⚝ 4 ⚝
Tựa hồ hồi kết của buổi hòa nhạc giao hưởng Hô Diên Vân chìm vào im lặng, cơn mưa bao phủ nghĩa địa chợt đã trở nên nhỏ đi, từ sự rào rạt như sàng cát ban nãy, đã biến thành những tiếng vang ngắt quãng nhỏ giọt, đập lên trên bia mộ lách tách, nhưng nghe càng có vẻ nặng nề mà hoảng lòng.
Ánh mắt Từ Nhiễm ngẩn ngơ mà mơ màng, như thể đứng trên hàng ghế khán giả, không biết bản thân mình sau khi tan buổi diễn có phải sẽ rời đi hay không.
Rất lâu sau, Hô Diên Vân mới mở miệng, giọng nói trầm hẳn mấy phần, “Cái chết của Trần Nhất Tân, đánh dấu rằng mọi thứ đã kết thúc, tiếp sau đây những gì các người cần làm, chỉ là một số công tác thu dọn nhỏ nhặt linh tinh mà thôi, điều này có thể giải thích vì sao về sau suýt nữa thì các công nhân vệ sinh bị Vương Hồng Hà hạ độc giết chết, rồi lại bị Hồ Nhạc truy sát, nhưng trong từng vở tuồng lớn kinh hồn theo chân nhau kéo đến, lại chẳng thấy bóng dáng Tu Thúc nữa, vì Tu Thúc cho rằng sự việc đã kết thúc, đã rời khỏi Tân Thủy Viên, đến một địa điểm hẹn sẵn để chờ gặp cô, chuẩn bị ăn mừng việc lớn đã thành, hắn không hề biết cô đang đối diện với nguy hiểm…”
“Đủ rồi!” Đột nhiên Từ Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn Hô Diện Vân với vẻ phẫn nộ nói, “Trông anh nói mịt mù xích thố thế thôi, nhưng hoàn toàn là ba láp xằng bậy! Anh dựa vào đâu mà bảo tôi lấy văn hóa hung trạch ra mê hoặc Tư Miễu? Anh dựa vào đâu mà bảo chuyện tôi phá giải ám hiệu mà Tu Thúc để lại là âm mưu nhằm dụ Tư Miễu đến địa điểm bắn xạ? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi từng có kinh nghiệm bắn xạ, y như một tay súng thần sầu? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi đã hợp mưu với Tu Thúc để giết hại Trần Nhất Tân? Khắp tỉnh lỵ này ai cũng biết tiểu Quách tiên sinh tôi và đại Quách tiên sinh hắn ta là kẻ thù với nhau, anh dựa vào đâu mà buộc tôi lại với hắn…”
“Kẻ có móng tay cáu bẩn, rửa bằng bạch mai cùng với phi tạo [7] bèn sạch, kẻ hay đàn cầm có móng tay mỏng, đốt tằm cứng khô lấy khói hun thì nó sẽ thành dày..”
Một câu ngâm vịnh của Hô Diên Vân, như cây kềm sắt cắt đứt dây thép vậy, khiến tiếng trách mắng của Từ Nhiễm im bặt! “Anh?!” Cô ta sửng sốt đờ ra.
“Tôi ngâm không sai chứ?” Hô Diên Vân nở một nụ cười vẻ điềm tĩnh, “‘Dạ hàng thuyền’ của đại học giả thời Minh mạt là Trương Đại, trong số những bút ký thời xưa được xem là danh tác hàng đầu, có một đoạn mô tả về móng tay như thế, mà vì sao lúc mới gặp Tư Miễu, cô ấy nhờ cô phân tích hàm nghĩa của chiếc móng tay trôi nổi trong chiếc cốc đánh răng của Đường Tiểu Đường, cô hoàn toàn chẳng nhắc đến nhỉ? Chẳng lẽ câu này không phù hợp hơn với một đặc trưng nào đấy về hun bằng khói của chiếc móng tay ấy hay sao? Vì sao trước mặt Tư Miễu cô đã chẳng hó hé tiếng nào? Có sách Lữ Viên tùng thoại do học giả thời Thanh là Tiền Vịnh trứ tác viết về một tên cò mồi ở Hồ Châu, tính tình nham hiểm, có thể nói đen thành trắng, suốt đời hại người, ‘Sau này bị một bệnh lạ, lúc phát bệnh thì tự cắn móng tay mình, máu đầm đìa, chỉ có nặng thêm mà không khỏi, mười ngón toác cả, uốn ván mà chết’, cô thấy đấy, đây là nội dung có liên quan đến móng tay, hơn nữa còn có liên quan đến cái chết; lại còn học giả thời Càn Long là Hòa Bang Ngạch trong sách Dạ Đàm tùy lục, viết về một viên quan cấp tá dưới quyền Cảnh Tinh Trung, đã đem lòng mến một người hầu gái của ông ta, Cảnh Tinh Trung bèn giở một đòn Hoa phu nhân khiến Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, lấy vải bông đỏ làm thành bức trướng bộ, bảo ba mươi cô gái náu thân phía sau, chỉ giơ một bàn tay ra ngoài bức trướng, cho viên quan cấp tá ấy tìm. Viên quan cấp tá nhớ ra ý trung nhân ngón áp út tay trái có vuốt dài hai tấc hơn, kết quả đã tìm được đúng người; nếu nói đến cả một mảnh móng tay, thích hợp hơn nữa e chỉ là một đoạn về phương pháp chế tạo Chất tẩy uế thời xưa được viết bởi học giả nhà Thanh là Nguyễn Quỳ Sinh trong Trà Dư khách thoại, ‘Trước hết để trầm hương giữa kẽ tường nửa ngày, rồi lấy hai, ba mảnh móng tay, bỏ vào chậu rồi giã chúng…’”
Từ Nhiễm không kiềm được trố mắt há mồm!
“Tôi nghĩ, cô tuyệt đối không thể không biết đến mấy mẩu bút ký này, nếu tôi chỉ vùi trong thư viện có một tuần đã có thể tra được những ghi chép này, thì ắt hẳn cô càng thuộc lòng, nhưng cô lại nói với Tư Miễu là, trong bút ký thời xưa, cực ít có nội dung liên quan đến móng tay, cô chỉ có thể nhớ được ba mẩu… Vì một khi cô nói quá lời, thì thứ mà ám hiệu chỉ đến sẽ tuyệt không chỉ là vụ án giết người trong căn hộ số 701 đơn nguyên 4 tòa nhà số 1 tiểu khu Tân Thủy Viên nữa, mà nạn nhân sẽ có khả năng là một đồng nhi đàn cầm, là một hộ chuyên nuôi thỏ, hoặc là luật sư, vợ quân nhân, hoặc là viên chức của một nhà máy hóa học gia dụng… Còn trong toàn bộ kế hoạch của Tu Thúc, tiền đề của tất cả tất cả mọi điều, bước đầu tiên của toàn bộ vụ án, chính là trong lúc khiến Lưu Tư Miễu có sự tin tưởng hết mình đối với kiến thức chuyên nghiệp của cô, phải đồng thời trông như hoàn toàn trên cơ sở những ám hiệu mà ‘đối thủ để lại’, dẫn cô ấy đến tiểu khu Tân Thủy Viên, trông thì có vẻ toàn bộ quá trình cô đều ‘bị động’, nhưng sự thực thì sao, điều cô đã làm với nền văn hóa hung trạch uyên bác tinh thâm mà chính cô nắm vững, không phải là phát tán, mà là thu nhỏ, dẫn dắt hướng ám chỉ của mỗi một ám hiệu lên trên quỹ đạo mà cô cần - cô cần phải diễn hay cái vai ‘Tay súng thần sau Texas’.”
Đây là từ vựng mà Từ Nhiễm chưa nghe qua bao giờ, cô ta nhướng mày kinh ngạc. “‘Tay súng thần sầu Texas’, chính là giữa lượng lớn số liệu và bằng chứng chỉ lựa chọn ra điều có lợi nhất cho bản thân, mà vứt bỏ đi những điều bất lợi, như thể trước tiên nổ một phát súng, sau đó mới vẽ hồng tâm lên viên đạn vậy, dĩ nhiên, điều này vừa vặn là điều mà văn hóa truyền thống Trung Quốc sở trường nhất.” Chẳng biết vì sao, đột nhiên Hô Diên Vân trở nên cảm khái, “Đối với chuyện chưa biết, ví dụ như một hiện tượng tự nhiên, cách làm đúng đắn phải là thực hiện nghiên cứu trước, sau đó mới kết luận, còn văn hóa truyền thống Trung Quốc đa số là ra kết luận trước, rồi giải thích sau, hoàn toàn dựa trên tưởng tượng hoặc lập trường của chính mình, tạo dựng nên một lý luận, sau đó dùng hết chín mươi chín phần sức lực vào việc sách nhiễu bừa bãi và già mồm lẽ phải! Thử lật giở kinh sử xem, toàn tràn ngập thứ bã đậu như thế: đồng dao là lời tiên tri, nhật thực là tai họa, phụ nữ là mầm họa, thiên tử là chân long, lưỡi mềm răng cứng đến lúc lưỡi còn mà răng rụng nên nhu nhược có thể thắng kiên cường, người sợ lửa không sợ nước, vì vậy kẻ chết đuối nhiều hơn chết cháy, do đó trị nước thì nên thực thi chính sách hà khắc, viên quan xử án mơ gặp ngựa, vì vậy phạm nhân bèn là kẻ mang họ ‘Mã’, mực đen có thể che lấp mực đỏ, vì vậy uống vào có thể trị lao phổi… Đều là tưởng tượng vô căn cứ sau đó suy luận loại suy, không ai dám nghi ngờ chất vấn, làm một thí nghiệm, kiểm nghiệm xem những lý luận này có đáng tin hay không? Thống kê thử xem có phải thật sự người chết đuối nhiều hơn người chết cháy? Trong mấy nghìn năm, dù kẻ nắm quyền hay nằm ngoài quyền lực, chẳng mấy ai quan tâm đến chân lý, kẻ nào giọng nói to cổ họng gầm, kẻ nào thuật ngụy biện cao siêu hơn, thì kẻ ấy chính là tiên sư chí thánh, một bộ “Tư trị thông giám” ngập tràn mớ tấu chương sách luận rối rắm, logic hỗn loạn, nhưng nhắc đến Tổ Hành Chi thì chỉ có mỗi một câu: Tống sử Minh sử cũng đã chừa được mấy thiên cho Thẩm Khoát hay Từ Quang Khởi? Người lê dương đã thuyền chắc pháo mạnh đánh đến dưới chân thành rồi, văn võ đầy triều vẫn đang nghĩ chuyện bắt phụ nữ phơi mình ra để lấp kín nòng pháo, chỉ có một Ngụy Nguyên mở mắt ra nhìn thế giới mà còn bị ép cho phát điên, mãi đến hôm nay, có bao nhiêu người Trung Quốc vẫn tin vào mấy món dóc tổ dạng như ăn gì bổ nấy…”
Sau một thôi thao thao bất tuyệt, anh mới trở về chủ đề chính, “Thứ mà tối hôm ấy cô đã dùng ở tiểu khu Tân Thủy Viên, chính là chiêu thức này, cô nắm chắc chắn quyền đặt tên và quyền giải thích của từng ám hiệu, chỉ bảo lưu những thứ cần thiết cho việc tạo dựng nên cái ‘trường’ ấy. Không sai, tất cả những hành vi của cô và Tu Thúc đêm ấy, chính là đang xây đường thông, hắn thì xây đường thông trên không trung, cô xây đường thông trong lòng người, cuối cùng quả thực đã khiến mọi thứ xuyên suốt không trở ngại, nhưng điều kiện là… Đường thông ấy nhất định là duy nhất, có tính loại trừ, chỉ có thể nối thông đến lối ra mà cô cần! Nếu phương pháp gây án của cô có dính líu đến các lĩnh vực khoa học hiện đại khác, Tư Miễu rất nhanh sẽ phát hiện ra cô đang lấy bộ phận chỉ toàn thể đánh tráo khái niệm, nhưng đâu có được, văn hóa mà cô sử dụng, lĩnh vực mà cô đặt chân, cô ấy hoàn toàn không biết, không hiểu, đành bị cô dắt mũi…”
Thấy Từ Nhiễm á khẩu câm nín, Hô Diên Vân tiếp tục nói, “Dĩ nhiên, cô biết rõ sự tinh anh mẫn cán của Tư Miễu, vì vậy nhất định không chừa ra một chút chút kẽ hở về mặt tư duy và thời cơ nào, sự thực chứng tỏ cô đã làm được, cả đêm mưa gió vần vũ, Tư Miễu chưa từng nghi ngờ cô, cô ấy dồn toàn bộ tinh lực vào việc giải đáp ‘đề bài’ Tu Thúc đưa ra, còn cô và Tu Thúc thì lợi dụng việc đốt tà, phép chữ Phách, thuật hóa sát, cùng những dẫn chứng phong phú về văn hóa hung trạch trong bút ký thời xưa, cùng tạo dựng nên bầu không khí quái dị, khác thường, mê loạn, sợ hãi, cộng thêm đủ các nguyên tố siêu thực mà bản thân hung trạch sở hữu, đừng nói là Tiểu Đường, mà ngay cả một nhà khoa học như Tư Miễu cũng lún sâu không dứt ra được, tuy cô ấy vẫn mải dùng chủ nghĩa khoa học để phân tích và giải thích nguyên nhân hình thành và cơ chế của hung trạch, nhưng cô ấy không hiểu một lý lẽ là, mớ bã đậu trong văn hóa truyền thống Trung Quốc tự hình thành nên một lối thế hệ logic, rất nhiều thứ vốn dĩ không thể dùng khoa học và lý tính để giải thích, cơ sở mà nó được tạo dựng chính là sự hoang đường, như thể một chiếc ghế xoay tự xoay, tự vo tròn cho kín kẽ, nếu cứ phải nhìn chằm chằm nó xoay hết vài vòng, thì chắc chắn càng nhìn kỹ, càng mau chóng mặt hơn… Cho dù cô cẩn trọng dè dặt cả buổi tối, tuyệt không để bại lộ thân phận và mục đích thật sự của mình trong vụ án, nhưng vẫn có hai chỗ, một phát bất cẩn lộ ra sơ hở.”
Từ Nhiễm nhìn anh với thần sắc ngây dại, không hé nửa lời. “Điểm thứ nhất là, tuy cô khăng khăng bảo rằng mình chưa từng được huấn luyện bắn xạ, thế vì sao trong lúc đấu súng với Tu Thúc, người có vẻ lóng ngóng như cô, sao lại biết cách tháo chốt an toàn của súng trường tự động kiểu 95?”
Từ Nhiễm sững người.
“Sở Thiên Anh nhớ rất rõ, để giúp cô yên tâm đi điều tra hung trạch cùng với Lưu Tư Miễu, anh ta đã giao khẩu súng trường tự động kiểu 95 cho cô, nhưng cô bảo cô chỉ từng bắn qua súng trong kỳ huấn luyện quân sự, vì vậy anh ta đã cố tình cài chốt an toàn, đề phòng trong lúc hoảng loạn cô bất cẩn dẫn đến việc súng cướp cò… Nếu tính toán dựa trên độ tuổi cô, hồi cô đi học, khóa huấn luyện quân sự ở trường học cực kỳ ít sử dụng súng trường tự động kiểu 95, mà ‘lần đầu tiên’ cô rớ tới loại súng này, mà đã có thể loáng cái tìm ra mở chốt an toàn trong tình thế nguy cấp, điều này dường như không có khả năng đâu nhỉ!” Hộ Diên Vân nói, “Dĩ nhiên, cô có thể giải thích là từng xem qua phim tài liệu giáo dục quốc phòng gì đấy hoặc năm xưa lúc huấn luyện quân sự đã tìm hiểu được từ chỗ sĩ quan huấn luyện, nhưng một điểm còn lại, dù cô làm cách nào đi nữa cũng không giải thích rõ được, đó chính là, sau khi cô bị ‘Tu Thúc phục kích’ ở căn hộ số 1502 đơn nguyên 2 tòa số 11 khu Bắc, Lưu Tư Miễu kéo cô cùng đến căn hộ ở tòa số 8 mà Tu Thúc đang tọa lạc để điều tra hiện trường, lúc đó nút bấm thang máy mà cô ấn vào sao không phải tầng 15 mà là tầng 12?”
Trên gương mặt Từ Nhiễm toát hiện lên nụ cười cay đắng, nụ cười này, tựa hồ như viên tướng quân đứng yên trên chiến trường trông thấy đội quân của mình vỡ vụn như thể nước triều không cách nào ngăn trở được…
“Toàn bộ khu Nam và khu Bắc của tiểu khu Tân Thủy Viên, bị một dãy tường thành, ngăn cách ra thành khu dân nghèo và khu người giàu, ngoài việc tồn tại rất nhiều bất tương đồng trong việc quản lý, xây dựng sân vườn, cơ sở vật chất trong hai khu vực, còn có một sự khác biệt nổi bật, đó chính là khu người giàu tồn tại sự kỵ húy chữ số mà khu dân nghèo lại không. Cô nhìn 8 tòa nhà ở khu phía nam xem, số tòa nhà là 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 thôi, nhưng 8 tòa nhà ở khu Bắc thì không như thế, theo thứ tự lần lượt là 9, 10, 11, 12, 15, 16, 17, 18… Để tránh xui xẻo, không có tòa nhà số 13 và 14, số tòa nhà đã thế, mà số tầng lầu cũng thế, trong các tòa cao ốc ở khu bắc, không có những tầng lầu số 4, 13, 14, vì vậy, nằm ngay đối diện tầng 15 của tòa nhà số 11 khu Bắc, chính là tầng 12 tòa nhà số 8 khu Nam. Sau khi cô bắn chết Trần Nhất Tân, cuối cùng cũng trả được mối hận thù, toàn bộ mối phòng ngự về mặt tâm lý đều đã buông lỏng, đối diện với một Lưu Tư Miễu đang sốt cao, tinh thần lơ mơ, cô cũng chẳng lo đề phòng cô ấy nữa, nếu cô ấy đã muốn điều tra địa điểm mai phục của Tu Thúc, cô chẳng buồn suy nghĩ đã ấn vào nút bấm tầng 12 của thang máy, tôi nói có đúng không?
“Còn chuyện cô và Tu Thúc có phải là kẻ đồng mưu với nhau hay không… Tôi nghĩ, chẳng cần phải lấy gì ra chứng minh, bản thân chuyện hôm nay cô đến đây cúng tế lão Bì, đã là minh chứng rồi. Lão Bì gia nhập đội công nhân vệ sinh hung trạch, là chuyện xảy ra sau khi toàn thể đội công nhân vệ sinh do cô lãnh đạo gặp nạn, cô và ông ấy vốn chẳng quen biết gì nhau, cái chết của ông ấy nếu nói về lý thì cũng chẳng có bất kỳ mối can hệ gì tới cô…. Tôi đoán, ban đầu lúc Tu Thúc lên kế hoạch mưu sát Trần Nhất Tân, cô yêu cầu hắn hứa, ngoại trừ Trần Nhất Tân ra, không được làm liên lụy đến bất kỳ người vô can nào khác, Tu Thúc vốn tưởng rằng, tối đó sau khi hắn rời đi, Đường Tiểu Đường chắc chắn có thể giải quyết được Vương Hồng Hà, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ nửa đường lại lòi ra thêm một tên Hồ Nhạc, khiến lão Bì trúng đạn tử vong, vì vậy, trong thâm tâm hắn tràn đầy áy náy đối với cái chết của lão Bì, nhưng hiện giờ hắn không tiện xuất đầu lộ diện, đành nhờ cậy cô đến cúng tế ông ấy vào hôm cúng bảy ngày đầu tiên…”
Không biết do nước mưa giội rửa, hay do ráng chiều loang nhuộm, sắc mặt Từ Nhiễm xám xịt như chết, cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời cao ảm đạm hệt như bùn đất của bãi tha ma, hàng vạn tỉ hạt mưa rơi xuống, dàn trải ra một khoảnh những hạt tuyết lấp loáng trong hai hốc mắt, tựa hồ như mùa đông đang rơi xuống
Thua rồi.
Ta đã thua.
Chúng ta đã thua rồi.
Cô ta nghĩ.
Một âm mưu gần như hoàn mỹ, một lần mưu sát không chút sơ hở, nhưng cuối cùng… Vẫn bị cái tên mặt búng ra sữa này nhìn thấu suốt.
Ý trời, tất cả đều là ý trời…
Từ sắc mặt cô ta, Hộ Diên Vân đã nhìn thấy một nỗi bi ai nào đó sau khi cởi giáp đầu hàng, không kiềm được thở dài một hơi, vốn định khuyên cô ta vài câu, nhưng lại không biết phải nói gì, bèn dốc ừng ực một ngụm rượu lớn.
Từ Nhiễm chậm rãi xòe tay ra, “Rượu còn không? Cho tôi một hớp.”