Chương 17
Hiền phóng xe thật nhanh qua cầu. Gió từ mặt sông thổi nhè nhẹ nhưng vẫn không làm không khí bớt oi nồng. Có thể sắp có cơn mưa lớn. Hiền tăng tốc, rẽ vào khu phố nhộn nhịp. Anh đã nhận ra dãy nhà phố với những quán cóc bám dọc theo đó.
Anh chạy xe chậm lại. Con đường này từ khi hai người quen nhau anh đã có dịp đưa Trúc về nhà. Anh nhớ rất rõ cái cảm giác được đèo người đẹp bên mình. Nhớ vòng tay với những ngón thanh mảnh ôm siết ngang hông. Nhớ cái cằm tựa nhẹ lên vai. Nhớ mái tóc bỗng nhiên xổ tung. Những sợi tóc óng ả bay bay vờn quanh cổ vuốt ve hai bên má.
Lòng Hiền bỗng dâng lên một nỗi xuyến xao. Anh đưa mắt dò tìm. Đây rồi căn nhà có cái cổng trắng và giàn hoa trang tỏa hương ngát trong đêm. Hẹn hò vào những ngày cả hai đều bận rộn chỉ còn chút thời gian hiếm hoi dành cho nhau, nên khi đưa Trúc về mọi người đã yên giấc, Hiền chỉ lặng lẽ đứng dưới cột đèn, dõi theo cho đến khi Trúc bước qua cổng vào nhà.
Hiền dừng xe, móc điện thoại di động bấm số. Tiếng điện thoại reo một lúc rồi rơi vào im lặng. Trên mặt điện thoại hiện ra dòng chữ “không trả lời”.
Hiền thở dài, ngước nhìn căn nhà phố trang nhã gọn gàng. Những cánh hoa xinh xinh rực rỡ đang mon men bám dọc thành bao lơn. Rèm buông kín cửa sổ tầng lầu.
Lời dặn dò của Trúc như còn văng vẳng bên tai “Anh nhớ đợi em lên lầu, vào phòng, ra bao lơn nhìn xuống đường để được nhìn anh lần cuối rồi anh hãy đi nha!”.
Quen biết chưa đầy bốn tháng, hẹn hò chỉ được hơn mươi lần. Nhưng mỗi lần gặp nhau Hiền và Trúc lại rất thoải mái tự nhiên nên tuy không nói ra cả hai vẫn biết là của nhau. Thế nhưng sự im lặng kéo dài từ khi rời đồi cát bay cho đến khi hoàn thành chuyên án từ Tây Bắc trở về, điều này không phải chuyện giận dỗi bình thường nữa. Không ngờ sự việc trầm trọng đến vậy! Trúc ơi! Anh tưởng em hiểu anh. Anh đi công tác chứ đâu phải đi chơi đâu sao em giận dữ vậy!.
Hiền tiến lại cánh cổng màu trắng thò tây bấm chuông. Tiếng chuông vang vọng phía trong. Cánh cửa kính bật mở, Hiền thấy một người đàn ông dáng điệu đạo mạo đeo cặp kính cận bước ra. Ông khoan thai đi về phía cổng.
- Chào bác! Bác cho con hỏi Trúc có nhà không bác?
Ông Thức nhìn chàng trai trước mặt từ đầu đến chân, ngẩn người ra một lúc, lắc đầu nhè nhẹ:
- Em nó có tuyến bay quốc tế, đi đã mấy ngày, chiều nay mới về. Có chuyện gì không cậu?
- Dạ không. Con là bạn, tưởng Trúc rảnh nên tới chơi.
- Bạn à, sao giờ tôi mới thấy?
Tuy miệng hỏi nhưng ông Thức đã nhủ thầm trong lòng: “Đúng hắn ta rồi! Đẹp trai như cao bồi miền viễn tây thế này chả trách con Trúc nhà mình cứ như người mất hồn!”
- Dạ bác thông cảm, con cũng như Trúc giờ giấc làm việc không ổn định, bận rộn lắm bác, bữa nay rảnh được hai ngày con tới thăm thì lại không có em ở nhà.
- Thế cậu tên gì? Làm ở đâu? Sao không có số điện thoại của em nó?
- Con xin tự giới thiệu con là Hiền, làm trong đội đặc nhiệm. Con có số điện thoại của Trúc nhưng không hiểu sao cả tuần nay gọi hoài không được, chắc Trúc giận con đó bác!
Ông Thức ngớ người ra lẩm bẩm: "Đội đặc nhiệm? Đội đặc nhiệm thuộc về trật tự an ninh công an gì đó hả?
- Dạ đúng vậy!
Ông nhìn Hiền không chớp mắt cao giọng hỏi tiếp:
- Sao con bé lại giận cậu?
- Dạ tại cách đây hơn mươi ngày hai đứa con rủ nhau đi Mũi Né nhưng con bị gọi về gấp vì công tác đột xuất, Trúc ở lại về sau một mình nên giận con đó mà!
Ông Thức kêu thầm: Trời ơi! Sao tên này thẳng ruột ngựa vậy ta?. Chuyện thật thế à? Hắn không sợ mình chất vấn sao?
Ông tiếp tục quan sát. Ánh nhìn của hắn ta như đang xoáy sâu vào người đối diện. Đôi mắt sáng to, cặp lông mày cao xênh xếch. Ông đây còn bủn rủn nữa là phụ nữ!. Tuy xa lạ nhưng hắn ta không có vẻ gì ngại ngùng lúng túng. Hỏi tới đâu đáp tới đó, khác hẳn với Triển nói năng cứ lấp lửng, ngồi cả buổi vẫn không biết nghề nghiệp chính thức của anh ta là gì mới kỳ chứ!
Im lặng một lúc ông chỉ tay vào nhà:_Vào trong nói chuyện đã, tôi đang thắc mắc cái vụ đi Mũi Né của hai anh chị đây!
Hiền trố mắt:
- Thắc mắc gì ạ?
- Cậu rủ con gái tôi đi mất biệt, không thưa gởi gì với tôi, bảo sao không thắc mắc?
- Trước hết con xin lỗi bác đã rủ em đi mà không thưa gởi với bác một tiếng. Con có dặn dò nhắc nhở Trúc việc này nhưng Trúc nói không muốn ai biết để cuộc đi chơi Mũi né được trọn vẹn. Xin bác thông cảm cho tụi con, lâu lâu mới có được chút thời gian dành cho nhau.
- Cậu nói hay nhỉ, quan hệ như vậy sao có thể gọi bạn bè được? Nếu con Trúc có chuyện gì cậu có chịu trách nhiệm không?
- Dạ thưa bác, đàn ông với nhau con xin nói thẳng và hứa rằng nếu như có gì chứng minh Trúc gặp vấn đề khi đi với con ra Mũi Né con xin nhận hoàn toàn trách nhiệm, bác đừng lo!
Quan sát thái độ của chàng trai trước mặt, điềm tĩnh không hề nao núng, nói năng chắc nịch, ánh nhìn thẳng không tránh né, ông Thức thấy lòng dịu lại, không còn cảm hứng chất vấn tiếp, ông nhỏ giọng nhắc nhở:
- Mời cậu vào nhà chơi chứ cứ đứng ngoài đường nói chuyện sao?
Hiền nhìn đồng hồ đáp:
- Bây giờ đã ba giờ chiều, có thể máy bay hạ cánh vào bốn giờ, thôi để khi khác con vào chơi, giờ con xin phép ra phi trường đón Trúc đây!. Con cho bác số điện thoại của con khi nào bác muốn hỏi gì, cứ gọi hay nhắn tin cho con được không bác?
Ông Thức gật đầu lia lịa:
- Được, được, để tôi vào lấy điện thoại đã!