Chương 18
Chi đứng trước quầy hàng miễn thuế tay cầm điện thoại di động áp vào tai miệng huyên thuyên:
- “Chuyến bay của Trúc vừa hạ cánh. Anh cho xe đậu sẵn ở ngoài đó đi nha! Được được rồi, hôm nay có em cặp kè Trúc, anh đừng lo, em đang đón đầu nó đây!.
Im lặng lắng nghe một lúc bất chợt Chi ngửa cổ lên trời cười tít mắt:
- Thì tuy Trúc là chị họ nhưng tụi em cùng tuổi nên tao tao mày mày nó nó không à! Thoải mái lắm. Thôi em cúp đây, nó ra giờ đó!.
Mắt Chi láo liên, hết nhìn ngược lại nhìn xuôi, lẩm bẩm: “Con này biến đi đâu không biết, giờ này hẳn phải tới quầy hàng mình…”
Chưa dứt câu bỗng mắt Chi sáng rỡ. Cô đưa tay ngoắc lia lịa miệng gào lên:
- Trúc! Trúc!
Trúc lững thững uể oải đi về phía Chi. Chi chạy ra giựt túi hành lý của Trúc nhanh nhẩu nói:
- Để hành lý đó tao kéo cho. Ôi trời ơi! Sao xanh xao thẫn thờ như người mất hồn vậy Trúc?.
- Chờ tao chút để tao bàn giao công việc rồi hai chị em mình cùng về.
Trúc vừa đi theo Chi vừa hỏi:
- Có chuyện gì mà mày hẹn tao vậy?.Tao nói thiệt nha, giờ tao chỉ muốn về nhà nằm ngủ cho khỏe chứ tao đuối lắm rồi, không lang thang được đâu!
Giọng Trúc run run như sắp khóc.
Chi nhìn Trúc ngạc nhiên gật gù:
- Được thôi, lâu rồi hai chị em mình không có thời gian tâm sự với nhau, mày đến thứ hai mới bay lại phải không?. Tao sẽ ngủ lại nhà mày một đêm, hai chị em mình hú hí với nhau, tao có nhiều chuyện hay để nói với mày lắm!
Hiền ngồi trên xe máy ở phía ngoài nhìn vào sảnh chờ sân bay Tân Sơn Nhất.. Đã gần ba tiếng đồng hồ. Anh đoán chuyến bay trở về của Trúc chắc hẳn vào khoảng tầm giờ này.
Các quầy ở sân bay bắt đầu hỗn loạn. Số hành khách đổ ra từ các chuyến bay hạ cánh liên tục. Cảnh chen lấn xô đẩy gọi nhau í ới ngày một tăng. Vào ra sân bay này không ít lần nhưng lần đầu tiên Hiền đến đây với cương vị của một người thường đi đón người thân. Nhiều cảnh chướng tai gai mắt nhưng Hiền phớt lờ như không thấy. Giờ mình đi đón người yêu, ba cái chuyện lôn xộn này đã có nhân viên hải quan sân bay lo không việc gì tới mình! Biết chắc Trúc sắp ra khỏi phi trường, anh ngồi lên xe máy trong tư thế sẵn sàng.
Bóng áo dài đỏ bất chợt thấp thoáng trong đám đông phía xa xa. Hiền lập tức rồ máy. Anh cố gắng lạng lách khỏi đám người cùng những túi hành lý kềnh càng đang vô tình ngáng đường càng nhanh càng tốt.
Bóng áo dài đỏ cùng bóng áo dài xanh đã đứng lại bên kia đường. Hiền cho xe lao đến hét lên:
- Trúc ơi! Chờ anh với!
Trúc quay lại. Hiền phanh xe lại mừng rỡ:
- Anh đợi em nãy giờ. Em có mệt không sao trông phờ phạc vậy? Em và bạn đi về hả?. Được rồi để anh gọi tắc xi cho, anh sẽ chạy theo sau. Sao anh gọi điện thoại, nhắn tin mà không thấy em trả lời, giận anh phải không?.
Trúc không nói gì, nét mặt lạnh băng nhìn Hiền một lúc rồi hỏi:
- Anh đi đón em? Trời sập mất thôi, sao tự dưng anh rảnh vậy?.
- Ủa, em không đọc tin nhắn của anh sao? Anh vừa mới kết thúc một chuyên án. Ra tận tây bắc đó em, giờ về được nghỉ hai ngày liền, vội đến đón em đây! Em thích đi đâu lên kế hoạch đi!
Trúc đáp dửng dưng:
- Cám ơn anh đã có lòng nghĩ tới em nhưng em giờ đã có kế hoạch riêng của em rồi! Thôi anh về đi!
Chi nãy giờ đứng yên nhìn Hiền không chớp mắt. Thì ra người yêu của nó đây mà! Con này giấu kỹ ha!
Câu trả lời phũ phàng cùng với mặt dây chuyền lủng lẳng lấp lánh trước ngực Trúc khiến Hiền ngớ người ra tim bỗng nhói đau anh vội hỏi tiếp:
- Kế hoạch gì? Cho anh tham gia với được không? Mai anh rảnh cả ngày mà!
Trúc cúi đầu im lặng. Những sự cố trên máy bay xen lẫn với những nỗi ám ảnh của chuyến đi chơi trên đồi cát, những con số, những tin nhắn còn nguyên chưa bấm chọn để đọc, trời ơi mệt mỏi quá! Tất cả hãy biến mất đi!. Trúc ngoảnh mặt tránh không nhìn Hiền.
Chi lên tiếng:
- Em xin tự giới thiệu, em là Chi em họ của Trúc.
- Chào Chi! Giờ hai chị em tính đi đâu đây?.
Chi chưa kịp trả lời thì một chiếc xe Toyota mới toanh bóng loáng trờ tới. Triển mở cửa, xuống xe hấp tấp nhấc hành lý, đỡ Trúc lên xe. Chi nhanh chóng chui tọt vào theo. Nhận thấy Hiền đang đứng nhìn, Triển khẽ gật đầu chào, vào xe, rồ máy chạy.
Quá ngỡ ngàng, Hiền lặng người đi một lát, rồi hối hả bám theo chiếc xe toyota.
Mưa bắt đầu rơi. Mỗi lúc một dầy hơn. Hiền căng mắt nhìn. Chiếc xe có khả năng mất hút. Hiền tăng tốc. Vừa chạy Hiền vừa lục túi lấy điện thoại di động bấm số.
Triển lái xe liếc nhìn Trúc qua kính chiếu hậu. Mặt dây chuyền đang tỏa ánh sao trên ngực Trúc khiến anh sướng rơn người, không thể kìm được nụ cười hả hê thỏa mãn. Một cảm giác từ lâu đã mất trong anh. Anh vừa đổi xe mới chiều nay. Một chiếc Toyota sang trọng màu đỏ như áo dài của người đẹp, thầm mong Trúc sẽ là người đầu tiên bước lên chiếc xe này. Chỉ dám ước thế thôi chứ để cho Trúc bước lên cái xe sang trọng mới toanh như thế này không phải dễ! Bản thân Triển lâu lâu mới được Trúc cho đưa đón một lần. Vậy mà không ngờ chiều nay Chi đã giúp anh thành công việc này, dễ dàng như thế. Anh cũng đã nhận ra cái liếc mắt đầy ý nghĩa của Chi ở phía sau.
Trúc uể oải ngả người trên ghế nhắm mắt lại.
Triển quay lại nhìn Chi nháy nháy. Có tiếng điện thoại di động reo. Chi nhìn quanh quất, khẽ vỗ vai Trúc
- “ Điện thoại reo kìa!”.
Trúc thò tay vào túi xách mở điện thoại nhìn thoáng rồi đóng lại không trả lời.
Chi quay đầu nhìn ra phía sau.
Mưa mờ mịt. Cảnh vật xe cộ trên đường nhạt nhòa nhưng Chi nhận ra Hiền ướt loi ngoi đang phóng xe bám theo, một tay đang áp điện thoại vào tai.
Chi ghé tai Trúc thi thào:
- Anh ấy chạy theo kìa Trúc!
Trúc không nói gì, nhắm mắt vờ không nghe.
Triển nhìn thái độ hai chị em nghe loáng thoáng những lời thì thào, liếc nhìn kính chiếu hậu. Đoán chừng sự việc anh khẽ mỉm cười nhấn ga vọt thật nhanh.
Hiền không bỏ cuộc tiếp tục lao theo cái bóng màu đỏ đang chập chờn giữa màn mưa trắng xóa. Truy đuổi nhau trong cơn mưa Hiền bắt đầu nhận ra mình đang mất Trúc. Chỉ mới mười ngày không gặp, không trò chuyện qua điện thoại vậy mà giữa mình và Trúc khoảng cách đã xa vậy sao? Không được. Hiền cho xe luồn lách tìm cách vượt qua những người đang lội bì bỏm trên con đường ứ nước nhưng mắt không rời điểm đỏ phía trước.
Những làn mưa xiên xiên sàn sạt quất giữa mặt, chảy ròng ròng mờ cả mắt, Hiền lắc lắc đầu giũ mưa. Bóng xe đỏ không còn ở bao xa, nó đang dừng ở ngã tư!
Hiền hối hả cho xe bám sát theo. Khi chỉ còn vài chục thước, Hiền rú ga định vọt lên bỗng nghe tiếng huýt còi. Một cái gậy giơ lên trước mặt. Hiền giật mình ngơ ngác nhìn quanh.
Một cảnh sát giao thông huýt còi ra lệnh cho Hiền phải dắt xe lên lề, anh ta giải thích:
- “Anh vượt đèn đỏ, đi quá tốc độ, anh cho coi giấy phép lái xe và chứng minh nhân dân”.
Vừa ghi số xe viên cảnh sát vừa cằn nhằn:
- Trời mưa sao chạy gì như ma đuổi vậy?. Chúng tôi tạm thời giữ xe anh lại rồi ngày mai lên phòng cảnh sát giao thông nộp phạt nghen.
Hiền như người vừa tỉnh cơn mê, lủi thủi đi theo viên cảnh sát giao thông. Anh loay hoay lục túi áo tìm giấy phép lái xe lòng nghĩ thầm, người mình ướt nhèm như chuột lột thế này còn tính chạy theo Trúc làm gì lúc này kia chứ! Thật vô ích!. Mình điên rồi!
Nước mưa đang ngấm vào người cùng với thời tiết mát lạnh của buổi chiều tối khiến anh run lập cập. Viên cảnh sát giao thông coi giấy tờ tuỳ thân xong ngước nhìn Hiền nở nụ cười thân thiện:
- Anh làm bên đặc nhiệm à?.
Hiền gật đầu.
Viên cảnh sát giao thông trả lại giấy tờ cho anh vỗ vai nói:
- Thôi anh đi đi, hôm nay tụi em bỏ qua cho anh, lần sau đừng có vội quá như vậy, lúc nãy may không có cái xe nào chứ không thì anh bị tai nạn rồi đó! Thà chậm vài phút còn hơn chậm cả một đời đấy anh à. Ông anh nhìn phong độ quá, bị thương hay có mệnh hệ gì chắc mấy cô khóc hết nước mắt.
Hiền mỉm cười chua chát bắt tay người công an giao thông.
Như một người còn chưa qua cơn say, Hiền thất thểu dắt xe đi thật chậm một đoạn dài.
Đường phố đã lên đèn.
Anh bấm số điện thoại cố lấy giọng bình tĩnh:
- “Má phải không má? Má ăn cơm trước rồi đi nghỉ, đừng đợi con nha!”
Giọng bà Chín trìu mến pha chút lo lắng:
- Hiền đó hả con?. Con có khỏe không, sao nghe giọng con là lạ?. Giờ má còn coi phim truyền hình má chưa đói nếu con về kịp, hai má con mình ăn chung cho vui.
- Dạ con khỏe có sao đâu, con ghé quán cà phê rồi về ngay thôi!…
Hiền tắt máy. Đúng là lòng mẹ! Lạ thật, linh cảm chính xác. Tội nghiệp má! Con tưởng ngày mai sẽ mang người yêu về để khoe tài nấu nướng của má cũng như để má hưởng những giây phút hạnh phúc sau bao năm tháng mòn mỏi nuôi con, vậy mà…