← Quay lại trang sách

Chương 19

Hiền bước vào quán cà phê sân vườn. Men theo con đường sỏi đá quanh co. Cuối cùng anh chọn môt góc khuất bên những bụi cây mọc ven một dòng nước giả làm con suối nhỏ. Những chiếc đèn lồng treo cao hắt ánh vàng tịch liêu xuống lòng khe róc rách lấp lánh màu sỏi đá. Tiếng nhạc quen quen vọng đến nghe như từ một cõi rất xa, lâng lâng mơ hồ.

Hiền thẫn thờ nhớ lại những phút giây bên Trúc. “Sỏi đá, sỏi đá, mới hôm nào em còn ví anh như sỏi đá. Em đã từng ước mình là giọt mưa, để được vỡ trên đá, ngấm vào đá, bốc hơi, khô trên mặt đá. Tiếng cười của em hôm đó tươi mát thánh thót rót vào lòng anh cằn khô. Em giải thích đời sỏi đá cho anh nghe. Đá kia nhẵn thín có màu xanh với những vân như sóng, nơi nó sinh ra ắt phải là biển cả trùng khơi. Sỏi kia màu nâu thô nhám sần sùi, chắc nó từ trên núi xuống! Những viên sỏi đá tưởng vô hồn kia ai ngờ đâu cũng có cội nguồn ký ức!.

Lúc nãy anh thấy em đeo dây chuyền có miếng ngọc gì xanh biếc, sao đẹp lộng lẫy kiêu sang quá, loại này chắc hiếm chắn chắn mắc tiền lắm! Em nhìn anh với ánh mắt giận dỗi thách thức. Anh nghĩ em giận anh chắc một phần cũng vì trái tim gỗ anh đeo trước ngực. Có phải em nghi ngờ đây là món quà của ai đó tặng anh?. Em ơi! Chắc em sẽ phì cười không giận anh nữa nếu biết sợi dây chuyền anh đeo là của ba má tặng anh nhân dịp thôi nôi. Em đừng ghen bóng ghen gió như thế! Nhưng thật lòng không hiểu sao anh cứ có cảm giác nghe được những lời kêu gào thiết tha đầy yêu thương ở một nơi nào đó rất xa vọng ra từ trái tim gỗ. Anh nghĩ trái tim gỗ cũng có linh hồn, có quá khứ cội nguồn, cũng đau đáu về một nơi tim bắt đầu sự sống, cũng là nơi tim từ đó ra đi?. Anh coi trái tim gỗ như vật bất ly thân rất thiêng liêng chất chứa tâm tư nên không muốn ai thắc mắc về nó, vậy thôi mà!. Em đừng ghen nữa em nhé! Chiếc xe hơi Toyota đời mới, sợi dây chuyền em đeo chắc hẳn cùng một “cội nguồn”? Không lẽ em là người vô tình tham vàng bỏ ngãi thế sao em?.

Cà phê đây xin mời!

Hiền gật gật đầu khẽ cám ơn cô phục vụ, thở dài, ngả lưng tựa vào thành ghế, trầm ngâm nhìn những giọt đắng rơi rơi.

Không! Anh không tin em hời hợt thế!. Em đã người nghe được tiếng sóng biển, tiếng suối reo vọng ra từ lòng sỏi đá kia mà? Anh muốn mình là “sỏi đá” như em đã từng gọi anh như thế. Anh ước đời người như đời sỏi đá để nhìn rõ được quá khứ xa tít tắp. Anh ước nhìn được cái thời mình bé xíu xiu, còn nằm trong nôi kìa, chắc là hay lắm ha em!.

Những ngón tay lướt nhanh trên mặt phím điện thoại: “ Anh đang ở quán cà phê nơi tụi mình hay ghé qua, nhớ nhớ nhớ sao là nhớ!. Sỏi đá buồn vì không có em. Cà phê đắng nhớ môi em mềm ngọt. Bao giờ mới được nhìn thấy “cầu vòng” đây? Đừng giận anh nữa mà, anh xin đó!”.

.Bấm gửi. Đã gửi xong.

Một giọng nói ngọt lịm vang lên: Chào anh, răng trông anh buồn rứa?. Bữa ni người đẹp mô rồi?

Hiền cười gượng gạo:_Cô ấy giận tôi rồi!

_Anh mần răng mà người đẹp giận rứa? Nghiêm trọng dữ hè!

_Đúng vậy! Sợ sẽ phải cà phê một mình mãi đây! Gọi điện không trả lời, nhắn tin cũng không nhắn lại đã hơn mười ngày.

Cô phục vụ khúc khích cười: _Vậy có chi nghiêm trọng hè?.Còn hy vọng.

_Sao cô lại đoán chắc nịch vậy?

_Đơn giản có chi mô nà! Bởi anh còn nhắn tin được!. Người đẹp còn cho phép anh chuyển gởi tin nhắn đi, mặc dù tỉnh rụi phớt lờ. Khi mô cổ chặn số điện thoại không cho anh gởi được tin vào máy của mình, nói như ri cho dễ hiểu hỉ, khi mô anh bị hất ra khỏi vòng kết nối với cô ấy khi rứa mới nguy to! Chừ thì còn hy vọng được “ban ân sủng”.

Hiền gật gù nhìn cô phục vụ vẻ thán phục: Xin cho tôi góp ý này nha! Cô nên đăng ký đi học ngành tư vấn tâm lý đi kẻo đất nước này mất một nhân tài đó!

Chuỗi cười của cô gái bật lên khuấy động không gian tĩnh lặng.

Quần áo đầu tóc bắt đầu khô dần, Hiền lẩm bẩm, giờ này chắc má coi tivi xong rồi. Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy để tiền dưới ly cà phê, mau chóng rời khỏi quán.