Chương 10
Thế rồi toàn cảnh Mộc Châu hiện ra trước mắt. Các bản làng nép mình đây đó lặng lẽ giữa lưng chừng núi. Thỉnh thoảng vài người phụ nữ địu đồ hay con nhỏ trên lưng đi qua, vài cái xe trâu kéo chở nông sản đủng đỉnh về xuôi, chỉ vậy thôi! Tuyệt không thấy có xe máy. Có lẽ vì đường nơi đây hẹp lại dốc đứng?. Khung cảnh yên bình quá!
Nhìn vậy chứ không phải vậy! Cái đỉnh cao chót vót kia từ lâu nổi tiếng bí hiểm. Pha luông –Lóng sập –Sầm nưa- Sốp Báu đã trở thành con đường “Vàng & máu”.
Bên trong nó lúc nào hình như cũng ẩn tàng những hiểm nguy. Có cái gì đó không lành đang chực chờ. Vì vậy phía dưới kia những người lính biên phòng mới phải băng rừng lội suối tuần tra liên tục. Phóng tầm mắt dõi theo những bản làng nằm quanh co dọc theo biên giới, hoa mận hoa mơ nở trắng rừng nhìn xa giống như một dải lụa đang vờn quanh sườn núi, đẹp và thơ mộng như một bức tranh thủy mạc.
Hiền mở bản đồ ra vạch những mũi tên đỏ chót nối nhau, đánh dấu những bản làng giáp đường biên Hin Pén, Muống, Huối Hiềng, Pa- Háng...Trong đầu anh, cái sơ đồ truy kích đường dây ma túy đã trở nên rất rõ ràng. Bây giờ chỉ chờ thời điểm đến. Nhìn đồng hồ. Đã trễ. Sửa soạn đi xuống dốc trở lại.
Hiền huýt gió. Nhân đang phơi nắng lập tức ngồi nhổm dậy. Anh luồn tay qua cổ nó xoa nắn. Huýt gió lần thứ hai nó lững thững đi theo. Đi được một đoạn bỗng dưng toàn bộ lông nó dựng lên, hai tai vểnh hơi nghiêng về bên phải. Hiền ngồi xuống ôm cổ nó hỏi nhỏ:
- “Sao vậy?Có gì hả? Đừng có sủa nghen”.
Vừa nói anh vừa lấy tay bóp mạnh miệng nó lại. Con chó hiểu ý, nín khe. Nó lùi lại sau Hiền hơn chục thước nằm phục trong cỏ.
Một lát sau chính Hiền cũng hơi khựng lại vì nghe văng vẳng như có tiếng leng keng xập xèng của kim loại va vào nhau hay tiếng lục lạc gì đó. Âm thanh mỗi lúc một gần, vui tươi rộn rã giữa núi rừng hoang vắng. Anh ngồi yên chờ đợi. Một đoàn phụ nữ vùng sơn cước đi hàng một xuất hiện từ khu rừng mơ bên kia đèo đang tiến về phía anh. Đường đèo hẹp họ lại đi ngược chiều, Tất cả đều mặc váy thổ cẩm, nền vải đen thêu hoa văn, váy xếp nếp xòe rộng ở phía dưới, thắt lưng dài buông hai dải phía sau, một miếng vải che chồng lên trước váy, chưa hết, còn một miếng sau mông. Người họ chồng chồng lớp lớp thổ cẩm. Không biết có phải kiểu váy hoàn chỉnh dính liền hay chỉ là những mảnh vải thổ cẩm được ghép chồng lên nhau?.
Quanh cổ có đeo vòng bạc. Bộ trang sức xà tích là những đồng bạc trắng leng keng sau gáy rồi thắt lưng, viền mũ đính những đồng xu kim loại, lục lạc. Tóm lại vòng cổ vòng eo đều lấp loáng ánh bạc dây nhợ tua rua tòng teng. Nói chung là váy áo đính nhiều thứ phụ kiện linh tinh với nhiều kiểu dáng nhìn một hồi Hiền rối cả mắt!
Bộ xà tích phát ra những âm thanh rộn ràng theo từng nhịp bước, khua động cả một khoảng không gian tịch mịch thâm u. Tuy ăn mặc đẹp đẽ như đi hội nhưng ai cũng địu trên lưng một gùi măng tươi kèm lá dong. Đoàn người cắm cúi đi. Bọn họ di chuyển lề mề. Trang phục luộm thuộm nặng nề sao ấy. Không uyển chuyển nhẹ nhàng chút nào. Một người liếc nhìn Hiền khẽ mỉm cười. Hiền giơ tay lên vẫy chào. Người phụ nữ có dáng cao ráo nhất đi ở cuối đoàn dừng lại hỏi giọng lơ lớ:
- Khách du lịch đi chơi đấy à?.
Hiền gật đầu hỏi lại:
- Đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?.
Người phụ nữ vừa quay lưng cất bước vừa ngoái lại đáp:
- Đi thăm người thân bên kia núi, giờ là mùa lễ hội mà!
Tiếng “nhạc rừng” mỗi lúc một xa. Anh nhìn theo. Bóng họ giờ chỉ còn thấp thoáng. Khuôn mặt người phụ nữ lúc nãy lại chập chờn. Nét mặt cô ta liếng thoáng nổi bật giữa đoàn người chân chất “củ mỉ củ mì”. Nước da sáng hơn và cặp lông mày…đúng rồi! Lông mày tỉa tót như phụ nữ dưới xuôi. Những chiếc váy thổ cẩm rộng thùng thình nhưng không tự nhiên, cứ trĩu xuống không bung nhẹ theo nhịp bước. Còn nữa ăn mặc như đi lễ hội mà địu trên lưng măng tươi lá dong làm gì?.
Hiền rút vội máy điện thoại vệ tinh ra bấm vội:
- Anh Biên đó hả?. Anh ơi! báo khẩn cấp cho các anh em lực lượng trinh sát biên phòng vùng Điện Biên, Lai Châu, Lào Cai, Yên Bái kiểm soát những người phụ nữ dân tộc tìm cách đi thăm người thân vượt biên giới nghe anh!. Không thể chờ đến đêm trăng, em đoán hàng đã được tuồn vào nội địa rồi, hiện đang hướng về phía Trung Quốc. Điểm nhắm không phải cửu vạn đàn ông mà là phụ nữ anh ạ! Nếu bọn chúng chở ma túy bằng “quan tài bay”(ám chỉ loại xe tải chạy vù vù bất chấp luật giao thông trên quốc lộ ) qua cửa khẩu chình ình trên quốc lộ thì còn nói làm gì? Em tình cờ thấy một đoàn, thế nhưng không biết bao nhiêu đoàn đã qua trót lọt biên giới Việt –Lào?. Chắc chắn mục tiêu của chúng là chuyển hàng sang biên giới Việt Trung. Tụi nó đi đường rừng khúc khuỷu trèo đèo lội suối. Có lẽ tới đó tụi nó lại thuê “cửu vạn” thổ địa, đi đường tắt giấu hàng vào hang hố, rồi chờ cơ hội tuồn hàng tiếp qua biên giới. Rừng rú bao la lực lượng ta lại quá mỏng. Ôi anh ơi! Ngay lúc này, có một nhóm mười người đàn ông đang từ trong rừng trúc đi ra, cũng gùi măng rừng. Em đang ở thung lũng gần đó. Em ở tại vị trí này không di chuyển nữa! Em có mang khẩu súng ngắn…
Giọng Biên trầm tĩnh:
- Được rồi anh báo cho bên trinh sát ngay! Anh biết đường bám theo họ mà!
Hiền ra hiệu cho đồng đội Nhân tiếp tục nằm phục núp sau một lùm cỏ. Đoàn người đang đi qua thung lũng. Sắc áo của họ nổi bật giữa màu cỏ xanh mướt. Bầu trời xanh trong êm ả. Khi đoàn người đã đi xa áng chừng sắp sang đường đèo bên kia thung lũng một loạt tiếng súng chỉ thiên nổ ra phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Biết lực lượng trinh sát đang xung phong mở đường, Hiền lên nòng súng sẵn sàng. Nhân cũng đứng dậy. Hiền huýt gió chỉ về phía rừng trúc. Con chó vâng lệnh chạy biến vào trong. Đoàn người bỗng nhiên chạy lui trở lại. Bóng áo chàm mỗi lúc một rõ. Họ không đi theo hàng một mà chạy tứ tán. Bóng áo xanh của các chiến sĩ đã bắt đầu xuất hiện, dàn hàng, đang từ từ bao vây đám người áo chàm.
Hiền gật gù:
- “Đúng y chốc rồi! Nếu không tại sao phải chạy?”.
Một loạt súng chỉ thiên lại vang lên. Đứng bên rừng trúc Hiền thấy rõ toàn cảnh. Một người áo chàm vừa chạy vừa la hét, cuối cùng anh ta vung tay. Một tiếng nổ long trời lỡ đất. Tiếng nổ tương tự thứ hai liền theo sau đó. Khói bụi mịt mù. Tiếng súng nổ đì đẹt. Hiền chỉ nhìn thấy một số bóng áo xanh đang gục xuống. Tim anh đập mạnh nhói đau, quá sững sờ!. Bọn người đó sử dụng cả lựu đạn nữa ư? Xem ra bọn chúng vẫn chưa hề hấn gì. Tất cả đang chạy người không, chỉ có một người vác bao tải được đồng bọn hỗ trợ phia sau. Hắn đang chạy bán sống bán chết về lại khu rừng trúc.
Lại hàng loạt súng nổ liên tục. Giờ không còn là chỉ thiên cảnh báo nữa. Các chiến sĩ vòng ngoài đang tiếp ứng hỗ trợ kịp thời. Vòng vây siết chặt từ từ, đến nửa cánh đồng cỏ bóng áo chàm thưa dần. Còn lại chừng năm tên. Chúng nổ súng liên tục. Lúc này Hiền nghe tiếng chân và tiếng thở hổn hển. Tên vác bao tải đã thoát được vòng vây đang nhào vào khu rừng trúc. Hiền bám theo sau hắn. Khu rừng trúc thâm u bị khua vang bởi tiếng chân bình bịch.
Ngoài kia tiếng súng vẫn nổ chát chúa xen lẫn với tiếng la hét tri hô. Hắn bất ngờ dừng lại thở dốc, nhìn quanh quất nhưng không chịu bỏ bao tải xuống.. Bỗng mắt hắn láo liên như phát hiện ra điều gì, hắn cắm đầu cắm cổ chạy lòng vòng giữa những khóm trúc. Bất thình lình Nhân ở đâu vọt ra nhảy chồm từ phía sau lưng hắn. Hắn té chúi đầu về phía trước nhưng tay vẫn nắm chặt bao tải. Nhân sủa lên mấy tiếng, gầm gừ nhe hàm răng sắc bén cắn xé bao tải. Lúc này tên tội phạm gào lên những tiếng thổ ngữ lơ lớ rồi nhào lại giựt bao tải đang bị xé nát. Những bánh heroin lòi ra văng tung tóe. Ngửi thấy mùi heroin Nhân càng như say máu. Nó cắn vào tay tên tội phạm khi hắn ta muốn giành lại những bánh heroin.
Hiền đã xuất hiện, nhưng mãi đối phó với con chó nên hắn ta không biết đến sự có mặt của anh. Mắt hắn ta long lên khi bị con chó cắn chảy máu tay, hắn vội đút tay vào cái áo lùng bùng của hắn, rút ra một dụng cụ như một chiếc đèn pin.
Ngay lập tức Hiền chĩa súng bắn văng dụng cụ ra. Tên tội phạm giật mình ôm lấy bàn tay đầy máu rú lên chạy thục mạng. Hiền chạy theo sau.
Rừng trúc như một vòng vây, lá trúc chà xát vào người. Khi hắn ta chỉ còn cách chừng ba thước Hiền tung người lên giơ hai chân kẹp cổ hắn ngã nhào xuống, hắn nhe răng cắn càn vào ngực vào tay Hiền. Hai người ôm nhau lăn lộn mấy vòng trước khi đồng đội Nhân trờ tới giúp Hiền hoàn toàn không chế được hắn. Ngoài kia chỉ còn vài tiếng súng lẻ tẻ.
Tên tội phạm bị Nhân lôi về ngồi một đống, mặt hắn cúi gầm mồ hôi nhỏ giọt chảy long tong mặc dù khí trời se lạnh. Người hắn ta bầm dập vì những vết xước, bàn tay bị đạn sượt qua máu vẫn còn ri rỉ chảy nhưng nhìn chung hắn ta không bị trọng thương. Hiền đã bắt sống được hắn. Mặc dù đã có Nhân trông chừng nhưng Hiền vẫn cầm khẩu súng chĩa vào tên tội phạm trong tư thế sẵn sàng bấm cò. Anh nhìn kỹ dụng cụ lúc nãy hắn ta móc từ trong túi bị bắn văng ra.
Thì ra là roi điện. Một vũ khí nguy hiểm! Vùng này người dân chân chất sống nhờ ngô khoai, chỉ biết có trâu bò kéo, vậy mà vẫn có loại vũ khí tối tân đến thế này đây!
Có tiếng chân người lao xao ồn ào. Một nhóm chiến sĩ mặc áo xanh trong đó có Biên xuất hiện.
Một người trong nhóm giơ tay chào kiểu nhà binh rồi tiến lại gần Hiền bắt tay lên tiếng:
- Chào đồng chí! Xin cám ơn đồng chí đã giúp chúng tôi hoàn thành sớm nhiệm vụ.
Nói xong anh ta đi về phía đồng đội Nhân giơ tay ra:
- Nào bắt tay cái coi.
Nhân đưa một chân lên để vào lòng bàn tay người chiến sĩ. Mọi người cười ồ lên.
Hiền hỏi Biên:
- Vậy là xong rồi hả anh? Vậy em giao tên này lại cho mấy anh đây! Có bắt sống được tên nào nữa không? Anh em có bị tổn thất nhiều không?
- Bị thương mười mấy người do sức ép nổ quá gần, vậy thôi! Bắt sống được ba tên, tên này nữa là bốn. Còn lại phải bắn bỏ! Nói chưa hết lời bỗng Biên nhìn cổ, ngực và cánh tay Hiền kêu lên:
- Ái chà chà! Bị trầy xước nhiều đó chứ! Về rửa cồn đi kẻo nhiễm trùng.
Khi mọi người lục tục rời khỏi rừng trúc cùng tên tội phạm, Hiền mới có thì giờ cúi xuống nhìn những vết thương trên người. Bỗng anh kêu lên hoảng hốt:
- Ôi Nhân ơi anh mất dây chuyền và trái tim gỗ rồi! Kiếm dùm anh đi!
Thấy Hiền vỗ nhẹ vào cổ và ngực mình kêu la, Nhân hiểu ý nó chạy lăng xăng quanh quẩn dùng mũi đánh hơi lùng sục khu rừng trúc. Chỉ một lát sau nó chạy về miệng ngậm sợi dây đeo lủng lẳng trái tim gỗ. Hiền ôm lấy nó giọng nghẹn ngào xúc động:
- “Cám ơn em! Em hãy nhớ trái tim gỗ với mùi xá xị này! Nó là báu vật của đời anh đó! Ở đâu có nó, ở đó sẽ có anh, dù sống hay chết nha Nhân! Ngoài mùi ma túy em phải đánh hơi được mùi của trái tim gỗ nữa đó biết chưa?
Con chó liếm tay anh, rúc vào lòng anh kêu ư ử như đang nũng nịu.
Hiền và Nhân là hai người cuối cùng rời khỏi khu rừng trúc. Trời chỉ mới xế trưa nhưng Pha Luông bất chợt ngừng nắng. Mây mù đang ùa về.
Hiền dõi mắt nhìn về phía Sóng Lập Sầm nưa một lần cuối, nhưng tất cả đã trở nên mịt mùng.