Chương 12
Trúc đứng lặng lẽ nhìn mọi người tíu tít tranh nhau chọn đồ trước cửa hàng lưu niệm ở khu chợ Victoria. Cô bạn tiếp viên vừa lựa mua được con Kangaroo nhồi bông đã vội áp vào má hôn lấy hôn để rồi bấm điện thoại:
- “Chào Bin của mẹ! Bin ơi! Mẹ đã có quà cho con rồi! Một con chuột túi dễ thương lắm, nó sẽ ngủ chung với Bin khi mẹ vắng nhà nha! Vậy Bin ở nhà phải ngoan phải…”
Trúc lùi ra xa để khỏi nghe thêm.
Chuyến bay lần này đến Melbourne Trúc và các bạn có rộng thời gian hơn nên cả bọn rủ nhau đi đến thiên đường mua sắm này.
Nhìn bạn bè hả hê chọn quà cho người thân Trúc lại càng thấy buồn. Chả biết bố mẹ thích gì mà mua. Cái kiếm cong như lưỡi liềm treo lủng lẳng cả chùm kia bố cũng có rồi, cái sáo gỗ với những họa tiết bắt mắt cũng vậy…
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cùng với giọng cười khúc khích:
- Trúc ơi tao vừa chọn được món quà này hay lắm để tặng cho bồ tao, mày xem nè.
Trúc quay đầu lại.
Vi đang giơ lên một sợi dây chuyền có mặt đeo là hình bản đồ nước Úc bằng thủy tinh rất ngộ nghĩnh làm mọi người đều ồ lên ngạc nhiên nhao nhao hỏi:
- “Ôi con Vi biết chọn đồ cho bồ quá tụi bây ơi! Nhìn ngộ ghê nha! “
- “Mày mua ở đâu chỉ tao với…”
Vi nghiêm nét mặt:
- Thôi nha, tao không muốn đụng hàng với ai đâu nha!. Tao mua ở cửa hàng bên kia kìa nhưng đừng lựa mặt dây chuyền giống tao,lựa khác đi!”
Nhìn vẻ mặt hí hửng nghiêm trọng của Vi, Trúc buồn cười.
Đã mua ở những cửa hàng lưu niệm nơi những món quà được làm hàng loạt giống nhau thì làm sao tránh được sự đụng hàng? Nghĩ tới đây Trúc lại nhớ đến mặt dây chuyền bằng gỗ của Hiền. “Độc nhất vô nhị”. Một thoáng nhói đau trong lòng. Ai? Ai đã tặng anh ấy?.
Một câu đùa cợt không đâu lọt vào tai. “Vi! mày khoe đồ này với con Trúc làm gì! Tụi bây nhìn con Trúc kìa. Nó hổng mua gì hết trơn, nó chê đồ ở đây bây ơi, nó có đại gia nên nó chơi hàng xịn không à! Cứ nhìn cái mặt dây chuyền bằng đá saphia có ngôi sao sáu cánh của nó thì anh nào muốn theo nó mà nghèo nghèo cũng mất vía chạy biến thôi! Quà sinh nhật của đại gia Triển có khác!”
Trúc nhíu mày:
- Mấy đứa bây nói gì kỳ vậy! Quà sinh nhật người ta tặng không lẽ mình từ chối? Anh Triển chỉ là bạn thôi!
- Bạn à? Bạn mà tặng đồ ghê gớm nha! Còn hơn đồ trang sức cưới hỏi nữa đó! Nhiều khi món quà biết nói đó nha Trúc. Ý nghĩa của món quà sẽ nói rất nhiều về tình trạng tình cảm của người cho lẫn người nhận!
Trúc không đáp trả chỉ cười cười hỏi lấp lửng:
- Vậy tụi bây muốn tao có bồ nghèo nghèo hơn phải không? Nếu tao nói bồ tao không phải Triển,đã vậy lại con nhà nghèo thì tụi bây nghĩ sao?
- Tiếp viên trưởng lên tiếng:
- Nếu anh nào phận nghèo mà nhìn trang sức Trúc đeo hẳn cũng tủi thân, nhưng đã lọt vào mắt Trúc, gạt được cả đại gia Triển chắc phải đặc biệt lắm! Nào hãy mau mau ra mắt tụi này đi, đừng giấu nữa!.
Lời thách thức khiến Trúc bỗng thấy xót xa muốn khóc. Giận Hiền đã hơn tuần nay. Muốn quên mà không quên được. Một loạt cuộc gọi trực tiếp của Hiền bị lờ đi, một dãy tin nhắn vẫn còn trong điện thoại chưa được bấm để coi nội dung chi tiết, mặc dù chúng vẫn chưa bị xóa. (Chưa thể xóa được hay không đủ nghị lực để xóa). Nhưng tất cả tin nhắn gởi vào ngày nào giờ nào của anh đều tự động ghim vào bộ nhớ của Trúc.
Từ bốn ngày nay không còn thấy những cuộc gọi và tin nhắn từ Hiền nữa. Mọi vật trước mắt, khu chợ nhộn nhịp đang nhạt nhòa, dãy tin nhắn chưa được bấm “chọn” để coi lại bắt đầu chờn vờn, rõ dần qua làn nước mắt.
Trước đây Hiền ít có thói quen nhắn tin. Cần gì anh hay gọi trực tiếp. Anh nhắn gì viết gì vậy? Trúc quay mặt đi giấu những giọt buồn, thò tay vào túi áo, siết chặt điện thoại di động nhưng mím môi lại quyết không rút điện thoại ra.