Chương 15
Bà Chín cắp cái rổ đựng bông so đũa còn tươi roi rói không hề bị giập cánh, mặc dù bà vừa mới nhặt cuống, bỏ những ngòi phấn vàng bên trong hoa và rửa hoa sạch sẽ.
Tất cả đã sẵn sàng cho một nồi canh chua. Bà khẽ gắp từng khoanh cá lóc bỏ vào nồi nước đang sôi. Trong khi chắt nước me, bà nghiêng người qua bên lắng nghe mọi âm thanh phát ra từ phòng tắm. Tiếng nước xối hối hả ào ào một lúc, tiếng cái gáo rơi nhẹ tênh trên mặt vại nước, rồi tất cả lặng im. Tiếng huýt sáo khe khẽ.
Bà Chín hỏi trỏng:
- Xong chưa? Má đang nêm mắm muối vào nồi cá, sắp bỏ bông so đũa vào rồi nè…
- Dạ con ra ngay đây má!
Cánh cửa phòng tắm bật mở. Hiền mặc độc một chiếc quần đùi, tay cầm khăn lông đang lau vội mái tóc ướt. Nhìn những giọt nước vẫn còn trên ngực con trai bà Hiền hét lên:
- Lau cho khô à nghen, coi chừng gió ở ngoài nó lùa vào bây giờ!
Hiền vừa lau vội vàng vừa đùa:
- Má sao nhát quá vậy! Sài- gòn đang nắng chang chang có gió lùa như nhà mình là tốt quá rồi còn sợ trúng gió!
Bà Chín nhíu mày mắng yêu con:
- Tổ cha mày! Má lo là lo cho mày chứ lo cho ai? Má nghe nói dạo này có nhiều thanh niên nhìn ngoài mạnh khỏe cường tráng vậy mà không hiểu sao đang ngồi ăn với bạn bè bỗng gục xuống chết không kịp trối đó con à! Kiểu đó không phải trúng gió độc chứ còn gì nữa?
Hiền móc tạm cái khăn tắm sau cánh cửa bếp bật cười:
- Má biết sao tên đó chết không? Không phải tại trúng gió mà do ăn nhậu liên miên đứt mạch máu đột quỵ đó má!
- Ừ thì má cũng nhân đây dặn dò con cẩn thận giữ gìn sức khỏe. Con đi hơn tuần, ăn uống ra sao? Má thấy con gầy đi đó! Con ngồi xuống đi, má múc canh chua bông so đũa ra đây!
Hiền tiến lại hít hà xuýt xoa:
- Ui trời má ơi! Mùi ngò gai, rau om, hành phi ngon quá!Thôi má cứ ngồi yên đó để con múc cho nhanh, má làm chậm quá chịu hết nổi!
Bà Chín phì cười:
- Tui đã múc ra cho ông một tô bự tổ chảng đây nè!
Hiền đỡ lấy tô canh trên tay bà Chín. Bà âu yếm lặng lẽ ngắm con trai bưng tô canh đặt xuống cái bàn gỗ đơn sơ, tại đây hàng ngày nếu Hiền đi làm về đúng giờ, hai mẹ con vẫn quây quần dùng bữa bên nhau.
Trong khi Hiền lau đũa, bà gắp bún tươi dùng thìa múc nguyên bộ lòng cá lóc bỏ vào chén đưa cho con trai:
- Ăn đi con rồi kể cho má nghe chuyến công tác vừa rồi ra đó con ăn gì? Có hợp khẩu vị không? Đồng đội con có lập được chiến công gì không?”.
Nói tới đây bỗng ánh mắt bà khựng lại miệng há hốc nhìn vào những vết thương bầm tím phía bên ngực trái của con.
Nhận ra thái độ của mẹ, Hiền xua tay:
- Không sao đâu má! Vết thương ngoài da con đã rửa sạch chống nhiễm rồi, má đừng lo.
Bà Chín cuống lên:
- Không được! chút nữa phải băng bó lại đừng để bị nhiễm trùng.
Hiền múc canh vào chén cho mẹ lắc đầu:
- Vết thương này chỉ cần xức thuốc để hở tự nó khô miệng băng bó bí quá lâu lành. À! Má biết không suýt nữa con mất sợi dây chuyền đó má! May sao phát hiện ra sớm chứ nếu để vào tới Sài-gòn rồi lại phải quay trở ra tìm thì mất công quá! Công này do Nhân tìm ra đó má! Con đã đánh rơi nó trong rừng trúc khi đang làm nhiệm vụ, nếu không có Nhân đánh hơi thấy mùi của trái tim gỗ thì khó mà tìm thấy được, rừng trúc xum xuê lối đi ngoằn ngoèo lôn xộn lại âm u, mắt người thường khó tìm ra.
Những lời nói của Hiền khiến lòng bà bỗng nhiên xao động bất an. Có khi nào con nó nhận ra điều gì đó dù rất mơ hồ? Linh tính báo cho nó biết sợi dây chuyền là vật bất ly thân? Không phải cho đến bây giờ mà ngay khi nó còn rất bé bà đã thử giấu dây chuyền đi. Nhưng thằng bé quay quắt khó chịu ốm liệt giường khóc lóc thảm thương nên chồng bà cấm bà không được làm thế. Ông bảo với bà: “Bà nên nhớ nó không mồ côi mà bị thất lạc, nó nhỏ quá chưa ý thức được gì, mình xin về nuôi, nó đâu có gì trong trí nhớ để giữ cho riêng mình, con người ta ai cũng có nguồn cội, tôi với bà tuy đã thành cha mẹ nuôi nhưng đến sau sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền giống như một phần quá khứ của thằng bé!.”
Vừa nói ông vừa gạt nước mắt rồi ôm con vỗ về. Từ đó về sau bà không còn ý định tách rời sợi dây chuyền ra khỏi con. Nhưng bà vẫn cảm thấy xốn xang vì những ưu ái Hiền vô tình dành cho sợi dây chuyền.
Bà hỏi ướm thử:
- Này Hiền, không lẽ vì một trái tim gỗ mà phải lặn lội trở ngược ra Bắc, phải ráng lùng sục tìm cho được sao con? Thật ra, má cũng tính thay cho con cái dây chuyền khác đó. Bây giờ con lớn rồi, má sẽ tìm mua cho con một dây chuyền mới. Lần này bằng vàng tây à nghen. Con muốn trái tim phải không? Có ngay! Muốn chữ gì kiểu gì cũng có ráo.. Tiệm kim hoàn giờ có nhiều mẫu đẹp lắm! Muốn khắc chữ “Vạn” chữ “Phúc” chữ “Thọ” chữ “Hỷ” gì gì đó cứ tha hồ mà lựa. À hay là má nói thợ nó khắc tên “Văn Hiền” luôn, không cần viết tắt nữa nghen?. Chịu đi, chiều nay má đi làm ngay. Lần này cũng là món quà má tặng con mà! Nhân đây má cũng nói luôn, tuy sợi dây chuyền này là quà ba má tặng con khi bé nhưng giờ lớn tồng ngồng rồi ai còn đeo quà “thôi nôi” bao giờ?.
Đang lùa miếng canh bún nghe nói thế Hiền mắc nghẹn, ho sặc sụa. Anh trố mắt nhìn mẹ:
- “Má nói sao? Mua dây chuyền mới bằng vàng tây cho con hả? Ui trời! thôi thôi má ơi! Con đâu phải con gái sắp về nhà chồng đâu mà cần vòng với vàng? Con không thích cái nào hết!. Con chỉ thích trái tim gỗ mùi xá xị do ba má tặng thôi à! Vả lại ba nói sợi dây chuyền này con có thể mang theo suốt đời vì nó có những mấu để điều chỉnh độ dài ngắn mà! Lớn hay nhỏ đều đeo được mà! Ba đã mất! Đây là một chút gì còn lại của ba. Không gì có thể thay thế được…sao má nói kỳ vậy?
Nghe giọng con run run đầy xúc động bà Chín bỗng cảm thấy ân hận sao mình lại nông nổi quá! Bà vuốt nhè nhẹ lưng con vỗ về:
- Thôi con không bằng lòng thì thôi cứ giữ lấy đeo.
Những lời của con vừa thổ lộ về ba nó làm bà vững tâm trở lại.
Hiền phân trần:
- Trái tim gỗ có mùi hương xá xị lại hay. Nhờ vậy “đồng đội” Nhân đánh hơi tìm lại rất nhanh.
Bà Chín vội lái sang chuyện khác:
- Vậy chắc thằng Nhân ghiền nước xá xị lắm hả Hiền?
Hiền nhún vai:
- Mùi nước ngọt xá xị khác chứ má! Nó được huấn luyện để phân biệt, tìm ra cái nó muốn tìm nằm lẫn lộn trong vô vàn những thứ linh tinh khác.
Giọng Hiền bỗng trầm xuống như tỉ tê tâm sự:
- Má ơi con cám ơn ba má đã cho con sợi dây chuyền này. Đây cũng chỉ là một trong những món quà khi bé con nhận được từ ba má nhân dịp sinh nhật. Nhưng không hiểu sao con cứ có cảm giác như sợi dây chuyền này gắn bó với con từ kiếp trước lận! Kỳ quá phải không má? Má có tin con người ta có kiếp trước không? Đã nhiều lần con nàm mơ lạ lắm! Trong mơ con thấy những khuôn mặt dáng người chỉ lờ mờ nhưng cảm giác thật thân thiết. Khi tỉnh dậy, nghĩ lại hóa ra toàn những cảnh những người xa lạ! Má à, hôm con lên Mộc Châu tới một chỗ có đồi thông hồ nước thơ mộng con thấy sao giông giống khung cảnh trong giấc mơ của mình quá!
Những lời nói vô tình của Hiền về sợi dây chuyến một lần nữa làm trái tim bà Chín nhoi nhói. Bà buông đũa ôm lấy ngực.