Chương 21
Bà Thức định bước lên lầu vừa lúc Trúc và Chi xuất hiện nơi đầu cầu thang. Nhìn thấy hai chị em đã gọn gàng trong những trang phục đường phố màu sắc nhẹ nhàng tươi vui bà gật gù:
- Được đa! Tưởng phải lên hối tụi bây chứ!. Bây giờ hai chị em ăn sáng đi trong khi chờ Triển và Nguyên tới!
Chi khoát tay:
- Dạ thôi tụi con không ăn đâu, chắc bác quên, hồi hôm qua con đã nhắc bác, đừng lo gì cho tụi con hết, tụi con đi giữa đường hứng chí ghé đâu đó ăn. Tội gì ăn ở nhà, để cho mấy ông bao từ A đến Z mới đã đời chứ! Phải không Trúc?
Trúc chạy ào xuống ôm lấy mẹ thì thầm:
- Mẹ đi nghỉ đi, còn sớm, lui cui gì dưới bếp cho cực thân.
Bà Thức vuốt tóc con gái giọng xót xa:
- Con tôi bữa nay sao xanh xao ốm o vậy nè!?. Hôm nay đi chơi cho thư thả nghen con. Quẳng gánh lo đi mà vui sống, như con Chi đó. Nhìn em nó kìa! Mạnh khỏe năng động thấy bắt thèm!
Chi ngửa mặt cười khoái trá, nheo nheo mắt về phia Trúc giọng bông đùa:
- Phải chi ai đó cũng thấy con giống như bác nói thì tốt biết mấy. Con sẽ loại tất cả các đối thủ để trở thành phu nhân đại gia.
Bà Thức bật cười theo. Rồi như chợt nhớ ra điều gì bà hỏi:
- Mấy đứa tính đi đâu đây?
Chi nhanh nhẩu:
- Dạ đi Bến Tre, rồi từ đó mới đi về miệt vườn ăn trái cây, con dặn anh Nguyên mướn xe tắc xi chứ đi đến đó tội gì lái xe xịn của anh Triển sẽ hổng giống ai. Khi về thế nào tụi con cũng mang cho hai bác một giỏ trái cây, hai bác thích ăn gì nào?
- Có phải đi về vùng Cái Mơn Chợ Lách không?
- Dạ đúng rồi!
- Vậy thì sầu riêng là món hết xẩy! À sao tụi con không mang mũ?. Coi chừng nắng chịu không nổi đâu!
Nghe mẹ nhắc nhở Trúc lục trong túi xách đeo bên mình lôi ra chiếc mũ rộng vành màu xanh da trời có những sọc trắng viền quanh, dải quai nón nhìn nhẹ tênh cùng tông màu.
Chi kêu lên:
- Ủa Trúc mày mua mũ này ở đâu trông nhã quá, sao không rủ tao mua với?. Thôi chết rồi, hôm qua tao lại quên không soạn mũ mang theo. À hay mày cho tao mượn cái nón tua tua ranh rách đi biển treo trên phòng đi! Thay kệ chả sao! Miễn có cái đội khỏi nắng.
Vừa dứt lời Chi phóng một mạch lên lầu. Trúc hơi khựng lại rồi đuổi theo Chi như một cơn lốc. Bà Thức trố mặt ngơ ngác nhìn theo hai chị em.
Khi chạy vào phòng, thấy cái nón đã nằm trong tay cô em họ, Trúc giựt lấy giọng hốt hoảng: - Không được đâu Chi! Cái này mày lấy đội thì chiều về tới nhà chỉ còn nước vất vào sọt rác. Nón này người ta làm dùng tạm vài ngày khi đi biển thôi!
Chi ngạc nhiên:
- Thì chính vì xài một lần rồi vứt luôn nên tao mới lấy chứ tha về làm gì cho thêm rác nhà!
- Không được, nón này đã trở thành kỷ niệm.
- Kỷ niệm? Mày nói gì lạ vậy? Tao không hiểu nổi mày! Bộ hết đồ làm lưu niệm rồi hay sao? Mày khùng mới giữ cái nón rách này!.
Trúc lặng lẽ treo cái nón lên vách tường đối diện đầu giường mình rồi quay lại vỗ vai Chi:
- Đây cô nương, tui còn một cái mũ rộng vành bằng cước màu tím, nhét trong tủ kia kìa, đội bảo đảm chống nắng tuyệt hảo luôn.
Chi lặng nhìn Trúc một lúc, lắc đầu tặc lưỡi, lẩm bẩm:
- Kỷ niệm ở Mũi Né với Hiền phải không? Khổ thân chưa! Kiểu này coi bộ còn lâu mày mới thành phu nhân được! Mày chưa muốn quên mà!.
Tiếng xe đỗ xịch trước cửa, tiếp đến tiếng bà Thức gọi ơi ới:
- Mấy anh đến rồi kìa hai đứa, làm gì mà lủng củng lâu thế!
Chi quay đầu chạy xuống trước. Trúc nán lại, đứng nhìn cái nón đan bằng sợi như giấy có những tua rua thật tự nhiên, nước mắt ứa ra.
Đây là cái nón Hiền vội mua cho mình khi vừa đặt chân đến khách sạn. Anh ấy sợ mình bị cháy nắng. Trúc mím môi cố ngăn tiếng nấc, vừa lau vội những giọt nước mắt vừa mở tủ lấy cái nón tím. Cô quay lại nhìn cái nón rơm tua tủa lần cuối rồi lững thững bước khỏi phòng.
Ôm chào từ biệt mẹ Trúc bước ra khỏi nhà. Triển trong chiếc áo phông màu rêu cùng chiếc quần jean xanh, thêm cặp kính râm trông như một ngôi sao thể thao đang đứng chờ.
Chi đã vào trong xe đang ngả đầu lên vai người yêu. Cả ba đang nhìn Trúc bước tới.
Nguyên thò đầu ra huýt gió:
- Này Trúc, hôm nay nhìn em, anh có cảm giác đôi mắt mình như có ai mát-xa không nặng nề buồn ngủ nữa, cám ơn em!
Chi nhào lại nhéo tới tấp vào đùi Nguyên rú lên:
- Trời đất cái ông này có tui ngồi đây mà ổng “tán gái” điệu nghệ chưa kìa!
Trúc ngả người trên nệm xe phía sau hỏi Nguyên:
- Anh nói gì em không hiểu?
Triển vào ngồi bên cạnh Trúc, đóng sập cửa xe, ra hiệu cho tài xế khởi hành. Thấy Nguyên vẫn đang còn vật vã quằn quại trong cơn mưa nhéo không trả lời được Triển đáp thay:
- Ý anh Nguyên nói, hôm nay trang phục em mặc đường nét đơn giản không cầu kỳ, gam màu tinh tế nhẹ nhàng nên đôi mắt ngái ngủ của anh ấy như thể được xoa dịu được nâng đỡ, tỉnh táo ra đó mà!
Chi liếc xéo Triển:
- Chà bữa nay có người đẹp hàng không, hai ông tướng coi bộ lẻo mép ra hẳn!
Trúc nhìn Triển mỉm cười nghĩ thầm: ''Triển ít nói nhưng coi bộ anh ấy tinh tế, nói năng như thế này thảo nào giàu có thành đạt cũng phải!''
Trúc đưa mắt nhìn cảnh vật đang lướt qua. Dinh Độc Lập, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành tất cả dần lùi lại sau lưng. Cặp Nguyên, Chi đã thôi gấu ó, hai cái đầu đã sáp vào nhau, chặp chặp lại khúc khích cười.
Trúc từ từ khép mắt. Mảnh khăn tắm hôm nào bỗng chập chờn. Màu khăn hòa với màu cát. Mảnh khăn lỏng dần, buông rời, phất phới bay. Tóc xô dạt theo gió, xõa tung. Toàn thân hình như đang nhẹ bay, bị níu lại, vòng tay Hiền, ôi vòng tay ôm lấy eo, đang siết lại…Trúc rên lên.
- “Em sao vậy?”
Trúc mở choàng mắt ra ngơ ngác. Thấy tay mình đang ôm ngang bụng, khuôn mặt Triển đang nghiêng sát bên lo lắng:
- Em đau bụng à?
Chi và Nguyên đều quay phắt lại. Chi chồm hẳn ra phia sau hỏi:
- Có gì vậy Trúc?
Trúc lắc đầu bẽn lẽn:_
- Không có gì, chắc tại hơi bị say xe thôi!
- Đường tốt xe chạy êm ru mà?. Mày cũng đâu có máu say xe tàu?. Chắc tại chưa ăn sáng!
Triển kêu lên:
- Anh đã bàn với Chi rồi, để anh đưa đi ăn sáng lại không chịu, giờ xe đang trên quốc lộ. Chú tài ơi chút cho xe ghé Mỹ Tho trước, tụi này đi ăn sáng!
Nhìn Triển hốt hoảng Trúc cảm thấy ân hận, cô đặt khẽ đăt tay mình lên cánh tay Triển thì thầm:
- Không sao đâu anh! Em hết đau rồi!
Triển có vẻ xúc động vì thái độ quá bất ngờ này, anh xích lại gần Trúc cười tươi:
- Vậy thì đúng là em đói, bụng nó mới nhói lên vậy đó! Anh thật bậy quá!
Sau sự va chạm, Triển có vẻ bạo dạn hơn, anh tháo kính râm móc trên ngực áo, nhìn Trúc không chớp mắt.
Để tránh bị ám ảnh như lúc nãy Trúc cố gắng tập trung vào cuộc đối thoại giữa hai người. May mắn, thiên hạ không đọc được cảm xúc suy nghĩ của mình, không thì ê mặt quá!
Trúc gợi chuyện:
- Anh Triển có vẻ rành vùng sông nước Nam bộ phải không? Anh đi nhiều lần chưa?
- Anh đi đâu năm sáu lần gì đó. Nói chung sông nước nam bộ hấp dẫn đáng đi!. Anh đi do công việc làm ăn là chính. Đi đến đó gặp người mình hay giao dịch hàng ngày. Họ niềm nở cởi mở biết điều nên làm ăn trôi chảy không bị lấn cấn.
- Anh Triển kinh doanh ở vùng này à?
- Trước đây thôi, khi anh còn làm việc ở kho hàng quốc nội tại sân bay. Giờ thì doanh nhân chỉ giao dịch với anh một cách gián tiếp khi gặp khó khăn. Đây là khu vực phát triển những mặt hàng như trái cây tươi, hoa kiểng, tôm cá. Các mặt hàng khô thì không nói làm gì, nhưng hàng tươi sống khâu vận chuyển rất quan trong. Vấn đề lưu thông hàng hóa đến các tỉnh khác lúc đó đòi hỏi phải an toàn tươi nguyên, kịp thời đúng hẹn trong hợp đồng, nếu không tổn thất về phía doanh nghiệp không nhỏ đâu! Có thể phá sản như chơi. Khi làm ăn ăn giao dịch với nhau anh thấy các nhà doanh nghiệp miền này thông thoáng “chịu chơi” lắm!
”Chịu chơi” là sao anh?
Triển mỉm cười bí ẩn:
- Trúc hỏi “cắc cớ” ghê!
Chi nãy giờ nghe lóm quay xuống đâm thọc một câu:
- Tại nó học được nghề điều tra thẩm vấn của “người ta” đó. Anh liệu hồn!
Trúc nhíu mày khó chịu.
Triển bật cười:
- Anh có gì mà phải bị thẩm vấn?. Công việc làm ăn thuận mua vừa bán. Giao dịch thương lượng, thấy có lời thì làm không thì thôi ai ép uổng gì nhau đâu?. Nếu nơi nào làm tốt hơn, doanh nghiệp không cần phải “chịu chơi”, hàng hóa vẫn lưu thông an toàn thì cứ việc chọn nơi đó đi!. Có công an kinh tế thẩm vấn anh cũng không ngán đâu!
Giọng nói cứng cỏi đầy tự tin của Triển khiến Nguyên và Chi đều quay đầu lại vỗ tay.
Trúc gật gù:
- Em hiểu sơ sơ từ “chịu chơi” của anh rồi đó!
Giọng chú tài vang lên:
- Xe đã tới Mỹ Tho. Đi đâu đây các anh chị?
- Cho tới quán hủ tíu nào ngon ngon ăn sáng đã.
Chú tài mách nước:
- Có chỗ này ngon lắm để em chở anh chị tới đó ăn thử. Nhưng giờ này không biết còn không hay đã hết sạch rồi!
Trúc kêu lên:
- Trời! Giờ này mà đã không còn, chắc quán đắt khách lắm!
Triển xua tay:
- Ôi lo gì, ở đây quán hủ tiu tràn lan hà rầm. Muốn ăn hương vị chính gốc, cứ xáp lại quán nào có tên gì có cái đuôi Ký ký gì đó là được rồi!
Cả xe cười ầm. Trúc nhìn Triển lòng vui vui. Triển ăn nói có duyên, xem ra cũng là người bản lĩnh.
Khi cả đoàn bước xuống xe vào một quán ven đường, mùi hủ tíu thơm lừng ập vào mũi khiến Trúc thấy lòng se lại. Buổi sáng trên bãi biển hôm ấy cũng ăn hủ tíu. Tô hủ tíu hôm ấy ăn không hết còn dở dang, hương vị không trọn vẹn. Tại hủ tíu ở đó dở hay tại vì mình nhìn thấy sợi dây chuyền có trái tim gỗ lủng lẳng như sợi xích đeo trên cổ anh ta, “vết tích” một mối tình sâu đậm nào đó?
- Mời em!
Trúc giật mình nhìn quanh. Mọi người đang thưởng thức hủ tiu. Chỉ còn Triển đang ân cần đặt đĩa giá sống, hẹ, và chanh cắt lát sát bên tô hủ tíu, còn chờ Trúc nên chưa cầm đũa.
Trúc nhìn Triển khẽ kêu lên:
- Ôi xin lỗi!. Mãi ngắm người ta làm hủ tíu, quên cả ăn luôn! Em mời anh!
Trúc hít hà tô nước lèo nóng hổi thơm phức mùi hành phi và hẹ. Ngắm con tôm đỏ với vài lát thịt thái mỏng bày biện phía trên Trúc buột miệng khen:
- Chưa ăn đã biết ngon rồi! Hủ tíu như vầy mới là hủ tíu chứ!
Nói xong Trúc cầm thìa lên húp một cách ngon lành.
Triển vừa ăn vừa âu yếm nhìn Trúc. Một lúc sau anh mới hỏi:
- Trúc thấy sao?. Ngon chứ hả?
- Dạ ngon anh à! Anh biết không, đôi khi em nghĩ làm sao có được món hủ tiếu ngon này phục vụ trên các chuyến bay thì thích quá!
Chi xen ngang:
- Tao nghĩ thức ăn trên máy bay cũng ngon chứ!. Có hồi tao đi trên chuyến bay có phục vụ món hủ tíu khô xào kiểu Thái, ngon ra phết!
- Món Pad Thái chứ gì! Nhưng tao nghĩ hủ tíu nước kiểu này ngon hơn. Nước lèo ngọt lừ còn vị của Thái hơi chua quá không ngon bằng.
Chi cãi:
- Nhưng hủ tíu cũng là món lai Tàu chứ có phải Việt Nam đâu?. Nếu được theo tao nên cho món phở vào thực đơn trên chuyến bay mới đúng, có vẻ hương vị Việt hơn.
Triển nhận xét:
- Hủ tíu là món có gốc Hoa nhưng đã được Việt hóa!. Sợi hủ tíu ở đây dai dai không bị chua. Nghe nói người ta đang bàn đến việc cho món phở vào thực đơn trên các chuyến bay quốc tế đó chứ!. Tốt nhất nên có đủ cả bún bò, hủ tíu, phở ai muốn dùng gì cứ xả láng.
Nguyên cười lớn:
- Chu choa ăn no bể bụng rồi mà nghe bàn lại muốn ăn thêm bún bò nữa!
Có tiếng điện thoại di động reo. Mọi người quanh bàn đều nhìn quanh quất. Người sờ túi áo quần, kẻ lục túi xách. Chỉ có Trúc vẫn thản nhiên húp phần nước lèo còn lại trong tô. Tiếng di động vẫn reo.
Chi đập vai Trúc nhắc nhở:
- Điện thoại trong túi xách của mày đó Trúc!
Trúc nhăn mặt: Tao đã nói bố mẹ đừng gọi, sao mới đi chưa được hai tiếng đã réo!
Trúc buông đũa lục túi mở di động. Tên Hiền xuất hiện trên máy. Trúc vội đóng máy ngay.
Triển hỏi:
- Bố mẹ hả em?. Hồi nãy anh đã thưa với mẹ rằng tối anh đưa em về tận nhà rồi mà?.
Trúc ngồi im thẫn thờ, hai tay run nhè nhẹ, nhịp tim đập loạn. Một vài phút sau, khi đã bình tĩnh Trúc đứng dậy nhìn mọi người giục:
- Thôi đi cho rồi, ngồi đây ăn vạ tới chiều sao?.
Triển gọi người tính tiền. Cô bé bồi bàn chạy lại đếm tiền định móc túi thối nhưng Triển xua tay. Ánh mắt sáng rỡ cô bé cúi gập người xuống cám ơn Triển rối rít, te te thu dọn bàn ăn, bê chồng tô đĩa dơ chạy biến vào trong. Trúc nhìn theo. Nhớ lại những phút giây phục vụ bữa ăn cho khách trong khoang máy bay, Trúc thấy lòng chùng xuống pha chút ngậm ngùi. Cô lặng lẽ theo mọi người lên xe tiếp tục cuộc hành trình…