← Quay lại trang sách

Chương 9

Không khí buổi sáng thật trong lành. Ánh mai mong manh vờn nhẹ ấp e rồi ửng hồng rọi xuống những sườn đồi thung lũng. Màn sương ở phía xa xa như có một bàn tay vô hình từ từ vén lên để lộ dần đỉnh Pha luông sừng sững hùng vĩ.

Những mái nhà gỗ, nhà tranh thấp thoáng giữa một biển hoa mơ hoa mận đang mùa nở rộ khiến cho núi đồi chập chùng, đèo dốc cheo leo, bỗng biến thành những triền sóng nhấp nhô trắng xóa bàng bạc miên man.

Hiền cùng Nhân cứ thế miệt mài đi không biết đã qua bao dặm đường hoa, chỉ thấy không mệt mỏi chút nào. Mỗi bước chân lướt qua, những cánh hoa mong manh lặng lẽ vương theo gót, ngửng lên lại thấy những nụ hoa đang âm thầm khoe sắc bung cánh đón ánh hồng. Trên trời hoa nở, dưới đất hoa lót đường cho đi. Hoa trên trời, hoa dưới đất, hoa bên phải hoa bên trái.Hiền chạy theo Nhân không biết bao lâu bỗng thấy trước mặt mình một cánh đồng hoa cải đang nở trắng xóa choáng ngợp. Lúc này Hiền chỉ thấy cái đầu của Nhân thoắt ẩn thoắt hiện nhấp nhô như thể nó đang choàng một chiếc khăn màu trắng quanh cổ. Hiền không đuổi theo Nhân nữa, anh nghe tiếng sủa đâu đó giữa cánh đồng bao la trắng xóa. Tiếng sủa vọng lại giữa không gian im vắng bỗng trở nên xa xăm hoang dã.

Hiền nằm vật ra tấm thảm trắng. Mùi hăng hắc của hoa tươi bị nghiền nát khiến không thể nằm lâu nên anh lại vụt đứng dậy cố chạy theo đồng đội. Nhân đang chạy về phía rừng thông.

Bước chân Hiền lúc này bỗng chững lại một lúc, rồi lại ngập ngừng đi dưới những hàng thông. Gió vi vu lướt qua rừng thông lao xao rì rào. Đây không phải lần đầu tiên Hiền đi trong khu rừng thông. Nhưng thật lạ lùng khung cảnh êm đềm của đồi thông in bóng xuống mặt hồ trong vắt như gương phía dưới kia, lòng Hiền bất giác nao nao khó tả. Không phải chỉ là cảm giác bâng khuâng tự nhiên hay ngỡ ngàng của một người trước thắng cảnh. Không phải vậy! Cảm xúc rất kỳ lạ. Hiền có cảm giác như cảnh này thân quen lắm, nếu không muốn nói vô cùng yêu dấu. Mình sinh ra ở Sài-Gòn kia mà!

Đúng rồi! Mình đã thấy cảnh này trong những giấc mơ. Khi tỉnh dậy nhớ lại lờ mờ. Chỉ biết mỗi khi như vậy Hiền thường bật khóc, Khóc mùi mẫn. Khóc như vừa bị đánh mất thứ gì rất quý giá nhưng lại xa xăm mơ hồ như từ muôn kiếp trước.

Trong mơ Hiền yếu đuối mong manh chấp chới níu vạt áo ai đó, nghe tiếng ai đó gọi mình trong một không gian từa tựa như khung cảnh trước mặt đây. Nước mắt trào ra. Đứng giữa đồi thông thơ mộng Hiền không kìm nén nữa, anh bật khóc. Khóc mà không hiểu vì sao khóc. Hình như có cái gì đó từ trong sâu thẳm bị ức chế, hóa thành nỗi đau không tên. Thật lạ lùng! Là người hàng ngày phải đối đầu với bọn xã hội đen toàn lũ dầu trâu mặt ngựa toàn lũ giang hồ ác bá tại sao giờ lại mềm lòng mau nước mắt những chuyện không đâu vậy nhỉ?

Hiền đưa trái tim gỗ lên mũi.. Một cảm giác nhớ thương vô cớ bỗng dâng lên tràn ngập tâm hồn. Mùi xá xị thoang thoảng toát ra từ trái tim gỗ này lại luôn hiện diện trong những giấc mơ. Có thể chính cái mùi hương xá xị đã gây cho anh những ảo giác khiến cho anh mơ về một không gian xa lạ chăng?. Rồi thì lâu dần không gian ấy trở nên thân quen?. Nghe đồn rằng những loài gỗ quý như xá xị gù hương này không nên dùng làm nhà hoặc làm đồ nội thất chủ nhân sẽ gặp xui xẻo buồn thảm vì đó là loài gỗ quý chặt từ những cây cổ thụ trong rừng sâu. Gỗ này sống lâu hấp thụ được hồn thiêng khí tú của đất trời toát ra mùi hương nhè nhẹ nó có linh hồn. Có bao giờ vì bị chặt đứt rời khỏi nơi mình sinh ra nên gù hương hay thương về nơi chốn cũ, và nay được dịp quay trở lại chốn xưa gù hương khóc? Mình khóc hay Gù hương khóc?

Hiền nghĩ thế rồi lau nước mắt. Trái tim gỗ này chính là món quà đầy năm ba má dành tặng mình như một bảo bổi. VH là Văn Hiền. Ba má kể cho nghe rõ ràng như thế. Lúc đó còn quá nhỏ để nhớ. Có hôm thắc mắc hỏi tại sao không có hình con lúc bé tí ti ví dụ như hình ghi dấu những kỷ niệm đáng nhớ đầy tháng đầy năm?. Ba má nói có đấy, nhưng nhà bị pháo kích cháy hết giấy tờ hình ảnh nên hình lúc nhỏ không còn. Chỉ có hình lúc Hiền ba tuổi trở đi thôi. Thế nhưng mỗi khi nằm mơ lại hoang mang. Hình như ký ức của mình có một khoảng đứt đoạn như thể bị một lớp sương mù che phủ chia cách khiến không sao nhớ được gì. Vì sao? Không tự giải thích được.

Nhân ở đâu chạy lại liếm nhẹ lên má anh. Nó vùi đầu vào ngực anh. Hít hít trái tim gỗ. Hiền ôm lấy đồng đội thì thào

- ” Nhân ơi! Nhân nhớ mùi xá xị này nha! Nếu anh có mệnh hệ gì em cứ theo mùi này mà tìm anh nha Nhân!”

Đồng đội Nhân ngước nhìn Hiền sủa độc nhất một tiếng nghe thật dứt khoát. Hiền quay người lại, ánh mắt anh chạm đỉnh Pha Luông. Mây và sương mù đã tan hẳn, Pha luông chập chùng chót vót. Như chợt tỉnh cơn mê anh vụt đứng dậy chạy ngược về phía những ngôi nhà gỗ nằm cheo leo giữa lưng chừng đèo dốc quanh co. Đã từng có những đợt tập huấn ở Pleiku, Kontum, Gia lai Đắc Lắc nên những đường xá nơi đây tuy độ dốc có gắt, trơn trợt nghiệt ngã hơn nhưng Hiền cứ thế vượt hết dốc này đến đốc kia, chàng và “đồng đội” miệt mài đi không ngừng nghỉ, lâu lâu chỉ mở chai nước trong túi xách uống một ngụm y như lời anh Biên dặn dò rồi lại đi tiếp để khỏi bị chùn chân.

Bỗng Hiền nghe Nhân sủa liên tiếp mấy tiếng, nó đang rượt theo một chú heo rừng nhỏ. Phía trước, một khu rừng trúc đẹp mê hồn với một lối đi mở ra như chào đón. Thân trúc mảnh khảnh hơi cong cong đan xen tạo thành những vòm xanh mát rượi nhưng lại che mất tầm nhìn. Hiền cúi rạp người đi qua lối trúc. Một nỗi nhớ cồn cào ùa tới. Hiền đưa tay vuốt một thân cây xanh mướt gọi thầm:

- "Thanh Trúc ơi! Trúc xanh của anh sao giận anh lâu thế? Anh nghĩ giờ này chắc em vẫn ở trên mây chưa đặt chân xuống đất."

Anh rút vội điện thoại di động: Soạn tin:

- "Trúc ơi! Anh đang đi công tác xa. Hiện anh đang đứng trước một khu rừng trúc đẹp mê hồn mà cũng kỳ bí giống em. Thôi đừng giận anh nữa! Khi nào về nhớ gọi cho anh nha Trúc! Năn nỉ em đó! Phải chi có em ở đây trong bộ áo dài đỏ viền vàng đứng tựa khóm trúc xanh thì đẹp biết mấy! Biết đâu một ngày nào đó hãng hàng không của em nổi hứng muốn quảng cáo lúc đó anh sẽ giúp họ “PR” bằng tấm hình chụp Trúc đi giữa rừng trúc xanh mặc áo dài đỏ màu sắc của sự vĩnh hằng và may mắn”.

Hiền đọc lại kêu thầm “ Trời! tin nhắn sao viết dài vây cà?” Thôi kệ bấm gởi đi. Hy vọng Trúc sẽ đọc.

Vào sâu trong rừng anh nhận ra quá nhiều ngõ ngách lối đi chỗ nào cũng từng đó cây thân bụi um tùm xen lẫn với trúc khóm trúc sao cứ na ná như nhau, quẩn quanh như một thế cờ không còn nước đi, mới nhìn qua khó tìm được lối ra. Một mê hồn trận. Mở cuốn sổ nhỏ anh liền đặt tên cho vùng này thành một mã số, khoanh tròn bằng bút đỏ. Nơi đây đã trở thành địa điểm đầu tiên lọt vào sơ đồ phục vụ cho cuộc truy kích sẽ xảy ra tối nay.

Theo những nguồn đáng tin cậy thu thập được từ bên kia biên giới Lào, hôm nay ngày 16 sáng trăng, bọn cửu vạn sẽ mang heroin tiến vào nội địa nên hôm qua các anh em đã bàn bạc trước, nhóm đặc nhiệm của Hiền sẵn sàng đợi lệnh để kết hợp với các lực lượng khác ở địa bàn, bao vây mai phục vùng Pha Luông- Lóng Sập.

Hiền đứng yên một chỗ huýt gió gọi Nhân. Nhân chạy đến nằm phục xuống chờ lệnh. Anh đưa hai ngón tay ra thành hình chữ V nhưng không dựng lên mà chĩa ngang. Nhân hiểu ý rằng nó phải dò ra một con đường tắt ngắn nhất để ra khỏi mê lộ này. Khác với Hiền nó không nhìn lên những vòm xanh nó chạy theo những vệt nắng.

Vài phút sau Hiền đã theo đồng đội chạy băng băng giữa một khoảng không gian thoáng đãng rồi lại tiếp tục leo dốc. Hết dốc này đến dốc khác, gập ghềnh quanh co.

Chú thích: Gù hương là tên gọi khác của gỗ xá xị