← Quay lại trang sách

Chương 13

Trúc đi giữa hai hàng ghế. Hành khách hầu như ngồi kín hết, chỉ còn lại hai ghế trống. Đưa mắt dõi theo những hoạt động của khách cũng như các bạn đồng nghiệp trên máy bay, bỗng dưng Trúc cảm thấy ngột ngạt khó chịu vô cùng. Cô không có cảm giác hồ hởi khi sắp sửa khởi động chuyến bay trở về nước như thường lệ. Cô bắt gặp ánh mắt một người ngoại quốc đang nhìn mình. Ông ta nở một nụ cười tươi, khẽ gật nhẹ đầu như một lời chào. Nếu là những chuyến bay trước hẳn Trúc sẽ nở một nụ cười dịu dàng đáp lại, nhưng hôm nay cổ họng khô đắng mệt mỏi đến độ không dám cười chỉ sợ nụ cười của mình méo xệch. Ước gì cái khoang máy bay chật chội lao xao này giống như một chiếc điện thoại di động hay máy vi tính chỉ cần nhấn nút “thoát” là xong!

Trúc đứng yên nhắm mắt lại. Tâm hồn cô đã “thoát” đang lang thang ở một nơi khoáng đạt với triền cát dài bất tận trong ánh bình minh. Nắng đang lên,gió đang tới…

Giọng nói phát qua loa:

- “Mong rằng quý khách lưu ý những yêu cầu quan trọng an toàn bay. Đề nghị quý khách không hút thuốc trong suốt chuyến bay… Quý khách vui lòng để hành lý xách tay xuống dưới ghế phía trước hoặc trong ngăn đựng hành lý phía trên. Mong Quý khách cẩn thận khi mở ngăn đựng hành lý để tránh làm rơi các đồ vật bên trong gây nguy hiểm. Lưu ý không để hành lý trên lối đi và khu vực cửa thoát hiểm của máy bay”.

Mùi nước hoa, mùi mỹ phẩm bám trên người hành khách, các mùi linh tinh trong hành lý xách tay, tất cả như đang bị nén lại.

Trúc phập phồng cánh mũi. Mùi nắng, mùi mằn mặn của một khoảng trời thênh thang mát rượi trên đồi cát bay lại thoang thoảng chập chờn. Khuôn mặt anh cúi xuống, giọng anh thì thầm, vòng tay ôm thật khẽ.

“Máy bay sắp cất cánh xin quý khách vui lòng cài dây an toàn và tắt tất cả các vật dụng điện tử xách tay…”

Trúc mở to mắt nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đang “bay” à? Cả một khối nặng trịch những con người những hành lý đang bị kìm nén xếp hàng hàng lớp lớp trong cái không gian nhỏ bé này đang bay sao? Các cửa sổ ở đây có bao giờ mở? Khi máy bay đang bay thường có thấy gì đâu?

Đi tới đi lui quẩn quanh với một lối đi giới hạn, ngước lên nhìn thấy trần thấp lè tè, quay sang hai bên mọi người bị buộc vào một cái đai chỉ được cựa quậy quanh ghế. Mình chả thấy “bay” chút nào cả! Tại sao mình đi trên cát cảm giác lại phiêu phiêu như đang bay? Còn giờ đang ngồi trên máy bay thì …

Trúc nhìn về phía giữa khoang. Một thiếu nữ đang hốt hoảng tìm cách tránh càng xa càng tốt người ngồi bên cạnh. Lão này đang ngủ li bì, mắt nhắm nghiền nhưng miệng cứ thở phì phò. Đầu ông ta lắc lư. Mỗi lần cái đầu hói nặng trịch bóng nhẫy đổ về phía bờ vai bé nhỏ nó lại bị hất đi một cách phũ phàng, nhưng vị khách này xem ra vẫn ngủ ngon.

Một lúc sau cô bé cởi dây an toàn đứng dậy, loay hoay ngần ngừ rồi bạo dạn bước qua người vị khách béo để đến phòng vệ sinh.

Trúc ngồi xuống chiếc ghế còn trống nhắm mắt lại để có thể tiếp tục “bay” về nơi gió cát. Sóng biển lăn tăn. Sóng mớn man ôm bờ cát, sóng hôn mình rồi sóng lại giạt xa. Sóng vô tình xoa dịu nỗi đau ngày hôm ấy...

“Em ơi cho anh chai sâm banh ngoại đi!”

Trúc giật mình đứng dậy ngơ ngác. Các đồng nghiệp đã mặc tạp đề và đang phục vụ khách. Bổn phận của Trúc là phục vụ khoang phía trên. Quên cả đeo tạp dề Trúc đi về hướng người gọi nhỏ nhẹ nhắc nhở:

- Xin quý khách hãy nhấn nút gọi hay đi về cuối khoang để yêu cầu tiếp viên phục vụ đừng gọi to làm phiền mọi người.

- Anh muốn được chính em phục vụ mà! Với lại anh không rõ các nút trên ghế, em hướng dẫn anh đi!

Biết vị khác giả vờ “ngố” nhưng Trúc vẫn tiến lại. Vị khách nhìn cô không chớp mắt từ đầu tới chân.

Trúc tiếp tục ân cần nhẫn nại:

- Dạ thưa đây là nút gọi tiếp viên. Còn đây là nút bật đèn riêng để đọc sách báo, sách báo ở túi ghế đây, còn nút này để ngả lưng nghỉ ngơi.

- Anh hiểu rồi bi giờ xin được người đẹp phục vụ rượu được không?

Trúc gật đầu:

- Xin quý khách vui lòng đợi một chút.

Chợt nhận ra vị khách đang cố nghiêng người lấn sang chỗ người ngồi bên cạnh để ngắm mình cho được gần hơn Trúc vội nói:

- Dạ xin ông ngồi ngay ngắn lại kẻo phiền bà cao tuổi đang ngồi ngoài đây ạ!

Vị khách nheo nheo mắt nhìn Trúc cười tình tứ.

Khi Trúc quay trở ra, vị khách đã thay chỗ ngồi bên ngoài còn bà cụ thì đã ngồi phía trong. Trúc kêu lên:

- Ôi! Thưa ông xin ông ngồi lại đúng số ghế của mình. Cụ bà đây cao tuổi nên ngồi ngoài để tiện việc đi lại. Vả lại trên chuyến bay này có những khách đăng ký suất ăn kiêng đặc biệt nên xin tất cả quý khách nên ngồi đúng số ghế của mình để tiếp viên chúng tôi dễ dàng phục vụ, không bị nhầm lẫn phiền phức quý khách.

Bà cụ khoát tay:

- Không sao đâu cô, nó là cháu gọi tôi bằng cô ấy mà!

Ông khách hăm hở, một tay đỡ cái xô nhỏ có chai rượu sâm banh và cái ly, tay kia níu lấy cánh tay Trúc không cho đi:

- Rượu sâm banh này để dành cho người đẹp! Được ngắm người đẹp, được người đẹp phục vụ tận tình nên anh muốn mời người đẹp uống với anh.

Trúc vội rút tay lại rồi lùi xa vị khách. Cô ân cần nhắc nhở:

- Xin quý khách mở chai rươu thật khẽ không làm phiền mọi người!

Vị khách cười hề hề rồi trao chai rượu cho Trúc nói:

- Anh vụng về lắm! Mở là mọi người giật mình vậy Trúc mở cho anh đi!

Trúc bóc tách lớp bạc phủ đầu chai để lộ nút chai được bó chặt vào cổ chai bằng một khung dây kim loại. Một tay Trúc giữ thân chai hơi nghiêng nghiêng, từ từ xoay nhẹ tháo nút dây chằng, tay vẫn giữ chặt nút chai, rút nút chai nghe một tiếng khẽ khàng ps.sss. Tiếp tục giữ chai bằng một bàn tay, ngón cái bấm vào đáy lỏm của chai nghiêng chai rót từ từ rượu vào ly, một chút đã, rồi một lượt nữa, bọt rượu vừa đầy ly, Trúc ngừng, bọt rượu rút xuống 1/3 ly, Trúc rót từ từ rượu vào ly rồi một lượt nữa bọt rượu vừa đầy ly, Trúc ngừng, bọt rượu rút từ từ xuống 2/3 Ly Trúc ngừng kính cẩn nâng ly trao cho khách.

Vị khách vội vã cởi thắt lưng an toàn đứng lên đi về phía Trúc ghé sát lỗ tai thì thào:

- “ Nào uống với anh ly này đi! Chúc mừng cuộc hội ngộ. Nói thật với em, lâu lắm rồi anh mới gặp một nhan sắc tuyệt vời như em. Anh sẽ cho em cạt vi sít và số điện thoại di động. Sau chuyến bay anh có thể gặp em được không? Anh có cổ phần nhà hàng khách sạn ở miền Trung, em muốn gì cứ xả láng anh bao hết!

Trúc trố mắt nhìn ông ta. Mấy ngày đầu óc mệt mỏi cộng với nỗi buồn gặm nhấm trong lòng khiến Trúc thấy mình dường như kiệt quệ không còn đủ bản lĩnh cũng như sáng suốt để đối phó với sự cố bất ngờ này. Cô cứ đứng chết trân nhìn người đàn ông cho đến khi cảm thấy ly rượu kề sát môi mình Trúc la lên:

- Ông làm gì vậy, ông say à? Xin ông về chỗ cho!

- Nhìn em không say mới lạ, kỳ này về Việt Nam anh sẵn sàng cháy túi vì em…

Trong lúc cả hai đang giằng co tiếp viên trưởng tiến lại, chị kéo tay Trúc ra thì thào:

- Em hãy ra chỗ khác phục vụ đi!

Ngay sau đó chị nghiêm giọng nói lớn:

- Xin lỗi quý khách! Cám ơn quý khách đã chọn hãng hàng không của chúng tôi. Bổn phận của chúng tôi là phải phục vụ quý khách tận tình không được sai sót. Nhưng điều đó không có nghĩa quý khách có thể sàm sở gây rối trên chuyến bay làm phiền đến những người khác. Một lần nữa xin quý khách về chỗ của mình nếu không chúng tôi sẽ cho người trói lại chờ khi máy bay hạ cánh sẽ xử lý. Hành động gây rối vừa rồi xin nói trước tiền nộp phạt không ít đâu!