← Quay lại trang sách

Chương 20

Ông Thức đặt máy điện thoại bàn xuống, mở cửa nhìn ra ngoài ngõ. Ông để cửa mở không đóng lại nữa mặc dù mưa như trút ngoài hiên. Ông vừa nghe tiếng con gái qua điện thoại báo sẽ về đến nhà trong vài phút. Ông hồi hộp chờ đợi.

Bà Thức từ trong bếp đi ra hỏi:

- Điện thoại ai vậy anh?

- Thì của con chớ của ai? Con nó sắp về đó!

- Vậy em vào nấu canh con về ăn cho nóng sốt!

Như nhớ ra điều gì ông Thức dặn dò:_Nhớ thêm chén thêm đũa có thể có khách.

- À con Chi chứ gì, em biết rồi, nó gọi điện cho em hồi trưa lận, nó nói tối ở lại đây ngủ để hai chị em còn tỉ tê tâm sự.

Ông Thức lăc đầu:

- Anh không nói con Chi, nó người nhà nói làm gì!

- À, vậy anh muốn nói bạn trai khác của Trúc tên Hiền hồi chiều mới ghé qua phải không? Vậy thì tốt, em đang tiếc hồi chiều đi chợ không nhìn được mặt.

Ông Thức đăm đăm nhìn ra con ngõ mưa giăng mịt mờ, im lặng không nói gì thêm. Ông nghĩ về chàng trai hồi chiều đến nhà. Ông thích phong cách rõ ràng không úp mở của anh chàng.

Bà Thức tất tả quay trở vào bếp.

Một chiếc xe đỏ bóng loáng đang rẽ vào ngõ tiến về phía nhà ông. Màu đỏ rực rỡ trong cơn mưa trắng xóa.. Những cái đầu thập thò sau những khung cửa. Khách ngồi bên những quán cóc ven lề ngoái nhìn theo.

Triển bước xuống trong cơn mưa tầm tã, nhanh chóng mở cửa xe phía sau đỡ Trúc xuống.

Hơi chưng hửng nhưng ông Thức vội vã cầm dù từ trong nhà chạy ra che mưa đưa Trúc và Chi vào nhà. Triển xách hành lý của Trúc vào liền sau đó.

Triển lên tiếng chào ông Thức, đặt hành lý xuống hí hửng nói:

- Trời mưa quá! May sao con gặp hai em ở phi trường nhân thể đưa về luôn!

Ông Thức vồn vã:

- Cậu ở lại ăn cơm luôn rồi về!

Triển liếc nhìn Trúc đang đứng đờ ra như người mất hồn, vội xua tay:_Dạ thôi con đã hẹn mai lại đưa hai em đi chơi rồi, giờ để Trúc nghỉ ngơi sau hành trình bay quá dài bác à! Anh về nghe hai em! Mai gặp lại!

Ông Thức ngẩn người nhìn theo chiếc xe hơi sang trọng từ từ ra khỏi con hẻm lớn cho đến khi khuất dạng. Không lẽ Trúc không gặp Hiền sao? Triển, Hiền ai là người lọt vào mắt con gái mình?.

Ông quay lại. Trúc đã lên lầu từ lúc nào. Chỉ còn bóng Chi lăng xăng với vợ ông trong bếp.

Ông Thức đưa tay gõ nhẹ cửa phòng con gái. Trúc mở cửa. Giật mình khi thấy con lù lù trong bóng tối, ông kêu lên:

- Sao không bật đèn hả con? Sao để phòng tối hù thế?

Vừa nói ông vừa bấm công tắc đèn. Đèn bật sáng. Trúc đã thay áo dài bằng một váy ngủ mỏng.

Ông hỏi:

- Con tắt đèn à?

Trúc uể oải:

- Dạ con mới thay đồ xong vừa tắt đèn định nằm nghỉ thì bố gõ cửa.

Ông Thức vuốt nhẹ tóc con giọng lo lắng:_Con đau ốm ra sao mà xanh xao phờ phạc quá vậy con?.

Trúc không trả lời chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi buông mình nằm sõng soài trên giường, hai mắt mở to nhìn đăm đăm lên trần nhà.

Ông Thức đưa tay rờ trán con. Hâm hấp nóng. Ông vội lấy mền đắp cho con, vỗ nhè nhẹ lên ngực Trúc:

- Thôi con ngủ đi một lúc, chút nữa đói, ăn sau cũng được.

Vừa nói ông vừa với tay bật bóng đèn ngủ mờ mờ và tắt đèn nê- ông.

Khi ông vừa bước ra khỏi phòng bỗng ông nghe tiếng rên nhè nhẹ. Ông bước trở vào. Dưới ánh đèn hồng dịu Trúc đang úp mặt vào gối thổn thức. Người run lên từng chập.

Ông đứng lặng nhìn con xót xa. Giờ ông đã hiểu. Hiền mới là người yêu của con gái. Hiền đã đi đón Trúc, Trúc lại về bằng xe của Triển, nhưng Trúc không vui vẫn bần thần, buồn bã, giờ đang khóc. Nếu Trúc chấm Triển thì con phải vui vì ngày mai chúng nó hẹn hò đi chơi kia mà! Minh có nên hỏi con gái về Hiền lúc này không nhỉ?

- Bố ơi bố xuống ăn cơm với mẹ và Chi đi, con không sao đâu con chỉ hơi mêt do chán chường công việc mà thôi!

Tiếng con gái cất lên bất ngờ, ông vội hỏi:_Con nói chán công việc là sao?

- Con thấy nghề này nghiệt ngã quá bố à! Chắc con trụ không nỗi nữa đâu! Không chừng làm hết tháng này thôi!

Ông Thức hôt hoảng:_Con nói gì bố không hiểu?. Rõ ràng đây là nghề con mơ ước từ lấu, con cũng đã chán nản khi mới vào làm nhưng sau đó mọi thứ ổn cả mà? Triển nói với bố, con là tiếp viên có năng lực được khen thưởng. Con gặp vấn đề gì vậy?. Nói cho bố biết đi!

Trúc nhớ lại cảnh tượng vừa trải qua trên máy bay, những lời nói vô ý thức xúc phạm trong cái khoang máy bay ngột ngạt nên đáp lấp lửng:_Mình đi làm cho nhà nước, cũng học hành đàng hoàng vậy mà hành khách xài xể khinh thường mình như thể đầy tớ phải hầu hạ họ vậy đó! Con nghĩ chắc con không chịu đựng được lâu nữa đâu!

- Trúc à, chắc tại người con không được khỏe nên mới có ý nghĩ đó. Thôi chuyện đâu còn đó, con nên nhớ rằng bất cứ nghề nào cũng có khó khăn riêng của nó, không phải chuyển sang nghề khác ắt sẽ trôi chảy đâu! Muốn lấy được tiền thiên hạ không phải dễ. À mà con có gặp Hiền ngoài phi trường không?

Nét mặt Trúc thoáng một chút sững sờ:_Bộ anh Hiền gặp bố hả, ảnh có nói gì với bố không?

- Ừ thì cậu ta ghé qua đây hỏi thăm, rồi hấp tấp chạy ra phi trường có thưa sẽ đi đón con mà?.

Trúc bỉu môi mỉa mai: _Con có gặp nhưng đã có anh Triển đón rồi. Sao bữa nay lại rảnh rỗi đến nỗi có thì giờ đến tận nhà hỏi thăm lại còn ra phi trường đón người ta vậy kìa?

Giọng hờn dỗi của con gái khiến ông Thức càng chắc chắn.

Ông mỉm cười ngồi xuống giường thì thầm:_Trúc này, bố nghĩ con phải ý thức được nguyên cớ khiến con chán nản bực bội. Liệu đó có phải thật sự do áp lực công việc không? Hay do trong lòng con có sự thất vọng về ai đó?. Nếu cảm thấy có thể tha thứ được thì hãy bỏ qua cho nhau đi con à! Bởi, khi mình còn buồn vì ai đó chứng tỏ người đó còn ý nghĩa đối với mình. Cũng không dễ gì gặp được một người mình thương. Đã thương tất sẽ thương vô điều kiện. Vậy đừng tự làm khổ mình. Còn nếu thấy có thể vượt qua được, có thể tìm một sự thay đổi khiến mình nhẹ nhõm tươi vui hơn hãy cắt đứt ngay đi, đừng dây dưa bắt cá hai tay nghen con, không tốt đâu!.

- Bố nói gì con không hiểu.

- Con gái bố thông minh vậy mà không hiểu à?. Con đang phân vân giữa hai người, phải vậy không nào? Hiền là người con yêu nhưng làm con thất vọng đau khổ. Triển chiều chuộng phục vụ con hết mình, lại vững vàng về tài chánh nhưng con chưa yêu. Vậy con hãy chọn một người thôi con à!

- Sao bố biết con không yêu anh Triển?

- Vậy sao Triển đưa đón con về tận nơi hứa hẹn mai đi chơi con còn bần thần khóc lóc như người mất hồn vậy?. Con đừng đổ do công việc nghiệt ngã. Nếu quả thật như thế con đã bỏ nghề từ lâu, đâu đợi đến hôm nay. Áp lực từ sự nghiệt ngã trong công việc chẳng qua chỉ là chất xúc tác thêm đó thôi! Con hãy nghỉ ngơi đi, mai bình tĩnh lại rồi tự mình quyết định chuyện của mình, bố mẹ không xen vào nữa đâu!

- Theo bố Hiền và Triển, con nên chọn ai?

- Con hãy đừng để cho ai khuyên nhủ chọn hộ người đàn ông con muốn kết đôi, hãy lắng nghe trái tim mình. Chúc con hạnh phúc.

Ông hôn lên trán con gái khẽ khàng bước ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng

Trúc thở dài thườn thượt, luồn tay xuống dưới gối lấy điện thoại di động.

Mở, bấm “nhắn tin”, bấm “hộp thư đến”. Một loạt tin nhắn của nhiều số điện thoại khác nhau nhưng ánh mắt Trúc vẫn dán vào duy nhất một dãy số. Nhìn đăm đăm dãy số, ngần ngừ muốn bấm “chọn” nhưng rồi bặm môi chuyển qua tin nhắn khác. Đọc tin nhắn của bạn bè một lúc đầu óc lại bị chi phối bởi những câu hỏi trong đầu. Trúc rối ren phân vân không biết Hiền viết gì ở tin nhắn mới nhất, chỉ chừng hơn mười phút gần đây thôi? Trúc quay lại số di động của Hiền, bấm lên bấm xuống hàng chục tin nhắn vẫn còn đọng lại chưa được bấm “chọn” đọc kể từ khi rời đồi cát bay. Khuôn mặt Hiền lúc chiều lại hiện ra choáng ngợp. Trúc vội tắt máy di động úp mặt vào gối, tóc tai dã dượi, tay chân bất động như một xác chết.

Mắt nhắm nghiền nhưng dãy số di động vẫn cứ ám ảnh chập chờn như lúc còn trên máy bay.

Anh ấy chạy theo xe trong bao lâu? Lúc nãy mưa như trút, mưa quá xá! Có lẽ biết sắp mất mình mới đi tìm chứ gì? Rõ ràng nếu muốn anh ấy vẫn có thể sắp đặt thời gian đến với mình kia mà!. Có lẽ anh ấy không yêu mình thật tình. Hay mình chỉ tạm thời lấp khoảng trống trong lòng anh, vì tình yêu cũ còn vương vấn, trái tim gỗ của “người ấy” vẫn là vật quý giá nhất chưa thể thay thế được?

“Này này dậy tao hỏi cái coi, ngủ vậy vừa rồi”

Trúc giật mình mở choàng mắt ngồi nhổm dậy ngơ ngác nhìn quanh. Chi đang bưng một khay trên có một ly sữa, một chén súp cua bốc mùi thơm nghi ngút.

- Chưa ăn sao ngủ dữ vậy?. Mười hai giờ khuya rồi đó! Con gái sao hư quá! Về nhà không giúp gì được mẹ đã lăn ra ngủ. Miếng ăn phải đưa đến tận miệng nữa chứ! Bác bảo tao mang chén súp cua lên cho mày ăn nè! Mày là con tao, tao đét cho nát mông.

- Khuya vậy rồi sao? Tại tao mệt quá! Mày nói đúng, tao là thứ con gái chả ra gì, đi hầu thiên hạ về nhà lại bắt bố mẹ hầu mình, cơm bưng nước rót như thế này đây, nói thiệt với mày tao đang tính bỏ nghề đó!

-Hồi nãy tao cũng vừa nghe bác trai than thở về vụ này. Bác dặn tao nên khuyên nhủ mày hãy giữ nghề. Đây là nghề rất hợp với mày lại đang rất “hot” đó chứ! Trong gia đình dòng họ mình chỉ có mày làm tiếp viên hàng không, ngay như tao đây nhờ vả xin xỏ lắm mới được cái chân nhân viên bán hàng miễn thuế ở sân bay. Nếu bỏ, mày tìm đâu ra cái nghề nào “hot” hơn nữa mày nói tao xem nào trừ phi…”

Chi bỏ lửng câu nói.

-Trừ phi làm sao?

-Trừ phi mấy bằng lòng lấy anh Triển.

- Trời đất sao mày bạo miệng vậy, tao đã có gì với Triển đâu sao lại nói tới chuyện lấy anh ấy?

- Thời buổi này cái gì cũng phải nhanh. Kể cả việc hôn nhân. Tao nói cho mày biết, mày thật may mắn lọt vào mắt xanh của anh Triển.

Biết bao nhiêu gái đẹp Sài-thành, người mẫu, ca sĩ, mê ảnh như điếu đổ, mày để lỡ có kẻ thế chỗ ngay. Sở dĩ anh ấy còn lông bông là do mày đó! Tao ước được ở địa vị mày nhưng không được. Nguyên cũng như tao, hai đứa phải tính toán dữ lắm mới mong có một đám cưới cho ra trò. Chưa kể nếu lấy nhau lại phải cày tiếp để mua nhà ra ở riêng, lo tiền nuôi dạy con cái. Trước mắt tụi tao biết bao điều phải lo. Mày lại khác. Nếu bỏ nghề tiếp viên để lập gia đình với anh Triển lập tức mày có một tương lai huy hoàng rực rỡ.

Trúc húp muỗng súp cua trầm ngâm một lúc, hỏi lại:_Mày nghĩ khi lập gia đình tao không nên đi làm à?. Rồi cái gì cũng phải phụ thuộc vào chồng sao? Không được đâu! Tao sẽ kiếm việc khác bớt áp lực hơn, còn có thì giờ để lo cho chồng con, người thân, chứ nghề tiếp viên hàng không quỹ thời gian eo hẹp quá!

- Nghề nào chả có chua cay!. Lương càng cao, áp lực càng đáng đồng tiền bát gạo, mồ hôi đổ ra xót hơn, nước mắt cũng mặn chát hơn.

- Nhưng tao không muốn ai xúc phạm nhân phẩm mình, mày hiểu không? Chuyến bay vừa rồi có một hành khách chửi tao là ô-sin trên không. Bổn phận bọn tiếp viên tụi tao là phải phục vụ tận tình hành khách. Nghe xài xể, tao cứ cúi đầu nín thinh không dám phản ứng gì, dù cho các vị “thượng đế” có sàm sở làm nhục mình!. Xét cho cùng cái nghề này cũng bạc bẽo thiệt! Làm dâu trăm họ. Người ta đau ốm mình phải lo chăm sóc, thiên hạ vô ý thức xả đồ bậy bạ ngay trên khoang mình cũng phải dọn dẹp cứ như thể mình đang làm tạp vụ vậy đó! Người ta đói mình phải cơm bưng nước rót trong khi bố mẹ mình ở nhà đã bao giờ mình lo lắng tận tình thế chưa? Chưa kể nhiều khi lễ tết cũng đâu được họp mặt sum vầy, hẹn hò với bạn trai lại càng khó!

- Sao mày không chửi cho hắn ta một trận. Lôi thôi cứ thưa với cơ trưởng lập biên bản chờ khi hạ cánh bắt nộp tiền phạt trước khi được phép ra khỏi sân bay, xem có sợ không nào?. So sánh tiếp viên hàng không với ô-sin dưới đất à, thật là mắc cười quá!. Muốn làm tiếp viên hàng không phải có khả năng giao tiếp bằng ngoại ngữ tốt, ngoài ra tiếp viên như mày ngoài lương tháng cố định còn biết bao nhiêu những ưu tiên khác như đi ra nước ngoài thường xuyên, được mở rộng tầm nhìn, được quyền ưu tiên mua nhiều mặt hàng xách tay hợp pháp. Cái khoản ưu tiên này kiếm lời bộn à nha. Tính chung phải lên đến bốn năm chục triệu. Hỏi có nghề nào “hot” hơn nữa kia chứ?.

Nói tới đây Chi bĩu môi nhún vai vẻ bất cần: Xời! Mày để ý làm gì cái thứ vô liêm sĩ rác rến đó! Loại đó ở đâu mà chả có, mày sẽ phải đụng đầu ở khắp mợi nơi, ở bất cứ nghề nghiệp nào chả cứ gì nghề hàng không!. Mày cứ hỏi mấy đứa làm thư ký trợ lý giám đốc các công ty xem có đứa nào làm đúng vị trí của nó không?. Hay vẫn phải bưng cà phê quét dọn phòng cho xếp?. Tao nói lại, mày chỉ có thể bỏ nghề, đánh đổi cuộc đời mày khi bằng lòng tiến đến hôn nhân với anh Triển mà thôi!.

-Trúc vừa húp chén súp cua vừa hỏi:

-Sao mày dám chắc Triển muốn lấy tao?

-Trời đất! Hỏi vậy cũng hỏi. Triển hay đến cửa hàng hỏi thăm tâm sự với tao về mày. Tao đi guốc trong bụng anh ta. Tao biết nhiều về Triển hơn mày tưởng. Nhưng tao hỏi mày điều này, có phải mày đã yêu Hiền rồi không? Mày quen hồi nào sao tao không hề biết chút nào vậy?

Trúc buông chén súp cua đang ăn dở dang than thở:

-Tụi tao quen nhau đã gần bốn tháng rồi, ngặt một nỗi cả hai đứa tao quỹ thời gian để hẹn hò quá ít, cho nên khi gặp gỡ chỉ biết tận dụng tối đa thời gian để được bên nhau, còn nhớ tới ai nữa đâu!

Giọng Trúc nghẹn lại… cảm giác hụt hẫng trên đồi cát bay vẫn còn. Không thể kể tiếp được nữa. Uất ức quá!

Giọng Chi nhỏ lại vẻ nghiêm trang:

-Mày biết không hồi chiều lúc nhìn ánh mắt như xoáy của Hiền tao bủn rủn cả người. Chả trách dạo gần đây tao thấy tâm tính mày khắc hẳn. Hắn ta hôn mày chưa sao mê mệt vậy? Loại người như Hiền không đóng “dấu môi” thì thôi chứ “dán tem” một cái là “độc quyền” được mày ngay thôi!

-Sao mày đoán hay vậy?

-Anh chàng cuốn hút ngay từ ánh mắt. Hiền thuộc tuýp người như thế dù chưa nói, chưa hành động! Tao yêu nhiều, yêu sớm, ban ngày làm ở sân bay, tối rảnh đi bar đi vũ trường, hàng đêm giao tiếp nhiều loại người nên rút kinh nghiệm đó thôi!

Ánh mắt Trúc bỗng ngân ngấn nước:

- Mày nói phải đó! Giờ tao muốn quên những phút giây say đắm bên nhau nhưng chưa được. Tao mệt mỏi quá! Nó như một nỗi ám ảnh! Mày biết không, lúc chiều khi còn trên máy bay tao bị choáng, may phước có người đỡ, tao buông mình dựa vào ghế kịp thời, nếu không chỉ cần té xuống bị thương nhẹ thôi cũng nguy hiểm, vì trên cao không khí loãng khó cầm máu được. Tao chưa từng bị như vậy bao giờ!. Đôi khi tao có cảm giác như mình nợ anh ta cái gì vậy đó, cứ suốt ngày lo sắp xếp thời gian hẹn hò giống như nhân viên tình báo đang lập kế hoạch gì quan trọng lắm vậy! Yêu sao khổ quá! Tao đã quyết định chấm dứt nhưng không dễ chút nào! Bởi vậy khi nhìn thấy anh ta ở sân bay tao lại càng lộn ruột tức điên không muốn nhìn mặt.

-Nếu xét bề ngoài tao cũng chấm Hiền. Nhưng Triển vững vàng về tái chính hơn, còn Hiền chỉ là lính đặc nhiệm làm sao sánh được!

-Ủa sao mày biết Hiền làm trong đội đặc nhiệm?

-Bác trai mới kể khi ăn cơm tối đó!

Trúc nghĩ thầm. Vậy ra bố mẹ cũng biết hết rồi. Anh ta còn khai gì nữa không đây?.

-Nói thiệt nha, tao dị ứng với mấy ông làm trong cục an ninh, mỗi lần thấy mấy ổng phối hợp với hải quan sân bay, chỉ tập huấn thôi nha, tao đã ớn lạnh rồi!. Thôi tao khuyên mày nên chọn đại gia Triển cho an toàn sướng cái thân.

-Mình không làm gì sai thì mắc chi phải sợ, vớ vẩn!.

-Thôi tao đi ngủ lấy sức mai đi chơi!.

Nói xong Chi lắc đầu le lưỡi lủi vào giường trùm kín mền.