Chương 11
Bà Chín thắp cây nhang trước bàn thờ chồng. Bà lâm râm khấn:
- “Ông ơi, hồi chiều tui mới nhận được tin con qua điện thoại. Nó hoàn thành nhiệm vụ và đang trên đường về. Mấy bữa nay lo cho con, tui không có ăn uống gì được hết trơn á, giờ mới ăn được miếng cơm ngon lành đó ông. Ông sống khôn thác thiêng giúp cho má con tui luôn được sống bình an bên nhau nghen ông….”
Đang thì thầm bên bàn thờ chồng bỗng bà nghe văng vẳng tiếng TiVi phát ra từ phòng khách: “ Theo nguồn tin từ cục cảnh sát phòng chống ma túy, chiều nay tại Sơn La, lực lượng công an biên phòng phối hợp với các lực lượng trinh sát cùng đội đặc nhiệm có sự cộng tác của chó nghiệp vụ đã phá được một đường dây lớn đưa heroin từ Lào vào nội địa. Bọn tội phạm đã dùng chiến thuật mưa dầm thấm lâu cứ rỉ rả nhưng liên tục tải hàng bằng đường bộ. Lợi dụng sự chân chất của bà con vùng cao, một số tên cầm đầu là người kinh từ xuôi lên đã tìm cách biến người dân nơi đây thành những cửu vạn rất đắc lực. Chúng lợi dụng sự thông thạo đường rừng như lòng bàn tay của bà con để vận chuyển heroin, ma túy đá trị giá hàng tỉ đông qua biên giới Việt Trung sau đó lại vận chuyển ma túy tổng hợp như thuốc lắc, Ketamine quay trở lại nội địa cung cấp phân phối cho các đại lý để bán lẻ cho con nghiện trong nước. Đây là một mối nguy khôn lường cho đất nước…cuộc chiến vùng biên theo phương án mới thật ra chưa kết thúc. Tất cả chỉ mới bắt đầu. Giờ phải truy lùng điểm mặt các đối tượng ẩn nấp dưới vỏ bọc là những người dân chân chất vùng biên nhìn ngoài tưởng chừng như vô hại nhưng đó là những kẻ cầm đầu những đường dây vận chuyển ma tuý rất nguy hiểm....
Bà Chín đứng yên, lắng nghe rồi bà lại tiếp tục tỉ tê với tấm ảnh của chồng trên bàn thờ:
- “Ông nghe gì chưa? Đó đó người ta đang đưa tin vụ triệt phá đường dây ma túy đó.Thằng Hiền nhà mình cũng có mặt trong đợt truy kích ông à! Nó cũng giống ông ngày xưa vậy đó! Gan lì, quyết đoán mặc dù tui và ông không thực sự sinh nó ra. Nhưng dù sao tui cũng không muốn con cứ hành quân mãi như ông thời chiến. Ông à, trời thương ông với tui nên cuối cùng cũng ban cho mình thằng Hiền phải không ông?. Cám ơn Trời Phật đã đền bù cho những đau khổ mất mát của con”.
Bà Chín nói tới đây vội chắp tay lại vái liên tục. Nước mắt tự nhiên ứa ra. Bà lại sụt sùi. Đôi lúc bà cũng không hiểu mình nữa. Vui cũng khóc. Buồn cũng khóc. Bà có thể khóc bất cứ lúc nào. Mặc dù bây giờ bà sống rất an nhàn tự tại. Bà có một người con trai mà ai nhìn cũng mơ ước. Con bà có hiếu, thương mẹ hết mực. Nhưng trong tận dáy lòng bà luôn luôn nơm nớp âu lo.