⚝ 2 ⚝
Tu Thúc đẩy bật cửa ra, rảo bước xuyên qua phòng khách, sau lưng ông ta, trải bốn mảnh nhiên liệu thể rắn trên sàn, lúc này mới phát hiện trong lúc vội vã đã quên cầm theo giày, liền hướng về phía cửa gọi với ra, “Mau đem một chiếc giày vào đây!” Vương Hồng Hà vừa tìm thấy ổ cắm trong phòng khách, đang chực cắm ngọn đèn ngủ nhỏ vào, nghe tiếng Tu Thúc, tiện tay lấy một chiếc giày trên kệ giày cạnh cửa, chạy vào phòng ngủ chính, đưa cho Tu Thúc, Tu Thúc vẫn tương tự như lúc ở căn hung trạch trước, châm lửa đốt giày, mới đầu ánh lửa màu đỏ chỉ lớn cỡ một mầm cây, dần dà nó loe thành một vết sổ dọc mảnh mai yêu dị tột độ, ánh lên trên tường một chiếc bóng vươn trèo, tựa hồ như con ma chết treo, dường như đang tìm kiếm vòng dây thừng. Tu Thúc vươn hai cánh tay, như đang che chở khóm lửa ma trơi ấy, lại dường như đang che chở chiếc bóng ấy…
Đột nhiên, ông ta ý thức được điều gì, hỏi, “Vương Hồng Hà, chị đã mở đường thủy lộ chưa?”
Vương Hồng Hà không lên tiếng.
Tu Thúc vừa quay đầu lại, đã không kìm được kinh hãi, thấy ánh mắt Vương Hồng Hà đang nhìn đăm đăm lên ánh lửa trên tường, hai đồng tử như đã hóa đá, không nhúc nhích.
“Vương Hồng Hà bị ma ám rồi!” Trương Siêu không nén nổi kêu lên.
Tu Thúc tóm lấy cổ áo Trương Siêu, nhấc lên nói, “Bình tĩnh lại đi, vậy anh hãy thay Vương Hồng Hà mở đường thủy lộ ra! Mau!”
Trương Siêu xông đến nhà vệ sinh như thể chuột ôm đầu chạy, trút nước vào xô.
Lúc này, Vương Hồng Hà đưa hai tay quắp lên cổ mình. Tuy nhiên, Tu Thúc chẳng mảy may có ý định tiến lên, thậm chí chẳng buồn nhìn bà ấy, đôi mắt ông ta nhìn quét khắp căn hộ, như đang tìm kiếm điều gì.
“Tu Thúc!” Lý Văn Giải tiến lên một bước, “Quan trọng là cứu người!” Nói xong anh đi sang phía Vương Hồng Hà.
“Trước tiên hãy tìm xem vấn đề nằm ở đâu!” Tu Thúc nói giọng gay gắt, đôi mắt phóng ra hai tia lạnh lùng, “Kinh đã niệm rồi, hương thắp rồi, giày cũng đốt rồi, không có sai sót trong trình tự, sao bị ma ám được chứ? Nếu không tìm ra nguyên nhân, sẽ đến lượt người khác!”
“Thế nhưng…” Trong một thoáng Lý Văn Giải không biết phải làm gì.
Trông thấy cảnh tượng này từ trong phòng khách, Đường Tiểu Đường quýnh lên, xộc thẳng vào, ôm lấy cánh tay của Vương Hồng Hà lôi xuống, nhưng không cách nào lôi nổi. Đường Tiểu Đường không kìm được, mếu máo gào lên, “Các người mau cứu người đi! Mau đến cứu người đi!”
Lão Bì và Trương Siêu đứng trước cửa, bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây ra, không nhúc nhích.
Đúng lúc này, dường như Tu Thúc phát hiện ra điều gì, thụp người xuống nhìn chiếc giày bị thiêu cháy đen hết nửa, lập tức nhảy lên, giẫm tắt ngọn lửa bên trên, hét lên, “Văn Giải, đi ra kệ giày lấy một chiếc giày nam vào đây!” Lý Văn Giải vội vã ra kệ tìm thêm một chiếc giày, lao vào đưa cho Tu Thúc, Tu Thúc ném thẳng vào lửa!
Ngọn lửa như thể vòm miệng ác ma, chiếc bóng trên tường vẫn hiện hình dạng vươn trèo tựa hồ đang treo lủng lẳng, chỉ có điều eo và tứ chi không còn mảnh mai, mà vạm vỡ lên đôi chút. “Tu Thúc!” Lý Văn Giải hét lớn.
Tu Thúc ngước đầu lên, nhận ra hai đồng tử của Vương Hồng Hà vẫn đờ đẫn vô thức, nhưng không biết từ bao giờ hai bàn tay lớn thô đỏ đã không còn tự bóp cổ mình, mà lại bóp cổ Đường Tiểu Đường! Đường Tiểu Đường nắm cổ tay của Vương Hồng Hà, muốn nạy ra, nhưng không động đậy nổi, thở gấp ngày càng khó khăn, dốc hết sức cào loạn lên, móng tay cào từng vệt máu trên cánh tay Vương Hồng Hà!
“Nó không nhằm vào Vương Hồng Hà nữa, mà muốn mượn tay Vương Hồng Hà để bóp chết Tiểu Đường!” Lý Văn Giải nói với vẻ nôn nóng, “Tu Thúc, bác mau cứu Tiểu Đường đi!”
Đường Tiểu Đường nhìn Tu Thúc, thấy vẻ lạnh lẽo như thể lòng giếng cạn khô trong mắt ông ta.
Thôi xong, hắn sẽ không cứu mình đâu…
Cô thở gấp không thành hơi, ý thức đang tắt lịm từng chút, trong ánh mắt chỉ còn một vùng mông lung.
Hình như Tú Thúc vô cùng thích thú với cơn đày đọa mà Đường Tiểu Đường phải chịu đựng, chỉ ước giá như được trình phát bằng pha quay chậm, nhưng dẫu sao vẫn còn Lý Văn Giải bên cạnh, Trương Siêu cũng đi vào dùng cây lau nhà thấm nước để “mở đường thủy lộ”, không thể trơ mắt nhìn Đường Tiểu Đường bị Vương Hồng Hà bóp cổ chết được, thế là ông ta lấy trong chiếc túi đeo lưng vải bố ra chiếc ống tròn bằng gỗ lim, sau đó, ngón tay trái chấm vào trong vài chấm, nguệch vài nét cực nhanh trước mặt Vương Hồng Hà, một chữ “phách” màu bạc hiện ra giữa không trung, làm đôi đồng tử đờ đẫn của Vương Hồng Hà lóe lên một tia sáng như thể ánh chớp, tay bà chầm chậm lơi lỏng ra…
Đường Tiểu Đường giật lùi vài bước, Lý Văn Giải đỡ lấy cô, cô vừa xoa xoa cổ vừa ra sức nuốt nước bọt.
Tu Thúc đẩy một phát thật mạnh, chữ “phách” dán soạt trước ngực Vương Hồng Hà, ngay tức khắc, bà ngất xuống sàn.
“Chờ lát nữa bà ấy tỉnh lại, là không sao hết.” Tu Thúc nói với vẻ điềm đạm, rồi liếc nhìn Đường Tiểu Đường.
Đường Tiểu Đường nhìn ông ta với ánh mắt ngập tràn thịnh nộ.
Tu Thúc cười khẩy, đi ra khỏi phòng ngủ chính.
“Tên khốn này, thấy chết mà không cứu!” Đường Tiểu Đường nói đầy vẻ oán hận.
“Đừng nói thế.” Lý Văn Giải nói, “Lúc nãy may nhờ Tu Thúc dùng Phách tự pháp mới cứu được cô và Vương Hồng Hà đấy.” ‘Phách tự pháp′ là gì?”
“Trong quyển thứ hai của sách Tục tử bất ngữ có chép: ma thắt cổ sợ chữ phách.
Lúc này, Vương Hồng Hà chống tay xuống sàn, chầm chậm ngồi dậy, ho hắng mấy tiếng, thần sắc mông lung hỏi, “Tôi bị làm sao thế này?”
Lý Văn Giải sợ rằng nói nhiều nữa, sẽ khiến nữ công nhân đầu óc vốn không mấy minh mẫn này càng hãi hùng, bèn vờ ra vẻ ung dung nói, “Chẳng sao cả, có thể chị mệt quá, lúc nãy ngất đi thôi.”
Vương Hồng Hà thoáng nhìn qua Đường Tiểu Đường đứng bên cạnh với vẻ không mấy vững tin cho lắm, Đường Tiểu Đường liền gật đầu.
Lúc này Tu Thúc trở vào phòng, sau lưng có Trương Siêu bám gót. Tu Thúc khẽ nhìn chiếc giày bị cháy khét đen trên sàn, mấy mầm lửa còn sót lại hệt như cá chạch, tựa như đang giãy lên loạn xạ, Tu Thúc liền bảo Trương Siêu, “Đem túi cát sang đây dập tắt lửa đi!” Trương Siêu vội vàng mở chiếc túi vải ra, Tu Thúc mới lấy một vốc, đã nhíu chặt mày lại, “Cát còn thô ráp quá, cát sạn quá thô ráp phủ lên trên tà đã đốt, tà dư vẫn có thể xuôi theo lỗ hổng thoát đi, không phải điều tốt.” Trương Siêu nói, “Là lỗi của tôi, lúc lấy cát đã không sàng qua, nhưng nửa đêm thế này, biết đi đâu tìm cát mịn chứ?”
Đúng lúc này, Lý Văn Giải mở cửa sổ phòng ngủ chính ra, để thoát bớt mùi cao su lưu hóa, Tu Thúc vừa trông thấy, chợt nảy ra cách, “Gỡ rèm cửa sổ xuống, dùng để sàng cát.”
Trương Siêu mừng rỡ, “Chiêu này hay đấy!”
Rào rào rào rào… cát chậm rãi chảy từ miệng túi, rơi xuống xuyên qua tấm rây vạn lỗ nghìn khe, cát mịn dập tắt ngọn lửa, hạt thô ở lại trên mảnh rèm.
“Sao tôi cảm thấy cái này hơi giống phù kê thế nhỉ?” Trương Siêu đỡ lấy mảnh rèm, cười hề hề nói, “Chẳng qua phù kê là dùng cây bút kê viết chữ lên trên sa bàn, còn cái này thì như thể Tu Thúc dùng hạt cát để viết chữ lên sàn vậy.”
Lúc này, cát mịn đã dập tắt ngọn lửa kha khá, phía trên mảnh rèm cũng bị che phủ bởi lớp cát thô.
“Tu Thúc, được rồi chứ?”
Tu Thúc khẽ lắc đầu, chỉ vào phòng ngủ chính đối diện cửa, “Đi, gỡ cả rèm cửa sổ của phòng ngủ phụ xuống, sàng thêm ít cát nữa.”
Trương Siêu thật sự không muốn làm, nhưng chẳng còn cách nào khác, anh ta sang phòng ngủ phụ mở cửa sổ, gỡ rèm xuống đem sang phòng bên kia, giơ lên để bằng, để Tu Thúc sàng thêm cát mịn rải lên trên đốt tà, mới gọi là xong việc triệt để.
“Đống cát này, không ai được động vào.” Tu Thúc nhắc nhở với vẻ trịnh trọng, “Bây giờ, mọi người theo tôi đi vào phòng khách.”