⚝ 2 ⚝
C âu hỏi thứ nhất: Ngoài bức tranh sơn dầu ấy, trong quá trình xây dựng Phong Chi Thự, Trần Nhất Tân còn yểm thứ “bùa ma” gì cho Triệu Hồng Pha?
Buổi chiều, Lôi Dung và Hầu Kế Phong men theo đường xi măng leo thẳng lên đỉnh núi, rồi lại men theo bức tường có hoa văn điêu khắc tinh tế để đi lên một đoạn đường về bên phải, cuối cùng họ đứng trước cánh cổng lớn của Phong Chi Thự.
Lúc nhìn sang từ phía đối diện sông, vì có tường vây quanh, nên nhìn không được kỹ lắm. Giờ đây, ngăn bởi một cánh cửa sắt trang trí màu đen, trên đỉnh được trang trí bởi vòng hoa khảm vàng, có thể ngắm nhìn toàn bộ tòa biệt thự một cách rõ ràng: ngôi biệt thự màu xám nhạt có ba tầng, tầng thứ nhất là một đại sảnh thông tầng mái vòm, hành lang ngoài hình dạng vòm có điêu khắc hình thiên sứ vừa có vẻ xa hoa, vừa giúp cho đại sảnh thấp thoáng một cách vi diệu; tầng hai là một dãy phòng ngay ngắn trật tự, đều trổ cửa sổ dài với kiểu dáng y hệt nhau, chỉ có một ban công hình cung có lan can làm bằng cột La Mã được trổ ra phía trên của đại sảnh tầng một; trên tầng ba, vị trí hai cánh đông - tây, kiểu dáng và tạo hình của phòng ốc hoàn toàn tương tự như tầng hai, nhưng ở phần trung tâm thì lại khảm một ô cửa sổ tròn khổng lồ một cách khác lạ độc đáo, được ngăn ra bằng hình chữ thập, đồng thời bị che phủ bởi một mái vòng cung tựa như cái nón. Toàn bộ tòa kiến trúc dùng một kiểu đối xứng làm bật ra trục tâm tuyệt đối, thỏa mãn trọn vẹn tâm thế quyền uy điều khiển mọi thứ, coi quản mọi thứ, sở hữu mọi thứ của chủ nhân.
Chỉ tiếc là bầu trời màu xám tro tù mù không ánh sáng phủ lên tòa biệt thự oai phong lẫm liệt này lớp u ám kiểu Quốc xã.
Lôi Dung bấm chuông. Rất nhanh, một người từ hành lang ngoài dạng vòm chạy đến, mở cánh cổng lớn ra. Lôi Dung vừa nhìn đã nhận ra, đó chính là La Khiêm, gã cố vấn cấp cao tư vấn bất động sản cúi mình với Tu Thúc trong phòng họp ban sáng. Trông thấy Lôi Dung, La Khiêm trước tiên sững người, sau đó cười hề hề tiến lên phía trước bắt tay với cô, “Tôi đến để đón...”
Lời chưa nói xong, bỗng nhiên một giọng nói vọng từ sau lưng, “Sao một quý cô xinh đẹp nhường này, lại đột nhiên đến thăm biệt thự của tôi thế?”
Lôi Dung quay đầu lại, thấy một kẻ có thân hình “quê béo tròn”, trên đỉnh đầu trọc lốc chẳng có ngọn tóc nào, miệng lớn khác thường, chỉ cần nhoẻn ra một chút là sẽ đến được dái tai, bờ môi mỏng dính không che nổi hàm răng sâu, một cặp mắt kính gọng đen gác trên chiếc mũi tẹt, một đôi mắt nhỏ hí rọi ra ánh nhìn tham lam mà ti tiện sau tròng kính. Tay phải hắn nắm lấy một cây gậy bằng gỗ đàn hương đen có đầu bịt bằng đồng thau, một chuỗi ngọc Phật trông có vẻ đắt giá trên cổ tay, trên ngón tay còn bọc một chiếc nhẫn phỉ thúy xanh bích đến mức có thể chắt ra nước, cùng làm giàu cho vẻ xa hoa này là khúc bụng dưới lông đen mọc rậm căng lộ ra khỏi vạt dưới của chiếc áo phông màu hồng nhạt.
Người này có lẽ chính là Trần Nhất Tân, hắn chìa tay phải ra định bắt tay với Lôi Dung.
“Chào ông, tôi họ Lôi.” Lôi Dung nói, nhưng lại không chịu chìa tay ra, “Mạo muội làm phiền Trần tổng rồi, tôi là...” Nói đoạn cô nhìn La Khiêm một cái. Trên đường, Lưu Tiệp từng nói qua với cô, cảnh sát đã sắp đặt một người ở Phong Chi Thự, chuyên phụ trách tiếp nối với cô, đồng thời lúc giới thiệu với Trần Nhất Tân thì thay đổi thân phận cho cô với một danh tính mới, lúc nãy La Khiêm chạy sang, cô tưởng La Khiêm chính là người tiếp nối, phải để cho gã tiến cử mình với Trần Nhất Tân, ai ngờ mặt La Khiêm đầy vẻ ngơ ngác…
Gay go rồi! Lôi Dung nghĩ thầm. Nhầm lẫn rồi, La Khiêm không phải người tiếp ứng!
Lôi Dung rốt cuộc vẫn là Lôi Dung, dù trong tình huống nào cũng có thể giữ được bình tĩnh, chỉ trong một giây, cô đã tìm được một danh tính cho mình, “Tôi là đại Quách tiên sinh đến từ Bắc Kinh.” Rồi chỉ sang Hầu Kế Phong, “Đây là học trò của tôi.”
La Khiêm thất kinh đã đành, ngay cả Hầu Kế Phong bên cạnh Lôi Dung cũng chết sững, biểu cảm tôn kính “Đại tỉ, lời nói dối này, chị bịa ra nhanh thật đấy ” hiển lộ trong mắt.
Thần sắc Trần Nhất Tân liền thay đổi, hắn dò xét Lôi Dung một lượt, trông phong thái ung dung của cô, cũng mang chút vẻ đại Quách tiên sinh, “Thất kính, thất kính, buổi họp mặt hôm nay, tôi đâu hề mời quý cô?”
“Thói quen nghề nghiệp thôi.” Lôi Dung cười bảo, “Tôi đến tỉnh lỵ để du lịch, đã nghe nói về đại danh của Phong Chi Thự, cất công đến đây xem thử rốt cuộc căn trạch này hung chỗ nào, có sao hết lần này đến lần khác hại chết người.”
Trần Nhất Tân há toe toét cái miệng to, cười bảo, “Cô Lôi thẳng thắn mau lời, vậy thì đừng đứng yên ở đây nữa, mời vào, mời vào.” Nói đoạn hắn nhường lối cho Lôi Dung đi vào cổng lớn, rồi nói với La Khiêm, “Anh đi gọi Tommy đến đây, giờ đã có một vị đại Quách tiên sinh rồi, vừa vặn là lúc bàn bạc vấn đề sửa chữa biệt thự.” Sau đó hắn nói với Lôi Dung, “Chào mừng cô đến thăm biệt thự của tôi, tối nay còn có bữa tiệc tối thịnh soạn, mong cô vui lòng chỉ giáo.”
Câu này ý rõ rành rành là đang bảo: Tôi không thu vé vào cửa và phí dùng bữa của chuyến tham quan biệt thự, cô cũng đừng mong đòi phí tư vấn từ tôi.
Lôi Dung có chút buồn cười, nhưng nén lại được.
Lúc này, một người đàn ông trung niên với làn da hơi đen, mặc một bộ đồ tây casual với cổ áo dựng chậm rãi đi sang, mái tóc gã được phủ một lớp sáp dày, sáng loáng đến mức làm người ta nghĩ đến món cá quế chua ngọt vừa được bưng lên bàn, tay gã cứ mải sửa lại cây kim cài ngực bằng đá saphirre cho ngay ngắn, hoàn toàn chẳng màng cây kim đáng thương ấy có ngay lệch hay không. Trần Nhất Tân giới thiệu với Lôi Dung, “Vị này chính là người đã thiết kế Phong Chi Thự, Tommy, nhà thiết kế biệt thự nổi tiếng nhất trong nước, trước đây, lúc tôi mời anh ta thiết kế ngôi biệt thự này cho giám đốc tiền nhiệm - cũng là người chủ trước của tòa biệt thự, đã phải chi không ít tiền... Giờ tôi đã mua đứt ngôi biệt thự, để anh ta thay đổi hoàn toàn nơi này, để các thứ cô hồn ma cỏ gì đấy không còn tác quái, hừ, anh ta không đồng tình, cứ khăng khăng ngôi biệt thự này là cát trạch, mẹ kiếp, nói như anh, cát trạch mà cũng có thể xảy ra hai vụ án mạng sao?! Hôm nay thì tốt rồi, có đại Quách tiên sinh ở đây, phiền cô hãy chỉ bảo, xem từ trong ra ngoài nên điều chỉnh thế nào, với bọn ma quỷ ấy, cần trấn thì trấn, cần xua thì xua. Tommy, trước tiên anh hãy giới thiệu qua về tình hình của ngôi biệt thự này cho cô Lôi nhé.”
Tommy đưa mắt nhìn Lôi Dung, ánh mắt đầy coi thường, “Nói thẳng, tôi không biết cô muốn nghe phần nào, hay nói cách khác, nghề nghiệp của cô có phải chỉ có hứng thú với những căn nhà từng có người chết hay không?”
“Bối Duật Minh nói rằng, thuở đầu, chúng ta đã sáng tạo ra kiến trúc, nhưng về sau thì kiến trúc đã cải tạo chúng ta.” Lôi Dung mỉm cười nói, “Nếu nói mưu sát là một cuộc cải tạo triệt để nhất đối với con người, thế thì đối với chuyện anh thiết kế xây dựng ngôi biệt thự này, nếu đã có nhiều người chết như thể, thì tôi không những chỉ hứng thú đối với một gian phòng nào đó, mà là với toàn bộ ngôi biệt thự.”
Tommy sững người.
Trần Nhất Tân bật cười ha hả, La Khiêm cũng không nhịn được cười.
“Đã vậy, tôi sẽ giới thiệu một lượt, xem cô có thể tìm ra vấn đề của ngôi biệt thự này nằm ở đâu hay không.” Lúc nói chuyện, ngữ điệu của Tommy có chút cảm giác nửa Tây nửa Tàu, hệt như cái tên của gã vậy, vừa nói vừa khua khoắng múa may chỉ vào ngôi biệt thự, trên mặt đầy vẻ ngạo mạn cứng nhắc, “Điều quan trọng ở một ngôi biệt thự tốt, là có thể thể hiện ra hai từ, tuyệt đỉnh và phi phàm’. Hồi đầu lúc thiết kế, tôi đã bám chắc triết lý này, tôi muốn xây dựng nó thành một công trình kiến trúc thật sự tuyệt đỉnh phi phàm, thể hiện tinh thần chủ nghĩa tân cổ điển châu Âu, vì vậy đã không ngừng đòi hỏi sự hoàn hảo trên khâu thiết kế và lựa chọn nguyên vật liệu. Tường rào sử dụng gạch bổ màu đỏ thẫm cao cấp chế tạo đúng quy chuẩn, mang lại chất cản sáng nhám; suối phun nhiều tầng trên quảng trường trung tâm thể hiện triết lý thiết kế cảnh bóng nước trùng điệp; vật liệu đá được chọn dùng cho chủ thể biệt thự là đá limestone Đức, vận dụng công nghệ nối tiếp không kẽ hở để kiến tạo nên, nhìn thấy những hoa văn tinh tế trên bức tường ngoài ấy không? Chúng đều được chạm trổ thủ công đấy, thể hiện một cách tuyệt đối thân phận quý tộc Pháp. Phần nóc nhà và kết cấu khung được phỏng chiếu theo cung điện Versailles để xử lý gia cố từ trên xuống, chọn dùng trụ bổ tường kiểu Âu để cân bằng lực chống đỡ, nhất là phần đỉnh vòm kia, sử dụng ngói mái nhà quý giá tương tự như cung điện Louvre - ngói gốm đặc biệt của Pháp. Để thể hiện ra bầu không khí uy nghi của hoàng gia vọng tộc, tôi đã nâng cao mái vòm thông tầng trong nhà từ 8 mét lên 10 mét, như Chris Moore đã nói ‘ Điều chủ chốt của tất cả mọi biệt thự phải là cao lớn ’!”
“Thế thì phải xem có bao nhiêu người trong biệt thự.” Lôi Dung xen vào, “Trong Hoàng đế trạch kinh có nhắc đến, trong ngũ hư cần phải được ngăn chặn, cái hư thứ nhất là ‘Trạch to người ít’ đấy!”
Cô đem những thứ nghe được từ Tu Thúc hồi sáng ra, học xong ứng ngay, không ngờ Trần Nhất Tân đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, một thoáng nghi ngờ ban đầu trong ánh mắt, đã phai nhạt đi rất nhiều.
Tommy trừng mắt nhìn Lôi Dung, dẫn dắt cả đám người bước lên bậc cấp bằng đá hán bạch ngọc, đi vào phía trong biệt thự.
Lúc đi ngang qua hành lang ngoài dạng vòm, ánh sáng bầu trời vốn đã âm u bị bỏ lại sau lưng, đột nhiên một luồng khí lạnh vờn qua, tiếp đó nghe thấy một tiếng cười vọng từ một nơi xa xăm nhưng lại thênh thang vô cùng...
Lôi Dung kinh hãi, trông ra tứ phía, nhưng chẳng nhìn thấy gì.
Có lẽ, chỉ là tiếng vang động hình thành bởi cơn gió thổi vào một ống thông gió nào đó thôi chăng.
Buổi tối lạnh giá ấy, Triệu Hồng Pha, người đã chém cô giúp việc bị thương, phải chăng đã ngồi ngay đây, nhìn cô gái ngã gục trong sân, nhìn vào con dao run rẩy khe khẽ trên vai sau của cô ấy, nhìn vào máu khắp mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, nét mặt gầy mòn không?
Họ đi vào sảnh khách, lọt ngay vào mắt là ngọn đèn chùm trăm bóng nghìn ngọn treo lọt xuống từ trên khung mái vòm khổng lồ chạm phù điêu hoa sen, chiếu rọi ra, trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng sữa, vàng son huy hoàng làm người ta lóa mắt. Giấy dán tường bằng chất nhám đồng bộ hóa, không ngờ lại khiến những nơi ánh mắt chạm đến, mang một cảm giác thư thái mềm mịn. Cầu thang uốn lượn nối thẳng lên lầu hai, tay vịn bằng gỗ tếch vàng đen tựa như buộc bức tranh sơn dầu khổng lồ trên bức tường phông nền sau lại bằng dải tơ bị hun nhuộm bởi ngày tháng. Lôi Dung bước đến trước bức tranh sơn dầu, ngắm nhìn một cách tỉ mỉ: dưới bầu trời màu lam nhạt, một ngôi nhà tường vách loang lổ với nóc nhà khổng lồ màu vàng đất, che chắn mất cánh đồng hoang ở phương xa, hai gốc cây khô vươn trải ra những cành nhánh trơ trụi, đâm sang phía ô cửa sổ đen như hũ nút, hệt như một hàng xương cá đâm vào cổ họng.
Bên kia, Tommy cũng chẳng màng Lôi Dung có đang nghe hay không, với cái vẻ tự lo chuyện mình, tiếp tục ba hoa về ngôi biệt thự, rằng gã đã sử dụng các chất liệu cao sang thế nào, vì sinh thái và bảo vệ môi trường, còn lắp đặt cả hệ thống sinh gió mới ở trung tâm, hệ thống loại khử bụi trung tâm, bom nguồn nước nóng dưới đất, hệ thống giữ ấm giữ ẩm... Đang nói hăng, bỗng dưng một tràng cười khanh khách vọng từ ngoài cửa, “Tom, anh vứt mất bạn nhảy rồi à?”
Lôi Dung nhìn ra ngoài, thấy một cô gái thân hình hơi béo, mặc áo hoodie trắng có hình Arale, đang đứng trước cửa, trên gương mặt tròn bầu bĩnh, một đôi mắt to hóa thành một sợi chỉ khi mỉm cười.
“Ái chà, đây chẳng phải là Tô đại nhà báo sao?” Trần Nhất Tân sốt sắng đón chào, “Chào mừng, cô là nhân vật chính của ngày hôm nay đấy, vừa trông đã thấy dạo gần đây đang giảm cân, phải không? Gầy đi rồi, gầy đi rồi.” Sau đó hắn kéo cô nàng họ Tô giới thiệu với Lôi Dung, “Vị này là Tô Hoản Cẩm, nhà báo hàng đầu thuộc bộ phận tin tức xã hội - chính trị - pháp luật của tờ nhật báo tỉnh lỵ, chúng tôi đều gọi cô ấy là Tô Tô. Tô Tô, vị này là đại Quách tiên sinh đến từ Bắc Kinh, họ Lôi...”
Tô Tô bắt ngay lấy tay Lôi Dung, “Tiền bối Lôi, em là Tô Tô, em chính là người đã gọi điện thoại cho chị, mời chị đến tỉnh lỵ đấy, không ngờ chị đã sang thẳng đây rồi.”
Hầu Kế Phong không nén nổi kinh ngạc, nhưng sắc mặt Lôi Dung vẫn bình thường, mỉm cười khẽ bắt tay với Tô Tô, “Nghe ra giọng rồi, cái giọng vùng Đông Bắc cứ như ngậm đầy củ cải giòn rụm của em đấy. Thứ lỗi nhé, chưa chào hỏi em đã qua đây trước.”
Trần Nhất Tân há hốc mồm, “Sao cơ, các cô quen nhau à?”
“Đúng vậy! Tuy tiền bối Lôi kín tiếng, nhưng ở thành phố, chị ấy là đại Quách tiên sinh được ưa thích nhất trong xã hội thượng lưu đấy.” Tô Tô lại nói với Lôi Dung vẻ vui mừng khấp khởi, “Xin chị đừng khách sáo, em chính là muốn mời chị tham quan Phong Chi Thự, xem có điều gì dị thường không, hai tháng nay có nhiều chuyện xảy ra làm dư luận nháo nhào cả lên... Vị đại doanh nhân Trần tổng của chúng ta không tin chuyện ma quỷ, đã đặc biệt mua lại ngôi biệt thự này, tìm công nhân vệ sinh đặc chủng mới để thanh tẩy một lượt, còn mời cả đại Quách tiên sinh ở bản địa chúng tôi, tên là Tu Thúc, đến xua tà, ngày mai khởi công xây dựng, còn đặc biệt mời em đến viết bài đưa tin, em nghĩ đến chuyện, ngày thường Trần tổng quan hệ khắng khít với chúng ta thế, đợt này chúng mình cũng đâu thể tay không mà đến, đúng chứ? Bèn mời luôn cả chị từ Bắc Kinh đến, xem thử ngôi biệt thự này còn chỗ nào cần phải dỡ sửa hay không.”
Giờ đây Lôi Dung đã hiểu rõ rằng Tô Tô chính là “tình báo” mà Lưu Tiệp giới thiệu, lẽ ra cô ấy cần phải đến đây trước, nhưng không biết đã có chuyện gì xảy ra làm trì hoãn.
Tô Tô giống như một ngọn lửa, bầu không khí vốn dĩ lạnh băng trong sảnh khách, nay trở nên sôi nổi hơn rất nhiều theo bước chân của cô, cô đấm một phát nhắm thẳng vào ngực Tommy, cố tình đấm lệch đi kim cài ngực áo của gã; khi La Khiêm tiến lên bảo “Tôi cất công ra trước cửa đón chị nhưng rốt cục không đón được” thì ra sức véo cánh tay của gã một phát, đau đến nỗi La Khiêm la oai oái ngay, rồi sau đó la lớn “Lão Ngô, mang cho tôi một ly nước, khát quá đi mất”, viên quản gia già họ Ngô không biết từ đâu bước ra, bưng một ly nước lọc cho Tô Tô, rồi đột ngột biến mất vào đâu không rõ. Tô Tô uống một hơi cạn ly nước, đặt mạnh cốc thủy tinh lên bàn, sau đó cởi chiếc ba lô hai quai màu vàng xuống, ném thẳng sang phía hàng ghế sofa...
“Ái da!” Một tiếng la thất thanh vọng lại từ trên sofa.
“Ối da mẹ ơi!” Tô Tô giật bắn người, “Có người ngồi trên đấy sao? Hàng sofa này quay lưng về phía tôi, tôi cũng không nhìn thấy...”
Tiếp đó, họ nhìn thấy một người gầy đến nỗi hệt như cọng đay, từ từ ngồi dậy, trên gương mặt da bọc xương ấy không có chút sắc máu, tựa hồ một xác sống vừa ngồi dậy từ quan tài.
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong sảnh khách hạ thấp xuống dưới không độ.