⚝ 3 ⚝
Từ Nhiễm nhìn Hộ Diên Vân, trên mái tóc dài xoã ngang vai vương đầy những hạt mưa long lanh như những giọt nước mắt.
Hô Diên Vân thấy thân thể cô ta đang run rẩy nhè nhẹ, bèn chìa rượu sang, “Làm một ngụm đi!”
Từ Nhiễm không từ chối, đón lấy, ngẩng đầu lên uống một ngụm, sau đó trả lại cho Hô Diên Vân. Thân thể đã ấm lên, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo hơn.
“Có được không? Tôi muốn nói thử toàn bộ diễn biến của vụ án, có lẽ không đủ toàn diện, có lẽ sẽ có điều sai sót, nhưng tôi vẫn mong dốc hết khả năng để tái dựng toàn bộ diện mạo vụ án này.” Hô Diên Vân vươn tay ra, nhìn Từ Nhiễm với ánh mắt dò hỏi.
Từ Nhiễm không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
“Trước tiên, mãi cho đến bây giờ tôi vẫn kiên trì cho rằng, âm mưu giết hại Trần Nhất Tân, có lẽ đã thành hình trong đầu Tu Thúc từ lâu, nhưng về thời gian và phương pháp cụ thể để thực thi tội ác, thì lại do yếu tố ngẫu nhiên quyết định, yếu tố ngẫu nhiên này, chính là việc Đường Tiểu Đường đột ngột tìm đến tận nơi xin làm công nhân vệ sinh hung trạch. Đối mặt với cô gái nhỏ mới gặp lần đầu mà đã trưng ra danh tính pháp y, Tu Thúc cảm thấy quái lạ khó hiểu, thậm chí hoang mang sợ hãi, dẫu sao thì trong lòng hắn có ma, hắn không nắm rõ được cô gái này là kẻ nằm vùng bên cảnh sát, hay là gián điệp ngầm mà Trần Nhất Tân sai đến giám sát mình. Dĩ nhiên hắn có thể từ chối Đường Tiểu Đường từ vòng gửi xe, nhưng cự được lần một chứ sao cự được lần hai, thay vì chốt cửa đề phòng chỉ bằng mở cửa đón nhận, thả vào xem rốt cuộc cô ấy có ý định gì, kết quả Tu Thúc đã nghe được đoạn ghi âm trong điện thoại Đường Tiểu Đường. Trong đoạn ghi âm về nội dung của cuộc họp trong xưởng giết mổ sáng hôm ấy, Tu Thúc chẳng hề hứng thú, vì hắn có mặt ở đấy, nhưng sau khi tan họp, hai đoạn đối thoại giữa Lôi Dung và Lưu Tiệp, Đường Tiểu Đường và Lôi Dung thì lại là chuyện khác, đối với Tu Thúc thì như tậu được kho báu, vì ít nhất hắn cũng đã làm rõ được năm điều: Một, không ngờ chuyện Đường Tiểu Đường xin gia nhập đội công nhân vệ sinh hung trạch là để theo học thuật đuổi tà từ mình, là thật; Hai, Đường Tiểu Đường quả thực có tâm ma, cô gái như vậy càng dễ khống chế hơn; Ba, phía cảnh sát vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của cô, sợ Trần Nhất Tân sai người mưu sát cô, vì vậy đã đặc biệt cử một sĩ quan cảnh sát mang súng trường tự động để bảo vệ cô; Bốn, tối đó, do nhu cầu giữ gìn an ninh của hội thao toàn quốc, đa số lực lượng cảnh sát của tỉnh lỵ đều không cách nào điều động được; Năm, tối đó có một buổi tụ họp ở Phong Chi Thụ, tất cả mọi người đều có mặt vào buổi tối hôm Triệu Hồng Pha bị giết hại đều sẽ hiện diện - Trần Nhất Tân cũng sẽ đi.
“Năm điều kiện này, thiếu mất một, thì vụ kỳ án tối đó cũng sẽ không xảy ra, vậy mà trùng hợp biết mấy, năm điều kiện không thiếu điều nào hội tụ cùng nhau, thật sự là cơ hội hiếm hoi! Nghe xong đoạn ghi âm, Tu Thúc mừng rỡ ra mặt. Lúc hắn lãnh đạo đội công nhân vệ sinh thứ hai dọn dẹp Phong Chi Thự, thực ra chính là đang điều tra hiện trường phạm tội. Bằng sự thấu hiểu đối với nguyên nhân hình thành đủ các loại hung trạch qua nhiều năm làm đại Quách tiên sinh, hắn dễ dàng phát hiện ra bí mật nằm phía dưới cánh cửa giữa thư phòng và phòng suite, đồng thời cũng suy luận ra thủ pháp phạm tội mà Trần Nhất Tân và Triệu Lân Chi dùng để giết hại Triệu Hồng Pha, dĩ nhiên cũng đã hiểu được sự thật việc các công nhân vệ sinh hung trạch bị giết hại… Chiều tối hôm ấy, sau khi công tác vệ sinh kết thúc, hắn bảo tất cả các công nhân vệ sinh xuống dưới lầu ra ngoài sân đợi. Sau đó tự mình lên lầu ba, đối với cái chết của Triệu Hồng Pha, hắn hoàn toàn chẳng có cảm xúc gì, nhưng đối với việc đội công nhân vệ sinh hung trạch thứ nhất bị giết hại - nhất là việc cô mang thương tật nặng trên người, hắn cảm thấy bi phẫn khôn xiết, nhưng vẫn thể hiện ra sự bình tĩnh và điềm đạm, hắn cần phải nghiền ngẫm ra phương pháp thực thi việc trả thù đối với Trần Nhất Tân trong thời gian có hạn, hắn nhất định phải khiến Trần Nhất Tân chết trong căn hung trạch do chính mình tạo ra, để đền mạng cho các công nhân vệ sinh bị giết hại! Đúng lúc này, đang đứng trong thư phòng, qua ô cửa sổ ở căn phòng đối diện, hắn đã nhìn thấy tiểu khu Tân Thủy Viên ở phía xa, một phương pháp giết người hão huyền khó tin dần hiện lên trong trí óc…
“Không, không, không!” Hồ Diên Vân bỗng phẩy phẩy tay, tập trung ngẫm nghĩ trong giây lát, rồi lại cất lời bảo, “Có lẽ tôi nói hơi quá một chút, thuở ban đầu Tu Thúc không hề cấu tứ ra được toàn bộ âm mưu hão huyền khó tin này, chỉ nghĩ rằng, tiểu khu Tân Thủy Viên nằm cách chỗ này có một con sông, một con đường, khoảng cách chưa đầy trăm mét, sử dụng súng trường tự động thông thường, chỉ cần tay súng đã qua huấn luyện, việc bắn trúng mục tiêu cỡ trung và lớn trong vòng 300 mét vẫn đảm bảo; nếu ở trong tòa nhà tận cùng phía nam của tiểu khu Tân Thủy Viên dùng súng trường tự động bắn sang, Trần Nhất Tân đúng lúc ở thư phòng, mà cửa thư phòng và căn phòng phía đối diện lại đang mở, thì chẳng phải có thể bắn chết hắn chỉ bằng một phát súng sao? Lần theo dòng tư duy này, Tu Thúc áp dụng phương pháp vẽ đo đạc trong thuật kham dư để đo lường, thì một chuyện động trời làm hắn đờ ra như trời trồng: không ngờ ô cửa sổ tầng 12 tòa nhà số 3 tiểu khu Tân Thủy Viên, về mặt chiều cao lại hướng thẳng vào ô cửa sổ tầng ba của Phong Chi Thự!”
“Một cách lờ mờ thấp thoáng, Tu Thúc cảm thấy phương pháp giết người hiện ra như đá lửa ánh chớp trong trí óc lúc nãy, có lẽ thật sự có khả năng thực thi được. Sau khi dẫn các công nhân vệ sinh rời khỏi Phong Chi Thự, hắn trích ra được bản thiết kế xây dụng của tiểu khu Tân Thủy Viên từ bên cơ quan xây dựng đô thị, xác nhận được chiều cao của các tầng lầu, đồng thời hắn cũng chú ý đến việc, toàn bộ tiểu khu, khoảng cách giữa các tầng lầu của mỗi tòa nhà đều là 20 mét, hơn nữa dù là khu Nam hay khu Bắc, thì kiểu hình nhà của căn hộ hai phòng là như nhau, đều là hai cánh cửa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ ở hai đầu nam bắc quay mặt vào nhau và nhìn chính diện nhau!”
“Thế nhưng, lúc ấy Tu Thúc không hề biết điểm quan trọng chí yếu này sẽ phát huy được tác dụng lớn lao đến mức nào, điều khiến hắn phát rầu là một số vấn đề tiểu tiết. Hắn biết bắn súng, nhưng trên thị trường chợ đen, mua súng ngắn thì dễ, chứ súng trường có tầm bắn xa thì không dễ, dù có mò được đến tay đi nữa, một cuộc mưu sát hiển nhiên dễ thấy, nạn nhân lại là một nhân vật có tiếng, sẽ khiến cảnh sát cắn chặt không buông, một khi phát hiện ra mình có liên quan đến vụ án, thì về sau chỉ đành sống một cuộc đời lưu vong mai danh ẩn tích, nhưng muốn tìm sát thủ chuyên nghiệp, thời gian thì sát, giá lại cao, rủi ro bại lộ lớn hơn, vả lại hắn không biết là kẻ có hành động bí hiểm, tính cảnh giác cực cao như Trần Nhất Tân có đến Phong Chi Thự nữa không, vì vậy, những dòng suy nghĩ ấy rốt cuộc vẫn chỉ là ý nghĩ mà thôi.”
“Nhưng sau khi Tu Thúc nghe xong đoạn ghi âm của Đường Tiểu Đường, trong tích tắc mọi thứ đều đã có đủ! Không có súng trường ư? Trong tay viên sĩ quan cảnh sát bảo vệ cô có một khẩu, lại còn là kiểu 95 nổi danh bởi tính chuẩn xác; không có sát thủ ư? Chẳng thành vấn đề, bản thân cô đã được huấn luyện ở mức độ nhất định về xạ kích; không biết thời gian hành động của Trần Nhất Tân ư? Giờ đây tất thảy mọi thứ đều nắm chắc trong tay… Chỉ còn lại một điều lo lắng, là làm thế nào mới có thể biến tội ác này trở nên hoàn hảo hơn nữa.”
Nói đến đây, hẳn là Hô Diên Vân có chút khát, uống một ngụm rượu, sau đó giơ chai rượu lên, hướng về phía Từ Nhiễm thoáng ngỏ ý, Từ Nhiễm khẽ lắc đầu tỏ ý không uống.
“Thế nào là tội ác hoàn hảo? Không phải là không để lại chân tơ kẽ tóc chứng cứ nào, không phải là tạo ra một bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ, càng chẳng phải là xây dựng nên một âm mưu không thể bị phá giải bằng bất cứ cách nào, mà là làm cho toàn bộ diễn biến của việc thực thi hành vi phạm tội hoàn hảo không một sơ hở, cách cực đoan hơn nữa là cho dù phía cảnh sát có phá được vụ án này, cũng không thể làm gì hung thủ!” Hô Diên Vân nói, “Tôi không cầm lòng được, phải biểu đạt niềm kính phục với Tu Thúc, chỉ trong thời gian rất ngắn sau khi nghe xong đoạn ghi âm của Đường Tiểu Đường, hắn đã biến âm mưu ban sơ, từ kiệt tác thành huyền thoại!”
“Trong tất cả những vụ án mà tôi từng điều tra phá giải cho đến giờ, âm mưu có trình độ cao nhất, nói ngắn gọn trong một câu là dùng âm mưu để che đậy mục đích. Nhưng so với điều này thì sách lược mà Tu Thúc lập ra còn tài tình hơn cả một bậc, đó chính là dùng mục đích để che đậy mục đích! Hắn gọi điện thoại cho Lôi Dung, lấy Đường Tiểu Đường ra để uy hiếp, buộc Lôi Dung phải điều tra hung trạch đồng thời tìm ra sự thật những vụ án hung trạch trong khoảng thời gian chỉ định, quá trình này chúng ta đều tưởng rằng mục đích của Tu Thúc là lợi dụng việc ‘chỉ có thầy đuổi tà mới có thể phá giải mật mã’ để điều động cô đến vị trí phục kích tối ưu của hắn, sai rồi, sai rồi, sai hết cả rồi! Sự thực là, mục đích thật sự của quá trình này là lợi dụng việc ‘chỉ có thầy đuổi tà mới có thể phá giải mật mã’ để điều động cô đến được vị trí bắn tối ưu của cô!”
“Vì sao việc diệt trừ tội phạm ma túy lại khó? Chính là vì trong quá trình buôn bán ma túy, bọn con buôn đã thực thi một biện pháp khiến cảnh sát đau đầu vô cùng, đó gọi là người-hàng chia cắt’, tay buôn và hàng ma túy hoạt động riêng biệt trên hai tuyến đường song song, tay buôn phụ trách chỉ định điểm đến, để lâu la phụ trách vận chuyển, toàn bộ quá trình hai bên không tiếp xúc nhau, một khi tên lâu la quèn gặp chuyện, sẽ không liên lụy đến tay buôn, nhưng cảnh sát hoàn toàn không biết được tay buôn và hàng ma túy có thể tái hợp lúc nào, chỉ khi bắt giữ được tay buôn vào khoảnh khắc tái hợp, mới có thể tóm gọn cả người lẫn tang vật. Chúng ta tạm đổi sang một lối giải thích khác cho thủ pháp người - hàng chia cắt này, tay buôn ma túy là tội phạm, còn việc vận chuyển hàng ma túy là chuỗi xích tội ác, chỉ cần tội phạm với chuỗi xích phạm tội hoàn toàn tách biệt nhau, đồng thời đảm bảo chắc chắn rằng chuỗi xích có thể vận hành tự động dựa trên kế hoạch, hơn nữa tuyệt không để cho cảnh sát tìm ra thời điểm mà tên tội phạm lấy hàng từ phần cuối chuỗi xích, thì cảnh sát đừng mong bắt được tội phạm. Ở tiểu khu Tân Thủy Viên, sách lược mà Tu Thúc lập ra chính là như thế, hơn nữa còn là phiên bản tăng cường của sách lược này.” Hô Diên Vân nhìn Từ Nhiễm, nói chậm rãi, “Chúng ta đều tưởng rằng Tu Thúc là tên tội phạm, thực ra hắn chỉ là kẻ tạo nên chuỗi xích; chúng ta đều cho rằng cô là kẻ dẫn truyền không tự giác trên chuỗi xích này, nhưng trên thực tế cô mới là kẻ đang thủ vai tội phạm! Thế thì, kẻ thật sự dẫn truyền chuỗi xích là ai? Hay nói cách khác, động lực giúp dẫn truyền sợi xích là gì? Chính là thứ văn hóa hung trạch ít ai biết đến, gần như đã thất truyền! Bản mật mã văn hóa đã bị vùi sâu dưới lớp bùn đất tích tụ năm nghìn năm, liên quan mật thiết với chết chóc, sự kinh dị, u tối, tà ác, vào đêm đen gió táp mưa sa, đột nhiên sải đôi cánh khổng lồ che trời lấp đất như thể loài ma quỷ bị phóng thích, từng sợi lông vũ đều lấp loáng ánh chói tà ám! Từng ám hiệu tiếp nối nhau, từng phá giải nối tiếp nhau, cả buổi tối, Tu Thúc thủ vai thầy đuổi tà bên phía đội công nhân vệ sinh, cô thủ vai kẻ giải dịch bên cạnh Lưu Tư Miễu, sự thật thì sao? Tu Thúc và cô đang dùng một phương thức mà dù tìm kiếm trên Baidu cũng không ra, khắp thế gian chẳng ai hiểu được, để giao tiếp, trao đổi, thúc đẩy sự việc từng bước đi đến đích đã được sắp đặt, dẫn chứng phong phú của cô, khiến người có tinh thần khoa học nhất là Lưu Tư Miễu cũng bị sa lầy, chỉ có thể bị cô dắt mũi, mặc cho cô sắp đặt… mãi tới lúc đến căn hung trạch thứ ba.”
“Căn hung trạch thứ ba, căn hộ 1502 đơn nguyên 2 tòa nhà số 11 khu Bắc, là đích đến của mọi thứ, đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy. Sau khi Tu Thúc giải tán các công nhân vệ sinh, bèn đến mai phục ở ô cửa sổ của tòa nhà số 8 khu Nam hướng đối diện, tay nâng một khẩu súng ngắn mua từ chợ đen, đạn lên nòng từ lâu, khi hắn trông thấy cô và Tư Miễu bật đèn của căn hộ 1502 phía đối diện lên, rồi bước ra ngoài, tôi tin chắc chắn cô đã dùng tay ra hiệu bảo Tu Thúc “Đừng động thủ, chờ chút đã, lúc này hắn cũng chẳng nôn nóng vì hắn còn phải liên hệ với một kẻ đồng mưu khác.”
Từ Nhiễm vừa định nói gì đó, Hô Diên Vân giơ tay ra ngăn lại, “Đừng phủ nhận, phủ nhận chẳng có ý nghĩa gì cả, trong vụ án này, nhất định vẫn còn kẻ thứ ba tham dự vào, nếu không thì tất cả kế hoạch của Tu Thúc sẽ xôi hỏng bỏng không.”
Từ Nhiễm đành im lặng, Hô Diên Vân khẽ gật đầu nhè nhẹ nói, “Ngụy trang quá trình phạm tội thành có sát thủ muốn tấn công cô, mà trong lúc cô đánh trả, viên đạn lạc bắn thẳng một đường đã sơ sẩy giết chết Trần Nhất Tân, tuy kế hoạch này vô cùng tinh diệu, tuy cô hoàn toàn có khả năng được miễn trách nhiệm hình sự, nhưng người mắt sáng chỉ cần nhìn là hiểu, đây là vụ mưu sát được cố ý sắp đặt, nếu đào sâu, không bỏ cuộc, chung quy vẫn sẽ đem lại phiền nhiễu rất lớn cho cô và Tu Thúc, vì vậy phương án Tu Thúc lập ra là, nhất định phải dốc hết khả năng đảm bảo rằng sẽ không bất kỳ ai nghi ngờ viên đạn được bắn ra từ Tân Thủy Viên, vậy thì có ba việc phải làm: thứ nhất, trong quá trình viên đạn bay, không được để lại bất kỳ dấu vết xuyên qua nào, về điểm này, qua việc mở cửa phòng, cửa sổ và rèm cửa sổ của căn hung trạch thứ hai tòa nhà số 3 và hai căn phòng ngủ nam bắc của căn hộ bố trí mai phục ở tòa nhà số 8, đã hoàn thành một nửa; thứ hai, nửa còn lại, chính là lúc án mạng xảy ra, phải mở cửa phòng, cửa sổ và rèm cửa sổ của căn phòng đối diện của thư phòng tại Phong Chi Thự, đồng thời sau khi giết chết Trần Nhất Tân thì phải đóng tất cả lại; thứ ba, nhất định phải làm biến mất triệt để viên đạn đã xuyên qua thân thể Trần Nhất Tân, vì chỉ cần phía cảnh sát phát hiện ra viên đạn, là có thể xác định chuẩn xác khẩu súng bắn ra là loại nào, cho đến khoảng cách bắn kích. Nhưng nếu không phát hiện ra viên đạn, lại chẳng phát hiện bất kỳ lỗ nào trên tuyến đường mà viên đạn có khả năng bay tới, chỉ bằng vị trí thân thể lúc ngã xuống sàn và lỗ đạn trên người của Trần Nhất Tân, thậm chí cả chuyện viên đạn đã giết chết hắn đến từ trong tòa nhà hay bên ngoài, cảnh sát cũng không nắm rõ được.”
“Đây là một tên đồng mưu ra sao? Ừm ừm, hắn cũng cần thỏa mãn ba điều kiện tương tự: điều kiện thứ nhất, mang mối hận thù tận xương tủy với Trần Nhất Tân; điểm thứ hai, kẻ này chắc chắn phải làm được: cho dù nửa đêm đi lại trên hành lang cũng không bị ai nghi ngờ; điểm thứ ba: kẻ này phải nắm rõ tình hình ngôi biệt thự, tốt nhất là có được chìa khóa của từng phòng - kẻ này dĩ nhiên chính là lão Ngô quản gia.” Hộ Diên Vân thở hắt ra một hơi nói, “Cho lão Ngô tham gia vào kế hoạch của các người, tôi cho rằng đó là một nước cờ mà Tu Thúc bố trí từ trước, hắn và lão Ngô đã tạo dựng mối liên hệ từ rất sớm, với điều kiện đảm bảo tuyệt đối an toàn cho nhân thân lão, đã kết thành đồng minh báo thù, nhưng tâm địa Tu Thúc cực thâm sâu, còn muốn chiếu tướng lão Ngô một nước, triệt để kéo lão lên thuyền hẳn. Mấy hôm trước, Sở công an tỉnh đã nhận được một kiện chuyển phát nhanh nặc danh, có chứa bản ghi âm tự khai của Phùng Lãng lúc trị bệnh và đoạn Trần Nhất Tân trong cuộc họp nội bộ yêu cầu cấp dưới ‘ngụy tạo hung trạch, nếu tôi đoán không sai, đó chính là bằng chứng phạm tội của Trần Nhất Tân mà Triệu Hồng Pha đã thuê thám tử tư thu thập, lúc Đồng Lệ đi mua lại, đã bị Tu Thúc nẫng trước mua với giá cao, hắn còn bảo thám tử tư rời đi, đồng thời bố trí hiện trường thành vẻ từng bị bắt giữ uy hiếp, để buộc lão Ngô càng phải tin chắc rằng, tự dùng hình phạt mới có thể hành quyết Trần Nhất Tân, nếu không chắc chắn hắn sẽ thoát khỏi chế tài của pháp luật! Chỉ là ngay cả chính Tu Thúc cũng không ngờ rằng, tối hôm ấy, cơ hội đã đến.”
“Tu Thúc trù tính xong phương thức gây án, bèn gọi điện thoại cho lão Ngô, bảo lão hành động theo kế hoạch.” Hộ Diên Vân khẽ ngừng lại, rồi nói tiếp, “Tôi muốn nhắc lại một nguyên tắc cơ bản trong lúc lên kế hoạch cho vụ án của Tu Thúc: mỗi một kẻ tham gia vào vụ mưu sát này, đều không được vướng phải bất kỳ mối tình nghi nào, làm sao có thể đạt được điều đó? Rất đơn giản, chia một vụ án hoàn chỉnh thành mấy phân đoạn, tìm những người khác nhau để hoàn thành, hành vi phạm tội thật sự chẳng phải là phân đoạn, mà là tổng hợp các phân đoạn. Như Quách Đức Cương đã nói trong vở tấu Giở ngói: thợ rèn và thợ mộc, một người phụ trách làm lựu đạn, một người phụ trách làm cán gỗ, lắp vào mới thành quả lựu đạn, bản thân hai người không tạo dựng mối liên hệ trực tiếp, như vậy cho dù phía cảnh sát có nghi ngờ, thẩm vấn thế nào, cũng chỉ phát hiện ra những cá thể đơn nhất đã làm những việc chẳng tai hại gì, chẳng thể cấu thành tội phạm. Tương tự, Tu Thúc cũng đã phân cho cô và lão Ngô vai diễn của thợ rèn và thợ mộc. Cô đã làm gì? Nổ súng tự vệ. Lão Ngô đã làm gì? Lão chỉ tranh thủ vén rèm cửa sổ của thư phòng và rèm cửa sổ căn phòng đối diện ra, đồng thời mở cánh cửa lớn của căn phòng đối diện thư phòng vào thời điểm Tu Thúc chỉ định!”
“Nói thật, lúc đầu sở dĩ tôi hoàn toàn chẳng ngờ được viên đạn đến từ bên ngoài căn phòng đối diện thư phòng, là do lão Ngô đã sử dụng một đòn âm mưu tâm lý: Lôi Dung bảo tôi rằng, tối đó, lúc cô ấy lẻn vào điều tra thư phòng ở tầng ba, đã thấy cửa căn phòng đối diện đóng chặt, nhưng sau khi án mạng xảy ra thì cửa phòng đã được lão Ngô mở bằng chìa khóa, thế là đã tạo ra sự sai lầm trong phán đoán của cô ấy, cho rằng cửa căn phòng đối diện luôn bị khóa suốt, nhưng sự thực thì, lúc Lôi Dung điều tra thư phòng và phòng suite, lão Ngô quản gia đã nấp trong căn phòng đối diện, chờ đợi chỉ thị của Tu Thúc.”
“Tiếp đó, điều duy nhất mà Tu Thúc phải làm, chính là tìm ra thời điểm bắn tối ưu.” Hộ Diên Vân nói, “Cả buổi tối, sở dĩ Tu Thúc ra đề bài không ngừng, bắt cô hỗ trợ Tư Miễu điều tra từng căn hung trạch, đương nhiên mục đích của hắn là mong mượn nhờ sức lực của Lưu Tư Miễu, tìm ra chứng cứ cho thấy ba vụ hung trạch đều là hành vi con người - tôi đoán, kẻ điều tra hiện trường không phải Lôi Dung, điều này, cô đã sớm nói cho Tu Thúc qua tin nhắn, nhưng hắn vờ như không biết, vì hắn chỉ cần tìm kiếm trên mạng là rõ, với tư cách chuyên gia điều tra hiện trường phạm tội hàng đầu trong nước, so với Lôi Dung thì Tư Miễu càng thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ của hắn hơn. Ngoài ra, mục đích quan trọng hơn qua việc điều tra tính giờ từng căn hung trạch, nắm chắc mỗi thời điểm, đảm bảo chắc chắn tuyệt đối sự chủ động và khống chế cục diện, vào lúc mọi người trong Phong Chi Thự đều đi ngủ rồi, mới điều động các diễn viên cần thiết cho màn cuối cùng bước lên sân khấu.”
“Trước đó, khi Tu Thúc lãnh đạo đội công nhân vệ sinh thứ hai đi dọn dẹp Phong Chi Thự, Trần Nhất Tân chắc chắn cũng đã sai Hồ Nhạc đi giám sát, nhưng với sự lão luyện của Tu Thúc, dù có phát hiện ra điều bí mật nằm dưới cánh cửa giữa thư phòng và phòng suite nọ đi nữa, cũng thản nhiên không đả động, đồng thời sau khi dọn dẹp thì chủ động ngỏ ý với Trần Nhất Tân, hy vọng được thầu trọn gói ‘công tác đuổi tà’ trong những vụ mua bán hung trạch trong tỉnh lỵ của công ty Viên Mãn, điều này làm Trần Nhất Tân vô cùng hài lòng, do mối ‘mâu thuẫn’ mà ai ai cũng biết giữa đại Quách tiên sinh và tiểu Quách tiên sinh, Trần Nhất Tân chẳng nghi ngờ gì về chuyện Tu Thúc tiếp cận mình, thậm chí còn coi như bè phái, giao cho hắn một số công việc mờ ám, chẳng hạn như vớ được tài liệu mà Triệu Hồng Pha ủy thác cho thám tử tư điều tra. Còn buổi tối hôm Trần Nhất Tân bị giết hại, bất luận là cuộc đối thoại giữa Trần Nhất Tân và Hồ Nhạc mà La Khiêm nghe lỏm được, hay cú điện thoại giữa Trần Nhất Tân và Tu Thúc mà Lôi Dung nghe trộm được, đều chỉ là nói rõ tiến độ của công việc này. ‘Trông vào Tu Thúc’ có ý rằng tuy đã vuột tay giết hụt Từ Nhiễm, nhưng chỉ cần Tu Thúc vớ được tài liệu, thì Từ Nhiễm sống sót cũng chẳng thành mối đe dọa; rồng nghìn dặm đến ý muốn nói đánh một vòng rất lớn cuối cùng cũng xong việc, đã lấy được tài liệu, nhưng trong hoàn cảnh đặc thù tối hôm ấy, lại tạo ra một dạng ảo giác tâm lý, khiến chúng ta lầm tưởng Tu Thúc đã đảm trách nhiệm vụ giết hại Từ Nhiễm. Ô, phải rồi, còn một điểm nữa cần phải nói rõ, Hồ Nhạc đã nói một câu là phải giải quyết kẻ nào đấy đã biết quá nhiều, nhìn từ những sự việc xảy ra về sau, thì không nghi ngờ gì chính là chỉ Vương Hồng Hà.”
“Vào tối hôm vụ án xảy ra, Tu Thúc ở trong căn phòng ngủ phụ hướng bắc của tòa nhà số 8 khu Nam quan sát phòng ngủ chính của căn hộ đối diện, khi Tư Miễu điều tra xong, lúc sắp sửa rời đi, cô dùng cử chỉ tay hoặc phương pháp gì đó để báo Tu Thúc hay, trong vòng hai phút sau khi rời khỏi căn hộ 1502, cô sẽ lấy cớ đột nhiên nghĩ ra tấm rèm cửa rách rưới chính là ‘ám hiệu tiếp theo’, lao về căn hộ số 1502 - cơ hội vuột mất là sẽ không thể trở lại, Tu Thúc lập tức gọi thông vào điện thoại Trần Nhất Tân, tôi nghĩ hắn chỉ cần nói cho Trần Nhất Tân một câu là đủ rồi, đó chính là “Tôi đã có được bản tài liệu mà Triệu Hồng Pha ủy thác thám tử tư điều tra, bây giờ tôi chờ ông trong thư phòng ở tầng ba Phong Chi Thự, đừng ngắt máy”, Trần Nhất Tân không thể không vội vàng lao lên lầu được!”
“Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng! Sự cố gắng hàng tiếng đồng hồ, Tu Thúc tựa hồ đã phá thông một đường hầm giữa những rặng núi mênh mông dưới màn đêm: ô cửa sổ của căn hộ tòa số 8 khu nam ấy đã mở, rèm cửa sổ đã được gỡ xuống; tấm rèm cửa sổ của căn hung trạch thứ hai nằm ngay đối diện với nó ở phía xa xa, cũng chính là căn hộ số 1202 đơn nguyên 2 tòa số 3 cũng được gỡ xuống từ lâu, ô cửa sổ mở ra do đốt tà đã chẳng đóng lại… Ở tầng ba của Phong Chi Thự, ô cửa sổ căn phòng đối diện thư phòng đã mở, tấm rèm dạng kéo hạ cũng được vén lên trên, lão Ngô quản gia nấp sau cửa phòng chờ lệnh Tu Thúc. Khi nghe thấy tiếng mở cửa từ trong điện thoại, khi Trần Nhất Tân hỏi với vẻ hiếu kỳ trong điện thoại ‘Tu Thúc, ông ở đâu, sao không thấy ông ở trong thư phòng, Tu Thúc vừa nói với hắn ‘Ông bước ra chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài đi’, vừa hạ lệnh ‘mở cửa’ cho một cuộc gọi khác là điện thoại của lão Ngô, đồng thời nổ hai phát súng về phía ô cửa sổ của căn hộ cô đang đứng!”
“Tiếng súng chính là tín hiệu!” Hô Diên Vân nhấc cánh tay lên, ánh mắt ngời ngời xuyên qua màn mưa màu xám, xuyên thấu cả thời gian không gian, tựa hồ như trở về đêm tối chấn động tâm can ấy, đứng trước ô cửa sổ của căn hộ 1502, “Cô cầm chắc súng ngắm chuẩn vào mục tiêu nơi xa, bóp cò! Một tiếng ‘đoàng, viên đạn tích tụ những hung linh của các công nhân vệ sinh bị giết hại ấy, xuyên qua bầu trời đêm hệt như mũi tên! Tuyến đường phục thù đã được mở ra, thông suốt không che chắn! Trời xanh tựa hồ có mắt, ngay lúc ấy vang lên tiếng sấm rền rung trời lở đất, át cả tiếng súng, khiến người đang ở Phong Chi Thự là Lôi Dung hoàn toàn không biết rõ được cự li và hướng bắn xạ…”
“Chờ chút đã!” Từ Nhiễm cười khẩy, “Tôi bảo này, có phải anh xem phim kháng chiến chống Nhật thần thánh nhiều quá rồi không, làm sao tôi có thể tùy tiện bắn đại một phát súng mà bắn trúng được người cách xa mấy trăm mét chứ?”
Hộ Diên Vân trả lời chẳng chút hoang mang, “Mấy hôm trước, tôi đã cất công tính toán, khoảng cách tính bằng đường thẳng có cùng chiều cao từ biệt thự đến cây cầu nhỏ là 30 mét, cây cầu nhỏ dài 10 mét, khoảng cách từ tường rào Tân Thủy Viên đến đầu cây cầu nhỏ khoảng chừng 20 mét, khoảng cách từ tường rào Tân Thủy Viên đến tòa nhà số 3 là 20 mét, đây cũng là khoảng cách giữa các tòa nhà, chiều rộng mặt bên của mỗi toà nhà là 15 mét, khoảng cách từ mé tận cùng phía nam của tòa số 3 đến bức trường thành ngăn giữa khu Nam và khu Bắc là 10 mét, ‘trường thành′ rộng 2 mét, từ ‘trường thành đến mé tận cùng phía nam của tòa số 11 cũng là 10 mét, như vậy, từ mé tận cùng phía nam của tòa số 11 cho tới dưới chân tường tòa nhà phía bắc của Phong Chi Thự là 187 mét, tính cả căn phòng đối diện thư phòng cùng với chiều dài của đường hành lang, tổng khoảng cách tính bằng đường thẳng chưa vượt quá 200 mét, do lúc đi vào thư phòng, Trần Nhất Tân đã bật đèn, nhìn thấy rất rõ ràng, từng ô cửa sổ có chiều cao bằng nhau lại chẳng khác nào ‘đóng khung mục tiêu bắn xạ vào một cái khung trong tình trạng này, đừng nói là đối với một xạ thủ có kinh nghiệm, ngay cả một con khỉ, chỉ cần nó có thể nâng khẩu súng trường tự động ngang cửa sổ bắn một phát, cũng có thể bắn trúng Trần Nhất Tân!”
Hàng lông mày lá liễu của Từ Nhiễm dựng ngược lên, giọng gay gắt, “Anh dựa vào đâu mà bảo tôi từng có kinh nghiệm bắn xạ?”
Hô Diên Vân phất tay một cái, tỏ ý rằng chuyện này chốc nữa nói tiếp, “Sau khi nổ một phát súng bắn chết Trần Nhất Tân, cô và Tu Thúc tiếp tục diễn vở kịch đấu súng hay ho ở Tân Thủy Viên, nhằm đảm bảo trong lúc điều tra phía cảnh sát sẽ không phát hiện ra sự thật là viên đạn đã đi xuyên qua, Tu Thúc tinh vi đến thế sau khi cô bắn chết Trần Nhất Tân rồi hắn lập tức đóng tất cả cánh cửa của căn mà hắn đang tọa lạc, khiến mấy phát súng tiếp sau của cô có thể bắn trúng lên cánh cửa, đồng thời trong lúc rời đi, đã không quên gài lại rèm cửa sổ của phòng ngủ chính hướng nam và đóng cửa sổ lại. Còn bên kia Phong Chi Thự, lão Ngô quản gia thong thả ung dung đóng cửa sổ của căn phòng bên đối diện thư phòng, lui ra ngoài hành lang, khóa cửa rời khỏi đó, toàn bộ quá trình lão chẳng hề có áp lực gì về tâm lý, vả lại trong đợt thẩm vấn của cảnh sát sau đó cũng luôn miệng thề thốt đảm bảo là mình tuyệt đối không phải hung thủ giết hại Trần Nhất Tân, không sai, lão quả thực không giết người, tay lão không dính giọt máu nào, cũng tuyệt đối không trắc đạc ra bất kỳ phản ứng khói thuốc súng nào, tôi không biết vào khoảnh khắc mà Trần Nhất Tân bị bắn chết ấy, lão có cảm giác được xung động trong không khí lúc viên đạn đi xuyên qua căn phòng hay không, nhưng tôi biết trong nội tâm lão khi trả được mối đại thù, nhất định đã kích động vô cùng, đến nỗi quên kéo tấm rèm cửa sổ kia xuống”