mò tận nơi à?”
“Không phải thế.” Lôi Dung nói với vẻ điềm tĩnh, “Chỉ là đề phòng ngộ nhỡ, dù gì thì buổi tối hôm nay không thiếu ngộ nhỡ đâu.”
Tu Thúc cho cô một tài khoản của hệ thống truyền tin đám mây, sau đó ngắt máy.
Lôi Dung vừa gọi điện thoại cho Lưu Tư Miễu, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Nhìn ra ngoài cửa sổ hướng nam của căn phòng ngủ trên tầng hai này, vừa vặn có thể nhìn thấy ngay một đình nghỉ mát trên ngọn giả sơn, cột trụ màu đỏ thẫm và mái ngói lưu ly màu xanh lục đen, trông vào như thể bản phóng to của một chiếc hộp đựng tro xương kiểu Trung Quốc. Men theo bậc cấp đá của ngọn giả sơn đi thẳng xuống, một con đường nhỏ trải sỏi uốn khúc nằm thấp thoáng giữa hai dãy bách dọc đường, nối thẳng về phía một vườn hoa nhỏ - nói một cách chính xác thì là một đài hoa nhỏ. Trên chiếc đài năm mươi mét vuông được dựng lên bởi gỗ chống mục màu đỏ nâu, giàn hoa sắt trang trí màu trắng tạc nên một không gian dạng mở một nửa hình chữ nhật, từng gốc dây hồ lô nửa che nửa ẩn không gian này tựa như là tất lưới, nhờ ngọn đèn măng-sông kiểu Âu khảm lên trên giàn hoa, có thể nhìn thấy trong ao hoa hai tầng ở ngay trung tâm trồng đầy hoa nhài, cúc tím, sến mộc lá hoa và nguyệt quý Fujimoto, chen dồn ngập tràn như thể quầy rau trong phiên chợ sớm, đang cúi thông xuống với vẻ ủ rũ chán chường trong màn đêm, phía trước bức tường ngoài màu đất sét làm nền cho đài hoa, ba chiếc bình gốm màu đen lần lượt được khảm lên ba cột trụ đá cao thấp không đều, nước chảy tuần hoàn róc rách... Có một ông già lưng hơi còng đang khom người lựa nhặt trên đài hoa, nhổ những đóa hoa khô héo và cỏ dại xuống, quẳng vào trong một chiếc sọt đan bằng mây cạnh chân.
“Muộn thế này mà ông ấy còn bận làm vườn ư? Viên quản gia này quái lạ thật đấy.” Cô lẩm bẩm một câu nhỏ nhẹ, tiếp đó nhớ lại đủ các kiểu chuyện lạ không đếm xuể từ lúc mình đến Phong Chi Thự hồi chiều đến giờ.
Luồng suy nghĩ rối như tơ vò, chỉ duy có dùng giấy bút mới có thể vạch ra rõ ràng được.
Nghĩ đoạn, Lôi Dung lấy trong túi xách ra một chiếc bút bi, ngồi trước án đọc sách, trải trước mặt bản vẽ của Phong Chi Thự mà Lưu Tiệp đã đưa cho cô, vừa xem xét đối chiếu, vừa ghi nguệch ngoạc những nghi vấn trong lòng ra trang giấy trắng muốt.