⚝ 3 ⚝
“Ban nãy suýt nữa xảy ra chuyện, mọi người vẫn ổn cả chứ?” Tu Thúc nói trong lúc nhìn các công nhân vệ sinh đứng trong phòng khách.
Những ngọn đèn ngủ đã được cắm vào các ổ điện khắp các gian phòng, gồm cả phòng khách, ánh sáng ám vàng soi rọi trên gương mặt mỗi người, tất thảy trông nhăn nheo rúm ró hệt như đứa trẻ mắc bệnh vàng da.
“Đốt tà thì nhất định phải đốt giày của người chết, người đã tự tử trong căn hộ này là một người đàn ông, nhưng chiếc giày Vương Hồng Hà đưa cho tôi lại là giày cao gót, tuy nhiên cũng không thể trách Vương Hồng Hà, dẫu sao tôi cũng chưa giới thiệu tình tiết vụ án, bà ấy không biết nạn nhân là ai, trong lúc mập mờ đã nhặt đại một chiếc giày trên kệ đưa cho tôi…” Tu Thúc thấy Vương Hồng Hà há miệng định đặt câu hỏi với vẻ căng thẳng, bèn dựng thẳng bàn tay cản lời bà, “Chuyện này nói sau nhé, công việc quan trọng hơn.” Nói đoạn, ông ta lấy máy tính ra khỏi chiếc túi đeo lưng, bật màn hình lên nói, “Tôi đã xem khái quát tình tiết vụ án của vụ việc tự sát xảy ra trong căn hộ này, tiếp theo tôi sẽ giới thiệu tường tận với mọi người, đồng thời nói rõ trọng điểm dọn vệ sinh.”
Nhớ đến cảnh tượng ma ám kinh dị lúc nãy, bất giác mọi người đều vực dậy tinh thần, muốn nghe xem vì sao nạn nhân tự sát, khiến cho hung linh tàn bạo và tà ác nhường ấy.
“Đây là căn hộ hai phòng ngủ thông suốt hai đầu nam bắc, chủ hộ họ Nghê, tên là Nghê Binh, nam, 48 tuổi, độc thân. Khoảng trước sau ngày 25 tháng 7 năm nay, vài hộ láng giềng ngửi thấy mùi hôi thối ở hành lang, phản ánh với ban quản lý, qua khám xét tỉ mỉ, ban quản lý phát hiện ra nguồn gốc của mùi thối nằm trong chính căn hộ này, sau khi phá cửa xông vào, họ phát hiện ra thi thể Nghê Binh treo lơ lửng trên đường ống khí sưởi trong phòng ngủ chính, trên thi thể đã có lượng lớn nhộng ruồi nhặng, sau khi khám nghiệm, pháp y xác định chắc chắn thời điểm tử vong trong khoảng hai tiếng đồng hồ từ 10 giờ sáng đến 12 giờ trưa ngày 20 tháng 7… Đường Tiểu Đường, cô bấm ngón tay tính toán gì thế?”
Đường Tiểu Đường ngẩng đầu lên, “Không có gì, tôi tính toán dựa trên công thức của côn trùng học pháp y, nhiệt độ mùa hè là trên 30 độ C, tốc độ sinh trưởng của dòi là 0,24-0,3 cen-ti-met/ngày, sau bốn, năm ngày, khi dài 1,2 cen-ti-met thì biến thành nhộng, quả thực thời gian tử vong phải vào ngày 20 tháng 7. Có thể xác định chắc chắn trong khoảng giữa 10 giờ sáng đến 12 giờ trưa, có lẽ là kết quả bước tiếp theo khám nghiệm thi thể, dùng sắc ký lỏng hiệu năng cao - HPLC và máy dò đi-ốt quang tử ngoại để đo nồng độ hypoxanthine trong thủy tinh thể của nạn nhân.”
Mọi người nghe xong những thuật ngữ chuyên ngành này, đều lộ ra biểu cảm không hiểu gì.
Tu Thúc tiếp tục đọc, “Khám xét hiện trường cho thấy trong nhà sạch sẽ, không có dấu vết giằng co, cũng không có dấu chân, dấu vân tay của ai khác ngoài nạn nhân. Sợi dây thắt cổ là dây gai màu vàng nâu có đường kính bên trong 0,5 cen-ti-met, chất liệu tương đối cứng, trên ống máy sưởi phòng ngủ chính có thể nhìn thấy các tơ sợi dây thừng và vài dấu vết cọ xát, quần áo nạn nhân nguyên vẹn, phần cổ có vết hằn dây thừng hình chữ bát không giao nhau, nhấc cao theo hướng lên trên ở phần cổ phía sau, vết hằn trước cổ đậm hơn so với hai bên cổ, dưới vết hằn có xuất huyết số lượng ít, mé viền có một ít biểu bì bị bong tróc, giải phẫu thấy lớp nông của cơ phần cổ…”
“Tu Thúc!” Lão Bì có chút mất kiên nhẫn, “Mấy thứ này thì để tiểu pháp y tự xem, chúng tôi chẳng có hứng thú, ông cứ bảo chúng tôi vệ sinh chỗ nào cụ thể là được rồi.”
Tu Thúc không hề nổi giận vì lời xen vào đột ngột của lão, khẽ gật đầu nói, “Vậy chúng ta lược bớt nói ngắn gọn. Nhìn từ vẻ ngoài, việc dọn vệ sinh căn phòng của người chết treo là đơn giản hơn cả, vì không có các ô nhiễm sinh vật dạng như máu, dịch não cần phải vệ sinh, cũng chẳng có các dấu vết như vết xước, vật vỡ nát cần phải loại bỏ, ngay cả dây thừng cũng đã được cảnh sát lấy đi làm chứng cứ rồi, cho nên chỉ cần dọn dẹp đơn giản; nhưng trên thực tế, do người tự thắt cổ mang đầy oán hận mà chết, vì vậy trong lúc quét dọn các người cũng nên cẩn thận, gặp tình trạng gì lạ thì nhanh chóng báo cho tôi.” Ông ta vừa nói vừa dẫn mọi người vào phòng ngủ chính, đối chiếu với hình ảnh hiện trường phạm tội được gửi kèm trong bản khái quát tình tiết vụ án, chỉ vào một đường ống khí sưởi màu xám bạc bắc ngang dưới trần gần cửa sổ nói, “Nghê Binh đã chết ngay tại chỗ ấy, vì là chết do ngạt thở, lão Bì và Trương Siêu, hai người quét dọn xung quanh đấy, lưu ý, tôi nói thêm lần nữa, tuyệt đối không được đụng vào đống cát đang phủ lên đốt tà!”
Trương Siêu chỉ vào màn hình máy tính của Tu Thúc hỏi, “Nhưng mà tôi thấy lúc chết chân của Nghê Binh đứng thẳng được trên mặt sàn cơ mà?”
Quả thật, Nghê Binh trong ảnh trông như thể một cậu học sinh thức đêm làm bài tập, do mệt mỏi nên áp đầu xuống bàn, chỉ tiếc là mặt bàn đã biến thành dây thừng, mí mắt anh ta khẽ hé ra, do thời điểm phát hiện ra đã quá lâu, nên chiếc lưỡi đã biến thành hình dạng như chữ màu đen. Hai cánh tay buông thõng thẳng băng hai chân xoạc ra, hai bàn chân kéo lê trên sàn, như thể hai kiện hàng chuyển phát nhanh không ai nhận.
“Rất nhiều người tưởng chỉ có treo lơ lửng mới có thể gây ra tử vong do ngạt thở, thật ra không phải.” Đường Tiểu Đường nói, “Bất kể là bộ phận nào trên thân thể có tiếp xúc với mặt đất hay không, chỉ cần phần họng co thắt lại, xảy ra ngạt thở, thì đều gây tử vong. Từng có số liệu thống kê, đa số các tên tội phạm thắt cổ trong tù, đều sử dụng tư thế ngồi, xé ga giường thành dây rồi thắt một nút trên thành giường, tròng cổ vào, ngồi xuống một cái là xong.”
“Dù là treo lơ lửng hay mắc vào tường, chỉ cần là tự thắt cổ, tất sẽ có đại hung, dẫu căn phòng đã được dọn vệ sinh sạch sẽ.” Tu Thúc bảo, “Mọi người làm việc đi, làm xong sớm, còn phải dọn dẹp căn hung trạch kế tiếp nữa đấy. Văn Giải, cậu hãy giúp tôi, lúc trước tôi từng nói qua một số kiến thức về hung trạch tự thắt cổ, giờ còn phải dạy thêm mấy thứ ứng dụng vào thực tiễn nữa… Vương Hồng Hà, cô hơi mệt, ra phòng khách nghỉ ngơi trên sofa một chút. Còn Đường Tiểu Đường, tôi thấy cô cũng nghỉ ngơi đi.”
Đường Tiểu Đường chững lại, “Vì sao? Tôi có mệt đâu.”
Tu Thúc nheo mắt săm soi cô trong giây lát, rồi bảo, “Tôi không nói là cô mệt, tôi chỉ muốn để cô nghỉ ngơi thôi. Ở căn hung trạch trước, cô đã bị hút hồn, ở căn hung trạch này, ban nãy ma thắt cổ lại mượn tay người khác, muốn bóp chết cô, vì sao lần nào lần nấy cô đều gặp chuyện, nguyên do là gì, cô còn không rõ sao?”
Đường Tiểu Đường cắn bập môi một cái, “Tôi không rõ!”
“Trong bút ký Động linh tiểu chí do Quách Tắc Vân cuối đời nhà Thanh trứ tác, có một câu nói rất hay: ‘Người hay mắc phải tai ương từ hung trạch thường là phụ nữ, ngay cả việc ma quỷ ám vào thân thể, đa phần cũng là phụ nữ, hay nói cách khác: phụ nữ tính ám ngụy, chắc gì không phải có điều hư ngụy’. Ý nghĩa của câu này, chính là phụ nữ dễ bị ma quỷ quấy nhiễu hơn, vì một số phụ nữ vốn có tính ám ngụy trời sinh, đã làm chuyện xấu không cho ai biết, sẵn trong lòng đã có ma.
Hàng mi Đường Tiểu Đường sụp xuống, giấu mất đi ánh mắt, nói úp mở, “Tôi… tôi không hiểu ông nói những lời này là có ý gì.”
“Cô hiểu.” Tu Thúc xòe một ngón tay ra, nhẹ nhàng trỏ trước mặt Đường Tiểu Đường, “Chắc chắn là cô hiểu.”