← Quay lại trang sách

Chương 14

Gã hành khách đảo mắt tìm Trúc làu bàu trong miệng rồi lủi thủi đi về chỗ ngồi.

Chưa kịp lấy lại bình tĩnh Trúc đã nhìn thấy tiếp viên trưởng đẩy xe phục vụ các suất ăn đi vào hàng ghế đầu, cô hiểu rằng chị muốn “cứu” mình một “bàn thua” trông thấy.

Cô lặng lẽ đi về khoang cuối, cùng với đồng nghiệp khác tiếp tục phân phối các suất ăn đến cho mọi người. Đang phục vụ bỗng thấy có ai đụng vào mình, cô quay lại. Gã hành khách sàm sỡ lúc nãy giả vờ đi về phía phòng vệ sinh để đụng đầu với Trúc lần nữa. Lần này gã đưa cặp mắt nhìn cô từ trên xuống dưới nhếch mép cười khẩy:

- “Mày tưởng mày ngon lắm sao mà “chảnh”? Mày cũng chỉ là ô- sin trên không thôi mà! Hầu hạ phục vụ khách trên không có gì khác biệt với kiểu phục dịch dưới đất, trong nhà hàng, trong khách sạn đâu mà làm cao?. Nhìn sợi dây chuyền vòng đeo tay kia chắc từ đại gia nào vừa đi Miến Điện về cho “vợ bé” phải không? Mẹ kiếp, làm ô- sin trên không, sức nào mua đồ sang như vậy?''

Nói xong gã cười lớn vẻ châm chọc, đút tay túi quần bỏ đi.

Trúc không nói năng gì. Cô lặng lẽ phân phát thức ăn cho mọi người miệng luôn cố mỉm cười, kính cẩn cúi đầu vâng dạ liên tục cho đến khi mọi thứ có vẻ đã hoàn tất. Cô trở lại ghế trống lúc nãy, ngả lưng, nhắm mắt lại. Lần này vùng nắng gió thênh thang không còn nữa, đầu óc cô tràn ngập lời sĩ nhục lúc nãy. Cô lắc đầu muốn xua đi, nhưng những lời lẽ cay nghiệt đó cứ xoay vòng vòng trong đầu vo ve như một đàn ong vỡ tổ. “Ô-sin trên không”. Cũng đúng thôi, gã ta trả tiền để được mình phục vụ mà!

“Thượng đế” có quyền đòi hỏi hạch xách này nọ. Trúc cúi xuống nhìn mặt đá xa- phia của dây chuyền, cái vòng tay lấp lánh kim cương nổi bật trên cổ tay trắng muốt của mình…Thật lố bịch khi đeo chúng lúc này! Mình đã sai! Thôi lỡ rồi biết sao?.

Tự nhiên Trúc cảm thấy giận Hiền hết sức mặc dù không tìm ra ly do nào để kết tội anh. Trúc úp mặt vào hai lòng bàn tay thở dài. Từ khi vào nghề tới nay chưa bao giờ cảm thấy nản như lúc này. Khi chưa gặp Hiền mỗi chuyến bay là cả một nỗi nhọc nhằn chịu đựng nhưng từ khi quen anh, Trúc như được tiếp thêm năng lượng, chỉ cần nghĩ tới anh mọi mệt nhọc tan biến. Cô cố gắng vượt qua tất cả mọi thứ khó chịu trên đời miễn được trở về để hẹn hò gặp gỡ cùng anh. Hạnh phúc là ở chỗ đó. Không biết mình còn có duyên với nghề này không nữa?. Những lời nhục mạ lúc nãy lại vo ve. Trúc lắc lắc đầu. Một tiếng kêu rên phát ra từ hàng ghế gần đó:

- “Cô ơi tui …khó… chịu quá!”

Trúc đứng bật dậy nhìn quanh. Một phụ nữ ngồi ở hàng ghế bên kia, bà ta khoảng hơn sáu mươi đang đưa một tay chới với về phía Trúc miệng lắp bắp, nước dãi bắt đầu nhiễu ra từ miệng. Trúc chạy vội lại xốc người bà ta lên cho ngay ngắn lại, miệng không ngớt trấn an: “Không sao đâu bác! Bác bị say máy bay đó!.

Người phụ nữ ú ớ níu lấy tay Trúc thật chặt. Khuôn mặt nhơt nhạt cặp mắt thất thần ngước lên nhìn cô như một lời cầu cứu. Trúc rút túi nôn ra vỗ về:

- “Nếu khó chịu quá bác cứ nôn ra đi, con đỡ bác đây mà!”

Người phụ nữ bắt đầu nôn thốc nôn tháo, mùi chua loét khó chịu, cái thân thể vị hành khách đang ngả hẳn về phía Trúc, khiến cô cũng loạng choạng. Phải mất cả chục phút sau vị hành khách mới nôn xong. Thần thái từ từ ổn định trở lại, bà nhìn Trúc gượng cười:

- “Cám ơn cô!”

Nói xong bà ta lả đi ngả người ra thành ghế thở hổn hển. Trúc rút khăn giấy thấm mồ hôi chùi miệng cho bà trấn an:

- Bác đừng lo. Đây là trạng thái thường gặp khi đi máy bay. Không có gì nghiêm trọng đâu bác! Chút con sẽ tặng bác một cái băng đeo ở tay chống say máy bay.

- Đeo vào đỡ lắm hả cô?

- Dạ

- Vậy cô cho tui gởi tiền lại nha. Cám ơn cô. Mô Phật gặp được cô tui đỡ lo, hồi nãy tui hoảng quá tưởng đi đời rồi chứ!

- Tiền bạc gì bác, con tặng bác. Bác cũng như mẹ con ở nhà thôi mà!

- Hai tai tui nó ù, đau lắm cô à.

Trúc thì thầm:

- ''Do thay đổi áp suất đột ngột đó mà! Nếu là thanh niên hay người trẻ hơn, con sẽ bày cho lấy tay bịt mũi ngậm miệng lại thở mạnh ra đẩy khí lưu thông ngược lên mũi dồn thoát ra hai tai. Đó là biện pháp dùng khi lặn xuống biển hay đi máy bay nhưng bác già nên con sẽ bịt tai bác lại cho tiện nha bác.''

Người đàn bà gật gù.

Trúc mau mắn lấy bông gòn nhét vào lỗ tai người đàn bà vỗ nhè nhẹ lên người bà ta:

- Thôi bác nằm yên đây nghỉ nha. Có nút gọi đây, cần gì bác nhấn nút, con sẽ tới ngay!

Trúc đã xong phận sự. Người đàn bà cứ dõi ánh mắt theo. Mùi ói mửa còn phảng phất quanh người. Trúc đi vào phòng vệ sinh chưa kịp thay đồ đã thấy lợm giọng nên vội gục xuống bồn cầu.

Một lúc sau Trúc cố gượng đứng lên. Nhìn khuôn mặt phờ phạc xanh xao trong gương Trúc thấy mình tiều tụy quá! Hình như mình sụt cân?

Trúc định gỡ luôn dây chuyền và vòng đeo tay cất đi nhưng nghĩ đến vẻ mặt của vị khách thô bỉ kia Trúc ngừng ngay ý định đó!

Trúc đụng đầu tiếp viên trưởng khi vừa trong phòng vệ sinh đi ra. Chị ghé tai Trúc thì thào:

- Có cơm cá sốt cà ri ngon lắm, em vào trong ăn đi!

Trúc uể oải:

- Thôi chị, em mới bị ói chị à!

Tiếp viên trưởng lo lắng:

- Em lại ghế trống ngồi đi! Mọi thứ trên máy bay đã ổn. Chị nhớ đã cùng bay với em vài lần. Em mới vào nghề chưa được một năm nhưng chị thích em và lưu ý đến em, em như bông hoa biết nói xinh tươi mau mắn khéo léo. Nhưng hôm nay em ốm phải không? Thôi thì kết thúc chuyến bay tụi mình có tối thứ bảy chủ nhật xả hơi, em cố gắng nghỉ ngơi nha!

Trúc lắc đầu buồn bã:

- Em không biết mình còn sức để theo đuổi nghề này nữa không? Đôi khi em thấy sao nó nghiệt ngã quá!

- Em đừng bi quan thế! Những sự cố không vui trên những chuyến bay nhiều vô kể hơi sức đâu để ý chi cho mệt!

Nói tới đây ánh mắt tiếp viên trưởng dừng ở mặt dây chuyền sa-phia. Ngập ngừng một lúc giọng chị ôn tồn như đang tâm sự:

- “ Chị nói này cưng nghe hay không nghe cũng không sao! Chị biết cưng có một nhan sắc tuyệt vời, chỉ một chi tiết đó thôi cưng cũng có thể lựa cho mình một chỗ dựa vững chắc chẳng cần phải vất vả. Thế nhưng cưng còn rất giỏi giang, nói lưu loát bốn ngoại ngữ nên sẽ rất uổng nếu như ngành hàng không thiếu những người có năng lực như cưng. Nói tóm lại cưng không cần dựa vào ai vẫn có tương lai tốt đẹp. Đừng vì có ai mà sớm trao thân gởi phận bỏ nghề bay nghe em.

Anh mắt cùng những lời khuyên nhủ của tiếp viên trưởng khiến Trúc nghi chị đã biết món đồ trang sức Trúc đang đeo là của Triển. Cô đỏ mặt lúng túng lí nhí:

- Dạ! Tại em đang có chuyện buồn chứ không phải có ai để dựa dẫm như chị nghĩ đâu!

Tiếp viên trưởng vẫn dán mắt vào ánh sao sáu cánh màu trắng trên mặt đá saphia ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện buồn à? Thật không?

Số điện thoại di động của Hiền lại hiện ra lù lù trước mắt. Khuôn mặt tiếp viên trưởng mờ đi…Trúc thấy mình loạng choạng rồi chạm vào ai đó…

Trúc mở mắt ra. Gương mặt tiếp viên trưởng cúi xuống lo lắng:

- Em đỡ chưa? Em mệt đến ngất xỉu đó em biết không?

Trúc hốt hoảng rên lên:

- Ôi em té hả chị?

- Không có chị đỡ chứ té trên máy bay dù chấn thương nhỏ cũng khó cầm máu, thôi em nghỉ ngơi đi mọi việc để tụi chị lo.

Trúc ngoẻo đầu sang một bên cố gắng dõi theo những sinh hoạt trên máy bay. Hàng trăm cái đầu chia nhau thở trong một khoảng tù túng thiếu dưỡng khí mờ dần, tất cả biến mất. Biển cát đang chuyển động. Trúc nắm tay Hiền lướt trên những con sóng bập bềnh thênh thang.

Bỗng chốc Trúc để tụt tay Hiền, chỉ còn nghe tiếng gọi của anh ấy ở xa xa. Tiếng của anh hay hơi thở phóng khoáng của biển cả đang mời gọi?. Trúc dừng lại trên đồi cát tìm kiếm. Có mùi hương xá xị thoáng qua trong gió. Trúc chạy hoài chạy mãi theo mùi hương, chới với, bơ vơ trên đồi cát hoang vu