
Hung Trạch Tập 2
Tổng số chương: 42
Nói sâu xa thêm một bước nữa từ góc độ tâm lý, có thể nói tự sát và giết người có bổ sung nhau, có nhiều thôi thúc giết người chuyển hướng vào bên trong dẫn đến tự sát, ngược lại, cũng tồn tại mong muốn tự sát chuyển biến thành giết người.
(Nhà đen - Kishi Yusuke)
⚝ ⚝ ⚝
Tôi nhấn mạnh lần nữa.” Tu Thúc căng miệng chiếc túi màu xám ra, “Mọi người nhất định phải kiểm tra xem trên người có vật thể màu đỏ hay không, thậm chí cả quần áo, cũng có thể tạm thời bỏ ra, cho vào túi này, sau khi dọn vệ sinh xong, tôi sẽ trả lại.”
So với lần đầu tiên, giọng điệu của ông ta chẳng hề tăng nặng thêm mảy may, thế nhưng Đường Tiểu Đường lại thấy sự căng thắng không thể nói thành lời.
Lúc này họ đang đứng trên hành lang tầng 12, đơn nguyên 2, tòa nhà số 3, tiểu khu Tân Thủy Viên. Tầng này là tầng lắp đường ống, men theo đường rìa của trần nhà, một đường ống thô lớn được bọc vỏ nhựa màu đỏ, tựa như một con cự mãng đang lột xác, vươn thẳng đến góc tường, không biết chui vào lỗ nào mà biến mất tăm. Treo giữa trần nhà là ngọn đèn trần có quy cách tương đồng với ngọn đèn của tầng 7, đơn nguyên 4, tòa nhà số 1. Tuy chao đèn vẫn nguyên vẹn, nhưng bị hun đen hết cả, phát ra tiếng lẹt xẹt, những chiếc bóng nghiêng ngả kỳ dị trên tường run rẩy bất an, tựa hồ cảm nhận được mối nguy hiểm đang áp sát.
“Tôi vừa đi qua năm bổn mạng.” Lão Bì khẽ vỗ lên đại quần, cười hềnh hệch, rồi hích cùi chỏ vào Vương Hồng Hà, “Còn chị thì sao? Được 48 tuổi chưa?”
Vương Hồng Hà không hiểu lão đang nói gì, bà khẽ vuốt lọn tóc mai nơi thái dương bằng đầu ngón tay hệt như củ cà rốt, “48 tuổi gì cơ?”
“Lão Bì đang hỏi chị có mặc đồ lót màu đỏ không đấy.” Trương Siêu giải thích với vẻ chẳng tốt lành gì.
Vương Hồng Hà giận sôi máu, “Lão Bì, sao ông tục tĩu thế!” Lão Bì cười khùng khục, lông mày mắt mũi co rúm lại.
Đường Tiểu Đường khẽ mò mẫm túi quần, lôi ra xấu móc khóa, treo trên đấy là chú cáo Nick trong bộ phim Zootopia - vật lưu niệm bán kèm khi phim công chiếu. Cô đã rủ Lôi Dung đến rạp chiếu phim, họ mua nó trước cửa, Lôi Dung đã mua một chiếc móc hình chú thỏ Judy, cô cũng không chút ngần ngại mua luôn chú cáo đỏ - Nick. Cô hỏi Tu Thúc, “Cái này không cần đưa cho ông đâu nhỉ?” it enor us as pos
Tu Thúc thoáng nhìn qua, “Cái này… thì thôi vậy, những thứ khác thì sao? Còn vật gì màu đỏ không?”
“Tiểu pháp y, Tu Thúc bảo rồi, không được để thấy chút đỏ nào đâu đấy!” Lão Bì nở nụ cười khả ố.
“Lão Bì, đủ rồi! Ngôi nhà chúng ta sắp sửa bước vào là ‘Thiên hạ đệ nhất hung trạch’ đấy!” Thoắt cái ngữ điệu Tu Thúc chợt nghiêm túc hẳn, khiến lão Bì vốn vẫn đang cười đùa nãy giờ bỗng rụt cổ lại.
Đường Tiểu Đường để ý, trong khi quở trách lão Bì, ánh mắt lạnh lẽo của Tu Thúc tựa như máy bấm đinh, ghim lên mặt cô một phát thật hung ác, nặng nề.
Vì sao Tu Thúc lại nhìn mình như thế? Đó là lời cảnh cáo, hay là ra hiệu ngầm?
Nhân lúc Tu Thúc bước đến trước cửa căn hộ 1202, lấy chìa khóa mở cửa, chắp mười ngón tay tụng Địa tạng kinh , Đường Tiểu Đường lặng lẽ bước đến bên cạnh Lý Văn Giải, nhận ra anh cũng căng thẳng, gương mặt căng như đeo chì, cô bèn khẽ kéo vạt áo anh.
“Oái!” Lý Văn Giải giật bắn, quay lại trông thấy Đường Tiểu Đường, thở phào một hơi.
“Anh với Tu Thúc bị làm sao thế? Bộ dạng cứ như sắp có người chết vậy.”
Lý Văn Giải hạ giọng khẽ nói, “Vừa nãy cô không nghe Tu Thúc nói sao, ngôi nhà chúng ta sắp bước vào là ‘Thiên hạ đệ nhất hung trạch đấy’. ”
Đường Tiểu Đường thoáng nhìn căn hộ 1202, trên cửa chống trộm màu lục đen có rất nhiều vết gỉ sét loang lổ, màn cửa sổ đã bị phủ lớp bụi dày, trên vách tường bên rìa khung cửa dán đầy những tờ quảng cáo giao nước hay tẩy rửa máy hút khói, còn ghi hai chữ “Thay gas” bồi thêm số điện thoại, nói chung dù nhìn kiểu gì thì chỗ này cũng chẳng mang bầu không khí của “Thiên hạ đệ nhất hung trạch”.
“Chẳng phải chỉ là một căn hộ bình thường thôi sao, vậy mà cũng được gọi là ‘Thiên hạ đệ nhất hung trạch’ ?” Đường Tiểu Đường dấu môi nói.
“Vậy theo cô, thế nào mới được gọi là ‘Thiên hạ đệ nhất hung trạch’ ?”
Đường Tiểu Đường thoáng suy nghĩ, “Ví dụ như số 81 đại lộ Chiêu Nội, chính là ngôi nhà mà Ngô Trấn Vũ và Lâm Tâm Như từng đóng phim kinh dị, lúc tôi ở Bắc Kinh, mỗi lần đi ngang qua đại lộ Chiêu Dương Môn Ngoại, đều định sang đấy xem thử, nhưng mãi chưa dám đi.”
“Núi không tại cao, có tiên thì nổi danh.” [1] Lý Văn Giải nói, “Số 81 Chiêu Nội chẳng qua là căn hung trạch giả, được đắp nên bởi những lời đồn thổi mà thôi, Cục công an thành phố Bắc Kinh đã bác bỏ tin đồn ấy từ lâu, năm xưa nơi ấy là một trường ngôn ngữ được mở bởi các nhà truyền giáo, những chuyện phu nhân Quốc dân đảng treo cổ, kỹ nữ lầu xanh cưới ma, công nhân xây dựng mất tích, đều nhảm nhí hết, hung trạch thật sự có tiếng trong lịch sử, nhất định phải có danh nhân từng trú ngụ, nếu là danh nhân đã chết oan uổng thì càng kinh khủng hơn nữa.”
“Có căn hung trạch như thế không?” Đường Tiểu Đường tò mò ghê gớm.
Lý Văn Giải gật gật đầu, “Trong sách Vạn lịch dã hoạch biên do học giả thời Minh là Thẩm Đức Phù biên soạn, có ghi chép: trú trạch của viên quyền thần thời Minh Anh Tông là Thạch Hanh, chính là một căn hung trạch nức tiếng, có mấy vị danh nhân trú ngụ, đều chẳng có kết cục tốt lành gì; Thạch Hanh thì khỏi phải nói, bị xử trảm với tội danh mưu phản; người vào ngụ tiếp theo là Cừu Loan, sau khi chết còn phải chịu cảnh quật mồ; tiếp đến Lý Thành Lương dọn vào ngụ, nhà Lý cũng mau chóng suy tàn; ngoài ra còn có Hội quán Toàn Sở của Trương Cư Chính, cũng chính là ‘Hội quán Hồ Quảng ở khu Hổ Phường Kiều của Bắc Kinh, sách sử ghi chép rằng ‘chuyển chỗ ở chưa được mấy tháng mà yêu ma đầy rẫy’ , lúc ấy vừa hay vị chân nhân Long Hổ Sơn đang ở kinh thành, được Trương Cư Chính mời về trừ ma, vị chân nhân ấy vẽ một lá bùa, treo trên trung đường để trấn yêu ma, ai ngờ ngay đêm ấy ‘ma quẳng đá ngói ngay trên lá bùa’ , cô thấy lợi hại không?” Đường Tiểu Đường nghe mà đơ cả lưỡi.
“Thế nhưng, nhắc đến hung trạch có tiếng tăm bậc nhất trong lịch sử Trung Quốc, danh hiệu ấy phải thuộc về ngôi huyện thự Chiêu Văn, vì có một nhân vật cực kỳ nổi tiếng đã tự tử chết trong đó.”
“Ai thế?”
“Liễu Như Thị.” Lý Văn Giải nói, “Kỹ nữ nức tiếng bậc nhất cuối đời nhà Minh, không những tài hoa, mà còn yêu nước vô cùng, năm 28 tuổi, nàng được gả cho đại tài tử Tiền Khiêm Ích, sau khi nhà Minh tiêu vong thì nàng hỗ trợ phu quân hoạt động chống nhà Thanh, không lâu sau khi Tiền Khiêm Ích qua đời, nàng bị ép phải tự tử. Thi nhân Viên Mai thời nhà Thanh từng ghi chép trong sách Tử bất ngữ huyện thụ Chiêu Văn ở Tổ Châu chính là nhà cũ của Tiền Khiêm Ích, ba gian ở chái nhà phía đông chính là nơi Liễu Như Thị tự vẫn, đã không được mở trong nhiều năm. Năm Canh Tử thời Càn Long, có vị vương công đến làm huyện lệnh Chiêu Văn, dẫn theo cả nhà, vì người đông nên đã mở ba gian nhà ấy ra, để cho một người tiểu thiếp dẫn hai tì nữ ở trong đó, sau đó sắp xếp cho người tiểu thiếp khác ngụ trong gian nhà ở chái nhà phía tây. Vào canh ba lúc nửa đêm, bỗng dưng nghe thấy từ chái nhà phía tây có người kêu cứu, vương công chạy sang xem, chỉ thấy người tiểu thiếp đầu bị thương, người trầy xước, run cầm cập, hỏi nàng ấy xảy ra chuyện gì, nàng bảo là vừa mới nằm xuống, ‘có một kẻ tóc búi cao, choàng áo khoác màu đỏ’ , nắm tóc nàng lôi ngoài, nàng vùng vẫy lắm mới thoát khỏi. Vương công lo lắng cho người tiểu thiếp ngụ ở chái nhà phía đông, nhưng thấy trong nhà không có động tĩnh gì, thì không làm phiền nàng ấy, ai ngờ sáng hôm sau mặt trời lên cao, căn phòng ở chái phía đông vẫn chưa mở, phá cửa vào, chỉ thấy người tiểu thiếp cùng hai tì nữ đã tự vẫn!”
Đường Tiểu Đường nghe không hiểu lắm, chỉ vào cánh cửa lớn của căn hộ 1202 nói, “Chẳng lẽ đây chính là căn nhà mà Liễu Như Thị tự tử sao? Không phải chứ, đây là chung cư, nơi đây cũng chẳng phải Tô Châu…”
“Dĩ nhiên đây không phải căn nhà mà Liễu Như Thị đã tự tử.” Lý Văn Giải có chút dở khóc dở cười, “Chỉ là những người tự chết treo thường có trạng thái chết kinh dị, vì vậy khi thầy trừ ma gặp phải căn nhà có người tự chết treo, đều gọi là ‘Thiên hạ đệ nhất hung trạch’ .”
Đường Tiểu Đường thoáng cảm thấy lạnh xương sống trong lời kể của Lý Văn Giải, dường như có điều gì đó liên quan đến cô, nhưng lúc nãy giọng anh quá nhỏ, có mấy từ mấu chốt mà cô vẫn chưa nghe rõ, “Anh bảo ‘Thiên hạ đệ nhất hung trạch’ là để chỉ nhà của người chết như thế nào ấy nhỉ?”
“Người tự chết treo.” Đang đứng trước cửa căn hộ 1202, Tu Thúc chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Đường Tiểu Đường, “Tức là người thắt cổ tự vẫn.”
“Đường Tiểu Đường, nhớ lấy, cả đời này dù mày có đi đến đâu, tao cũng sẽ bám chặt trên cổ mày!”
Bỗng nhiên một đôi chân hiện lên trong đầu Đường Tiểu Đường.
Một đôi chân để trần, trắng ngần, cứ thế treo lơ lửng giữa không trung trong phòng ngủ… Đến tận hôm nay, mỗi khi đến nửa đêm, mình đều hốt hoảng tỉnh giấc từ cơn ác mộng, tỉnh lại nhưng chẳng dám mở mắt, chỉ sợ lại nhìn thấy một đôi chân như thế, chỉ sợ lại nhìn thấy Lý Viên cùng với thi thể lạnh ngắt từ lâu.
Căn hộ của người chết treo, thiên hạ đệ nhất hung trạch.
Đúng thế, lúc này bên trong căn hộ 1202 nhất định trống trơn, thi thể của người chết treo đã được dời đi từ lâu, hỏa táng xong xuôi, tan thành tro bụi, nhưng mình biết mình vẫn sẽ nhìn thấy nó treo ở đấy, cũng giống như mình dù đổi nhà bao nhiêu lần, chung quy vẫn không thể thoát khỏi cơn mơ bóng đè - hung trạch. Nói theo góc độ này thì Lý Viên đã làm được rồi, lúc mà cô ấy để lại di thư, tròng dây thừng vào cổ, thực ra đã biến thành sợi dây thừng tròng trên cổ mình mãi mãi…
Lúc này, Tu Thúc không giống như khi đứng ở căn hung trạch trước, tụng xong Địa tạng kinh thì đi thẳng vào nhà, mà lấy trong chiếc túi đeo lưng bằng vải bố ra một vật hình cây dài như cây đũa, không biết niệm bài vè gì, ngón tay phải búng một cái, một tia mồi lửa lóe lên từ ngón trỏ, Tu Thúc châm mồi lửa lên đầu chóp của “chiếc đũa”, “đầu đũa” đỏ lên, liền tỏa ra mùi hương thoang thoảng, thoáng nhuốm chút mùi chua, như thể đã ngâm qua giấm vậy.
“Quả nhiên vẫn cần phải thắp hương Án ma nhỉ.” Lý Văn Giải lầm bầm.
“Hương Án ma là gì?” Đường Tiểu Đường hỏi.
Học giả thời nhà Minh là Lục Dung đã nói rất rõ ràng trong Thục Viên tạp ký rằng: ‘Phàm là nhà trống đóng kín từ lâu, không nên vào ngay, mà trước tiên nên dùng hương vật cùng với thương truật cùng loại để đốt, mới có thể vào.’ Nhà trống mà đã như thế, nói gì đến hung trạch, mà đốt hương trước khi vào hung trạch, dĩ nhiên không đơn giản như thương truật rồi. Hương Án ma là loại hương có màu ngả đen, sau khi cháy tuy không quá thơm, nhưng được cho là có tác dụng đuổi tà. Chỉ có điều, do lối chế tác bí ẩn, nguyên liệu quý hiếm, nên hiện nay thầy trừ tà chỉ dùng nó để đối phó các ca chết do tự thắt cổ thôi.”
“Người chết do tự thắt cổ có ác đến thế không?” Đường Tiểu Đường kìm lại cơn tê rần của da đầu, hỏi thăm dò.
“Lúc nãy chẳng phải tôi đã nói rồi sao, người chết treo được xem là dạng oán độc nhất, cũng là dạng vướng lụy dai dẳng nhất, chủ yếu vì hai điểm. Thứ nhất là cái chết của người tự thắt cổ rất đau đớn. Điểm thứ hai, có khi nạn nhân bị đâm sau lưng một nhát, hay uống phải thuốc độc, chưa chắc biết rõ người làm hại mình là ai, những người chết ngoài ý muốn lại càng chẳng có đất để họ xả ngay cả khi có khí giận, nhưng người chết do tự thắt cổ thì khác, họ biết rất rõ rốt cuộc ai đã dồn ép mình đến nỗi phải tự treo cổ, oán khí nặng, đối với người ngoài bước vào trong hung trạch thường chẳng phân biệt trắng đen phải trái, thế nên các công nhân dọn vệ sinh trong hung trạch của người chết do tự thắt cổ sẽ dễ xảy ra chuyện nhất…”
“Xảy ra… xảy ra chuyện gì?”
Lý Văn Giải nói, “Thông thường, giả sử một nhóm công nhân vệ sinh vào trong hung trạch có người tự thắt cổ chết, người có ý thức tự chủ yếu nhất có thể sẽ xuất hiện tình trạng ám ảnh. Đường Tiểu Đường càng nghe càng sợ, “Thế… cuối cùng sẽ ra sao?”
Lúc này, Tu Thúc phất bàn tay giữa không trung mấy phát, rồi quay đầu lại nói khẽ, “Hương Án ma đã nhập thất, sau khi vào thì chúng ta đốt tà, rồi mới giới thiệu tình tiết vụ án tiếp cho mọi người, tốc độ của mọi người phải nhanh một chút!”
Tất cả các công nhân vệ sinh đều gật đầu, ngay cả lão Bì, người vẫn ưa đùa giỡn, giờ phút này da mặt cũng đã căng cứng.
Đường Tiểu Đường nhìn mà lòng khẽ run lên: Sao bọn họ giống như sắp phải đánh một trận chiến ác liệt thế?
Danh sách chương
-
CHƯƠNG 6 Căn hung trạch thứ hai
1 - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
-
CHƯƠNG 7 Quỷ ấy thật chăng
1 - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
-
CHƯƠNG 8 Giết người
1 - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
-
CHƯƠNG 9 Căn hung trạch thứ ba (1)
1 - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
-
CHƯƠNG 10 Căn hung trạch thứ ba (2)
1 - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- ⚝ 7 ⚝
- ⚝ 8 ⚝
-
CHƯƠNG 11 Bằng chứng máu
1 - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- ⚝ 7 ⚝
-
CHƯƠNG 12 Suy luận
1 - ⚝ 2 ⚝
- ⚝ 3 ⚝
- ⚝ 4 ⚝
- ⚝ 5 ⚝
- ⚝ 6 ⚝
- LỜI KẾT Ba tháng sau
- Chú Thích