Chương 16
Hiền hốt hoảng bỏ chén xuống ôm lấy bờ vai mẹ giọng lo lắng:
_Má lại lên cơn đau à? Má có nhớ uống đủ thuốc không? Má dựa vào con nè má, cứ từ từ nhẹ nhàng má ơi, không sao đâu, con sẽ đỡ má vào trong nằm nghỉ. Để ba cái chén dĩa đó chút con dọn cho.
Nói xong Hiền xốc mẹ lên thật nhẹ nhàng. Sau khi đặt mẹ vào giường ngay ngắn anh vội chạy đi tìm hộp thuốc, mở ra nhìn vào tính nhẩm rồi gật gù:
_Con kiểm tra số thuốc ngày hôm nay má phải uống. Má uống thuốc buổi sáng vậy là đủ rồi!
Nói xong Hiền quỳ xuống bên giường đưa tay vén hai bên tóc mai của mẹ thì thào:
- Không sao đâu má, má nằm nghỉ chút là hết mệt thôi mà!.
Anh lấy cái khăn mỏng đắp cho mẹ, cúi xuống hôn thật nhẹ lên trán bà.
Bà Chín âu yếm nhìn thái độ ân cần cuống quýt của con, cố ghìm tiếng nấc lắp bắp:
_Má không sao đâu, con ra ăn cho xong bữa đi con!
Dứt lời bà vội quay mặt vào trong để giấu những giọt nước mắt đang chực trào ra. Thái độ chăm sóc ân cần của con trai càng làm bà bối rối. Bà thương con lắm, thương nhưng lại sợ mất con, nên bà muốn giấu kín mãi mãi không muốn cho con biết sự thật. Có thể bà ích kỷ nhưng bà không thể chịu được khi nghĩ đến mai kia lỡ đâu con tìm được gia đình biết được sự thật, tình cảm của con sẽ ra sao? Nhất định tình cảm ấy sẽ bị san sẻ. Cảm giác đó thật khó chịu. Bà nghĩ Hiền đến với bà như cái duyên trời cho bù đắp lại tất cả những đau đớn mất mát bà phải gánh chịu trong một thời gian dài trước đó.
Bà đã từng có một thời son trẻ lăn lộn khắp chiến trường miền nam với tất cả những cuồng say của tuổi đôi mươi. Vận chuyển tiếp tế lương thực, làm công tác giao liên trong chiến khu. Cùng đồng đội bà đã trải qua những tháng ngày đầy ước mơ khao khát. Núi rừng sông suối những đường hầm tối đen nhiều ngóc ngách chính là tuổi trẻ của bà.
Đoàn quân kháng chiến như một dòng nước xuôi từ thượng nguồn miền bắc chảy miệt mài qua nhiều ghềnh thác suối khe, khi ẩn khi hiện, chập chờn trong rừng sâu núi thẳm để rồi được dòng quân nam bộ chào đón tiếp ứng nơi cuối con đường mòn huyền thoại. Rồi dòng quân lại mau chóng hòa nhập lan tỏa về mọi hướng, từ Bình Long Phước Long qua Tây Ninh ngược lên Đồng Nai…tiến về Sài-Gòn.
Những ngày tháng ấy, trong khí thế sùng sục đấu tranh thường chỉ có gian nan mồ hôi và nước mắt vẫn có những khoảnh khắc ngọt ngào kỳ lạ!
Cánh rừng xanh ngút ngàn, những vạt cỏ lung linh hoa dại, nơi gặp gỡ hẹn hò. Bà gặp ông ở đó. Nhận lời yêu thương ở đó. Rừng xanh, cỏ cây hoa dại đã chứng kiến tình yêu của hai người.
Cũng ở đó bà đã từng bao lần một mình chờ đợi để rồi được nghe trái tim nóng bóng lên tiếng. Những khát khao của một người vợ trẻ, một người mẹ trẻ đã được thỏa mãn, trở nên ăm ắp tràn đầy vỡ òa theo tiếng cười thả buông giữa núi rừng, mặc cho bom rơi đạn nổ, nguy hiểm chực chờ.
Một buổi sáng được tin đoàn quân của chồng sẽ về trước khi rẽ về vùng chiến khu D, bà sốt ruột ra tận quãng rừng xanh để đón, lòng khấp khởi một điều hạnh phúc nhất trong đời. Bà đã thụ thai được hơn ba tháng. Bà nhớ hôm ấy trời im gió, không mưa chỉ có một điều giờ bình tĩnh nhớ lại dường như lúc ấy khung cảnh rừng xanh có gì hơi khác lạ, cỏ cây có màu tai tái rầu rầu?.
Thế nhưng những hồ hởi của người phụ nữ lần đầu tiên biết mình sắp làm mẹ khiến khung cảnh trước mắt trở nên sáng bừng tươi vui. Tin vui vừa đưa ra, bà nghe tiếng chồng cười như nắc nẻ, ông nắm lấy tay bà dẫn đến một khe suối gần đó, rồi để bà trên bờ, ông lội ra giữa dòng hái những bông hoa vàng e ấp bên lèn đá dâng tặng vợ bằng cả hai tay.
Khu rừng xanh khi ấy là của hai người. Lon cháo ghi gô được ông nấu ngay tại chỗ để đãi bà chỉ với vài ba con cá suối nho nhỏ cùng vài cọng lá tàu bay nhưng sao vị cứ ngọt lừ. Rừng xanh nghe tiếng bà hát. Không còn những lời ca hùng hồn sùng sục khí thế đấu tranh. Nằm trên cánh võng mắc giữa rừng, một tay để trên bụng, bà cảm nhận sự sống đang khiến da bụng mình chuyển động.
Xúc động quá bà cúi xuống vuốt ve nói nựng trỏng không:
“Con của má đó à? Coi kìa quậy dữ hôn?. Mới ăn cháo giờ đói rồi sao?.”
Sự sống cục cựa mạnh hơn khiến bà nhăn mặt nhưng vẫn khúc khích cười nhìn ông nói đùa:
“Anh coi nè, nó chưa ra đời mà coi bộ nó cũng thích đấm đá dữ đa!”.Ông hốt hoảng hỏi nhỏ:
“Em đau hả?”. Bà lắc đầu đáp: “Đau mà hạnh phúc anh à! Tự nhiên thôi! Đây là dấu hiệu thai khỏe. Con nó máy đó mà!”. Rồi bà cất tiếng ru. Giọng bà man mác giữa không gian xanh lá:
Bồng bồng con nín con ơi
Dưới sông con cá lội, trên trời chim bay
Ước gì mẹ có mười tay
Tay kia bắt cá, còn tay này bắn chim
Một tay chuốt chỉ luồn kim
Một tay đi làm ruộng, một tay tìm hái rau
Một tay ôm ấp con đau
Một tay đi vay gạo, một tay cầu cúng ma
Một tay khung củi, muối dưa
Còn tay để van lạy, để bẩm thưa đỡ đòn
Tay nào để giữ lấy con
Tay nào lau nước mắt, mẹ vẫn còn thiếu tay
Bồng bồng con ngủ con say
Dưới sông cá vẫn lội, chim vẫn bay trên trời
Chồng bà hôm ấy lắng nghe những lời ru ngước mắt nhìn trời. Lần đầu tiên bà thấy ông chắp tay nguyện cầu., mong sao đất nước được thống nhất để ông được sống trong một mái gia đình yên ấm.
Rồi ông lại ra đi. Tuần sau đó bà mệt quá không đi đâu. Bà ở nhà gắng dưỡng thai kỹ càng. Sau đó bà nghe tin đồng đội truyền cho biết có lệnh không được hành quân hay hoạt động chuyển vận lương thực qua khu rừng ấy nữa. Cánh rừng đã chết! Lạ quá! Rừng chết ư? Họ có lầm không nhỉ? Cánh rừng xanh rợp bóng mát, khe nước trong ngọt lịm kia, những bông hoa dại nở rực trong nắng sớm tất cả đã chết rồi ư? Chết bằng cách nào? Thật vô lý! Bà tìm đến nơi đó. Không thể tin vào mắt mình. Cả một cánh rừng cây lá cháy xém vàng khô héo tàn như vừa qua một cơn bão lửa. Có những khoảng rừng, cây trụi lá phô bày những thân xác hao gầy, mòn mỏi, cành yếu ớt trơ trơ giữa trời xanh như những cánh tay của một người biết mình đang chết dần cố vươn lên kêu cứu. Có những cây ở tư thế như đang từ từ gục xuống, cong queo quằn quại.
Bà hét lên ngỡ mình đang đứng giữa những bộ xương người tật nguyền bị đầy đọa trong cõi địa ngục. Thiên đường mới đó đâu mất? Đâu rồi những cơn gió thổi qua vòm lá xanh? Những cơn gió vô tình xoa dịu trái tim hừng hực bỏng cháy tạo ra phút giây lãng mạn bất ngờ. Đâu rồi cánh rừng xanh ghi dấu những kỷ niệm một thời son trẻ, từng che chở những đoàn quân?. Bà vùng chạy như điên giữa tàn lụi héo khô xớn xác kiếm tìm…
Những ngày sau đó cơ thể kiệt quệ dần. Bà cố gắng nghe những dấu hiệu của “sự sống” trong bụng mình.
Cứ đúng 8 giờ sáng bà đặt tay lên bụng vuốt ve cảm nhận những cái máy thật khẽ nhưng rồi số lượng cứ giảm dần, yếu ớt hơn. Một sáng bà không nghe gì nữa, tiếp đến là những cơn đau bụng khủng khiếp, rồi máu…máu lai láng trong cơn mê, máu len vào nhuộm đỏ cánh rừng, máu nhấn chìm bà trong đớn đau tuyệt vọng, bà hét la chới với.
Bà tỉnh dậy trong một căn phòng vắng lặng xung quanh những người xa lạ khoác blu trắng đang cúi xuống ân cần hỏi han. Họ là thiên thần hay ác quỷ? Họ đang cứu bà hay đang giết bà khi báo tin con bà đã ra đi, bà mãi mãi không thể làm mẹ được nữa!...
Tiếng thủy tinh vỡ trên nền nhà nghe “xoảng” một cái khiến bà Chín giật nẩy mình.
Bà ngồi bật dậy nhìn vào bếp. Hiền đang lui cui nhặt những mảnh thủy tinh.
Bà kêu lên:
_Ôi tội nghiệp con tui! Hiền ơi vào má nói cái này nè, nhanh lên!
Hiền chạy vào ngơ ngác:
_Má sao rồi? Má không ngủ được vì con làm ồn phải không? Con xin lỗi má. Để con đỡ má nằm xuống ngủ lại. Chiều nay con ở nhà với má nha!
Bà Chín xua tay:
_Thôi thôi, má không có đau gì hết trơn á, con để đồ đó, chút má dọn dẹp cho.
Nói xong bà chồm tới nắm lấy tay Hiền xăm xoi:_Chết rồi! Để má coi xem con có bị thương ở đâu không?
Hiền lắc đầu: Có gì trầm trọng đâu má, má khéo lo quá! Con rửa chén đĩa xong xuôi đâu đó, thấy còn sót cái ly với lấy định rửa thì tụt tay đánh rơi.
Bà Chín kéo con trai ngồi xuống sát bên thì thầm:
_Hiền nè, hồi nãy lúc con mới về chưa đi tắm, má thấy con gọi điện thoại cho ai hoài mà không xong, vậy giờ con cứ làm việc của con đi, đi đâu thì đi. Con nói với má sẽ có hai ngày nghỉ, chắc chắn sẽ không bị gọi đột xuất vì mới hoàn thành công tác, mới kết thúc chuyên án phải không nào?. Má con mình chiều tối gặp nhau tỉ tê là được rồi, con còn có những khoảnh khắc cho riêng mình, má không muốn làm phiền con nữa đâu!
_Phiền gì mà phiền. Má không khỏe nhân dịp được nghỉ con ở nhà chăm sóc má chứ có gì đâu!
Bà Chín lắc đầu:
_Má khỏe rồi, giờ con ra lấy cho má ly nước, xong rồi con đi đâu chơi thì đi, khi nào sắp về gọi điện báo cho má, má nấu cơm con ăn, được như vậy má vui rồi!
Hiền ôm mẹ trong vòng tay, hôn lên đôi má bà thì thào:
_Vậy con lấy nước má uống rồi má nằm nghỉ con đi ra ngoài chút nghen.
Bà Chín gật gật. Trước khi để con quay trở ra, bà níu con lại, đưa bàn tay nhăn nheo vuốt ve khuôn mặt khôi ngô, nhìn sâu vào đôi mắt to sáng của con trai, lòng bà bỗng dưng bình yên ấm áp trở lại. Bà nở một nụ cười mãn nguyện.