Chương 22
Hiền đặt điện thoại di động bên gối, nằm quay mặt vào vách, lòng ngập tràn nỗi thất vọng. Đã hơn chín giờ sáng. Hôm nay chủ nhật. Một ngày nghỉ ngơi thư giãn đúng nghĩa, vậy mà mọi dự định trong đầu đành xếp xó. Cửa nhà im phăng phắc. Chắc má đi chợ rồi! Sao người mình bỗng nhiên oải vậy cà? Toàn thân mỏi nhừ bải hoải. Nghĩ đến cuộc truy đuổi chiều qua, bất giác Hiền rùng mình. Cái lạnh trong cơn mưa lúc đó hình như giờ mới ngấm? Quờ quàng nắm được cái mền Hiền vội vã trùm lên mình.
Bên ngoài khung cửa vòm hoa so đũa đang ngời lên trong nắng sao trong này mình lại co ro?. Trúc ơi! giờ này nhất định em đang vui với ai đó, em nỡ quên anh rồi sao?. Em có quyền giận anh, nghĩ lại anh đáng trách quá, nhưng nghề của anh nó thế biết sao giờ?. Em nỡ nào không nhận các cuộc gọi của anh hoài hoài như vậy?. Anh gọi cho bố em, bố bảo em đi với bạn về miền tây sông nước rồi!. Được có mỗi ngày hôm nay!. Mai lại lu bu công việc. Ở nhà có thời gian rảnh anh đành phải gặm nhấm nỗi nhớ em vậy!
Hôm qua khi thấy bóng em biến vào trong chiếc xe đỏ, anh đau đớn hốt hoảng …Nó đánh thức trong anh một nỗi đau mơ hồ nào đó?Anh chưa yêu ai sâu đậm như yêu em nhưng lại có cảm giác sự mất mát này không phải lần đầu! Hình như anh đã từng nếm trải điều này rồi thì phải, mặc dù không rõ lúc nào? Ở đâu?
Hiền nhận ra Trúc xuất hiện trước cửa sân bay. Khi anh tìm cách chen giữa mọi người để đến với Trúc, anh bị đám đông nhấn chìm.
Anh giơ tay vẫy lia lịa nhưng Trúc hình như không thấy, bóng Trúc trong sắc phục hàng không cứ lùi dần. Anh càng chạy theo, khoảng cách càng xa. Chạy mãi chạy hoài …Có một tiếng nổ rất to, đám đông hét la, anh bị hất lui trở lại, một khối nặng chèn lên người, tiếng nổ chát chúa tiếp liền theo nhưng sao anh trở nên nhỏ bé bất lực đến nỗi không cục cựa nằm chết cứng. Quá sợ hãi anh ngoác mồm khóc thật to, anh nghe văng vẳng có tiếng người vang lên trong hoảng loạn:
“Hãy giữ cho chặt sợi dây chuyền Tin ơi!”.
Tiếng kêu la xung quanh như một vòng xoáy âm thanh cứ lớn dần biến dạng thành như miệng con cá mập đang từ từ ngoác ra. Một sức hút rất mạnh từ cái hố đen sâu hoắm đó, sợi dây chuyền bị cuốn theo, anh đưa tay sờ lên cổ thì ôi trời! dây chuyền đâu mất rồi?. Anh hét lên …
Hiền mở choàng mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng ngủ yên tĩnh. Chùm hoa so đũa bên song cửa vẫn chập chờn trong nắng. Tiếng chày giã đều trong cối xen lẫn với tiếng má nói chuyện loáng thoáng.
Hiền cúi xuống rờ tìm sợi dây chuyền. Nó vẫn còn đây! Hóa ra mình nằm mơ? Chỉ là giấc mơ thôi à? Vậy sao nỗi đau, sự hoảng sợ cứ y như thực! Mình vẫn còn sởn da gà. Lạ lùng quá sao trong mơ mình lại yếu ớt như một đứa bé vậy?. Lại có ai gọi mình nữa, không phải giọng của má, ai vậy kìa?.
“Chị Chín ơi, em Tám Thơm đây, đi đâu rồi sao để nhà cửa toang hoác vậy?”
Hiền uể oải gượng bước ra khỏi giường, mở cửa phòng.
Đang đi vào bỗng thấy Hiền xuất hiện lù lù trước mặt, dì tám Thơm lùi lại rú lên:
- Ui trời! Hiền hả con? Làm dì hết hồn à! Bữa nay chủ nhật tới thăm mới gặp mặt đa! Vậy là dì tính trúng phóc luôn! Bộ đau hay sao giờ mới ngủ dậy hả?. Mặt mày sao phờ phạc vậy con?. Má có nhà hôn hay đi chợ rồi?
Hiền chỉ tay ra sau bếp:
- Hôm qua trúng mưa nên giờ giống như bị cảm, con vừa nghe má nói chuyện với ai ở ngoài hiên bếp á dì! Dì khỏe không?. Sao hôm nay dì đến chơi một mình? Vợ chồng Tân với mấy nhóc đâu rồi?
Nghe Hiền nói tới đây dì Tám như bị chạm trúng mạch, dì kéo Hiền lại, vẻ mặt nghiêm trọng pha lẫn bực dọc làu bàu:
- Đi gì nữa mà đi! Đầu óc đâu mà đi chơi! Sắp phá sản tới nơi rồi đa con! Kỳ này tụi nó dám xách bị đi xin lắm đa!
Hiền trố mắt:
- Tám nói gì nghe ghê vậy Tám?. Hai vợ chồng Tân giỏi giang năng nổ, chỉ có nước giàu lên chứ xách bị đi ăn xin làm sao được?. Dì Tám giỡn con hoài!
Giọng dì Tám run run, dì rơm rớm nước mắt kể lể:
- Nếu mọi việc suôn sẻ thì nói làm gì? Trên đời này ai học được chữ ngờ hả con?. Dì nói con nghe, kỳ vừa rồi, vợ chồng nó lấy hàng từ các chủ vựa ở Đàlạt, Di Linh, và một số tỉnh miền tây, gom một số lượng hoa tươi, trái cây tính chuyển bằng đường hàng không ra các tỉnh miền Trung nhất là miền Bắc cho lẹ phục vụ bà con ngày lễ Phật Đản. Ai ngờ các chuyến bay làm hàng bị trễ, không đúng hẹn trong hợp đồng, bị khách hàng cự nự làm khó dễ. Đã vậy hàng tươi bị lưu lại trong kho mau hư thối. Ui chao, đủ mọi thứ phiền toái trên trời dưới đất. Mất trắng con ơi!. Tụi nó trắng tay rồi con ơi!. Hai vợ chồng nó lo xấc bấc xang bang nhưng cũng có vớt vát gì được đâu, nên quay lại cãi lộn đánh nhau. Con vợ mang con bỏ về nhà ngọai, thằng chồng buồn tình say bí tỉ ở nhà đó con!. Tụi nó còn một số hàng toàn loại bơ sáp to, cứng tay có thể chịu đựng được trong vài ngày, cả loại bưởi da xanh nữa. Giờ tuy qua mùa lễ vẫn hy vọng gỡ gạc được chút đỉnh, miễn sao kịp gởi đi trước khi bị chín mềm hư thối. Do đó hôm nay dì qua đây định nhờ con xem coi có giúp vợ chồng nó được gì không?
Hiền nhíu mày:
- Tám nói gì con không hiểu. Tại sao hàng tươi sống gởi đi lại bị trễ nãi vậy?. Mình gởi có đóng cước hẵn hòi. Trễ thì bắt đền chứ!
- Vậy mới nói! Khi hỏi thì họ bảo số lượng hàng mình thuộc loại tươi sống gởi lác đác, khối lượng lại không nhiều, nên dễ bị bỏ quên thất lạc, phải lưu lại các chuyến sau. Vợ chồng thằng Tân mới làm vụ đầu ngơ ngơ chả biết gì nên dì qua đây hỏi ý con xem sao?.
Bà Chín từ sau bếp đi lên hắng giọng:
- Hai dì cháu bây làm gì mà to nhỏ rỉ rả coi bộ nghiêm trọng vậy?. Mười một giờ rồi nghen, sửa soạn ăn trưa chứ thằng Hiền hồi sáng tới giờ chưa có gì trong bụng đa. Hồi sáng thấy con ngủ li bì nên má khép cửa rồi đi chợ luôn, chủ nhật để con ngủ nướng nhưng không ngờ con ngủ trưa trờ trưa trật vậy?. Hay tại vì hôm qua trúng mưa nên hôm nay bị ốm?.
Vừa hỏi bà Chín vừa cố với tay rờ trán Hiền, vẻ mặt trầm tư lo lắng.
Dì Tám bật cười:
- Nhìn kìa, chị làm như thằng Hiền nhà mình mới lên hai lên ba hổng bằng! Nó khỏe lắm! Chị đừng lo, em còn đang tính nhờ vả nó đây!
Bà Chín xua xua tay:_Thôi thôi đi vào ăn cơm rồi muốn nói gì nói, để cho con trai tao có gì trong bụng đã nghe chưa!
Dì Tám mỉm cười bí hiểm nheo nheo mắt rồi ghé tai bà Chín thì thào: “ Con trai tao, con trai tao, hổng biết con trai ai đâu à nghen!”
Bà Chín giật nẩy mình như bị trúng điện.
Nhìn quanh quất thấy Hiền đã ra hiên sau rửa mặt đánh răng, bà nhìn thẳng vào mặt dì Tám giọng đanh lại:_ Hiền là con trai tao, con ruột của tao mày nhớ đó liệu hồn đừng có ăn nói tằm xàm tằm bậy!.
Dì Tám le lưỡi, nín khe lẽo đẽo theo bà Chín vào bếp.
Dì kéo ghế ngồi vào bàn lặng lẽ nhìn chị dọn cơm.
Thời gian thoáng đó đã gần ba mươi năm rồi!. Bà Chín dọn tới đây ở được bao năm, cây so đũa nở bông trắng xóa ở mảnh vườn sau nhà cũng từng đó tuổi. Căn nhà này dì Tám lùng sục hỏi mua gấp dùm chị nên nhớ rất rõ. Từ khi nhận Hiền về làm con nuôi, để bảo toàn sự bí mật bà Chín cùng chồng lên Sài-Gòn sinh sống. Họ phải cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè người thân ở dưới quê một khoảng thời gian để rồi sau đó tìm ra lý do đủ sức thuyết phục rằng Hiền chính là con ruột của họ.
Chứng kiến Hiền lớn lên hàng ngày, càng lúc càng đẹp đẽ, giỏi giang lại vô cùng hiếu thảo, dì Tám cứ thấy tiếc hùi hụi. Phải chi mình được nuôi nó, phải chi Hiền là con rể mình, phải chi…Các sơ trong viện mồ côi lúc đó không chấp nhận mình có lẽ do mình không có duyên với thằng bé, cũng có thể do ông Trời thương chị Chín. Ổng bù đắp cho bả những mất mát mà bả phải chịu sau cuộc chiến chăng?.
Có thể lắm chứ! Nếu không sao mình xin hoài hổng xong, bả lù lù ở đâu tới, mở miệng xin, được liền! Mà phải chỉ có mình năn nỉ giành giật thằng bé đâu! Có cặp vợ chồng người Pháp thích nó, đến năn nỉ xin, các sơ cũng đâu có cho. Lúc đó sơ trưởng bảo nó khỏe mạnh sống ở đâu với ai cũng được nhưng nếu ông bà ấy muốn xin con nuôi thì sơ cho những bé ốm yếu. Các bé ấy nếu ở Việt Nam lúc này sẽ khó có cơ hội sống, đi với họ các bé sẽ có điều kiện để sống sót, có tương lai tốt đẹp.
Xin không được, biết chị mình không thể có con nên dì Tám về quê mách nước cho bà Chín. Tám nói với chị, Tám thích một thằng bé trong viện mồ côi nhưng Tám có con rồi nên các sơ không cho, sơ chỉ ưu tiên cho vợ chồng không thể có con.
Bà Chín ngồi xuống bên cạnh dì Tám so đũa để trước mặt dì:
- Làm gì mày ngồi thộn mặt ra đó vậy Tám! Lại tiếc phải hôn? Thôi nó không phải con mày thì cháu vậy, tao trúng lô đặc biệt mày lô an ủi rồi nghen, đừng có lèm bèm bép xép!.
Dì Tám cười cười:
- Em đang nghĩ lại lúc em mới nhìn thấy thằng bé. Hôm đó đang làm lao công cho trại mồ côi, em là người đầu tiên được chứng kiến người lính Việt Nam Cộng Hòa bế nó trên tay mở cổng bước vào sân. Mặt mày nước mắt nước mũi tèm lem, nó luôn miệng khóc la kêu gào đòi mẹ với dì. Áo quần lấm lem bụi đất máu me mặc dù nó không bị thương. Nó lăn ra đất ăn vạ không ai dỗ dành gì được.
Anh lính thuật lại rằng gặp nó trên đường di tản từ Nha Trang về Sài-gòn. Anh ta thấy nó khóc giữa đám người gục chết bên xác một chiếc xe. Anh bế nó định mang về nuôi nhưng hình như nó bị khủng hoảng tinh thần, khi về tới Sài-Gòn, nó không cho ai tắm rửa hay động đến bất cứ gì trên người, nó quậy khóc nên anh phải để nó dơ dáy như vậy mang vào viện mồ côi cho các sơ.
Bà Chín đưa hai tay ôm lấy mặt rên lên:
- Trời ơi! Tám ơi mày tha cho tao đi, mày kể chuyện này với tao không biết bao lần rồi! Hiền là con tao, đứa con tao không đứt ruột đẻ ra nhưng chính nó đã làm cho cõi lòng héo hon của một người mẹ như tao bừng sinh trở lại! Nó đâu phải con mồ côi! Tao là má nó mày hiểu chưa?.
Dì Tám gật gù giọng ân hận:
- Em biết chứ! Em đùa chút cho vui. Chị nhạy cảm quá hà!
Bà Chín ngồi phịch xuống. Cả hai chị em đều lặng thinh. Thật ra không cần ai kể, bà vẫn chưa bao giờ quên sự cố đáng nhớ nhất trong đời này. Sau ngày 30 tháng 4 năm 75 đan xen với niềm vui chung thống nhất đất nước, bà quay về xóm làng với một nỗi đau luôn gặm nhấm trong lòng.
Nỗi đau mãi mãi sẽ không bao giờ có thể làm mẹ được. Tâm hồn hình như cũng đã chết theo cánh rừng cháy khô nơi ấy. Bỗng dưng Tám về quê thăm. Hai chị em họ lâu ngày gặp lại tỉ tê tâm sự.
Lần đầu tiên khi nghe kể về thằng bé rằng nó chướng, bướng, không chịu cho ai đút cơm, tắm rửa, rằng ai đụng tới là nó cắn, bà ngại ngần hỏi dò “Giờ nó ổn chưa mà mày bảo tao lên xin nó? Tao không biết mặt mũi hình hài nó ra sao lại nghe mày nói vậy tao ớn quá! Nhưng tao cũng muốn xin một đứa về nuôi, thôi được để tao lên Sài-Gòn với mày. Không thì tao xin đứa con gái cũng được ngoan ngoan một chút chứ mắc chi mà phải xin thằng nhóc quậy tưng đó làm gì! ”.
Thế nhưng dì Tám cứ khăng khăng phải xin được nó …
Tiếng của Hiền chợt vang lên:
- Ui Trời! Má với dì ngồi đợi lâu chưa?. Đợi cơm con làm gì, cả hai cứ ăn trước đi!
Bà Chín giật mình khẽ liếc nhìn dì Tám. Dì Tám vội vã cầm đũa lên làm ra vẻ tỉnh bơ:
- Ăn lẻ tẻ sao vui được nên má với dì mới đợi con vào ăn chung, chứ nhà này trước giờ có phép tắc gì đâu mà ngại! Phải hôn Chín?
Bà Chín đẩy đĩa đậu rồng xào tôm về phía Hiền:
- Ăn đi con, hôm nay đi chợ thấy một người bưng rổ đậu rồng tươi rói chưa kịp đặt xuống thiên hạ đã giành nhau mua, má cũng chen vào mua được mấy lạng, má xào cho con đó! Đậu rồng trái mùa hổng phải lúc nào cũng có đâu con!
Hiền nhìn đĩa đậu rồng xanh biếc láng lẫy xào với tôm nõn đỏ hồng chậc lưỡi khen:
- Ngon quá má ơi!
Anh nhoài người về phía bà Chín hôn vào má bà một cái thật kêu rồi gắp đậu rồng xào để vào chén mẹ giọng ân cần:
- Mời má.
Bà Chín vừa ăn vừa lặng lẽ ngắm con trai ánh mắt chứa chan yêu thương.
Dì Tám nhìn hai mẹ con họ, đầu óc lại lan man suy nghĩ. Cái thằng này đúng là làm thay đổi hoàn toàn chị mình rồi!
Sinh ra ở làng quê sự chân tình đều gói gọn trong những cử chi lời nói mộc mạc như củ khoai củ mì, cũng có khi sự yêu thương bộc lộ nhưng rất e dè kín đáo vậy mà giờ đây chị Chín nhà mình lại đón những cái hôn giữa ban ngày ban mặt trước mặt người khác một cách rất tự nhiên như vậy! Lúc Hiền mới được nhận về nuôi, bằng lòng thích thú điều gì nó đều tỏ bày bằng cái hôn. Lúc đầu Tám thấy chị mình và anh rể còn ngỡ ngàng ngượng nghịu nhưng năm tháng qua đi họ lại tỏ ra vô cùng hạnh phúc nếu không nói kiêu hãnh mỗi lần được con trai ôm hôn.
Hôm anh rể sắp mất, từ bệnh viện về, dì quan sát Hiền bế anh đặt ngay ngắn trên giường. Trong những giờ phút cuối Hiền cúi xuống ôm ghì lấy cái thân thể còm cõi chỉ còn da bọc xương rồi hôn lên trán cha. Lúc đó dì đã thấy nước mắt anh rể ứa ra nhiễu trên gối. Những giọt yêu thương nuối tiếc, ánh nhìn mãn nguyện cuối cùng của người cha hướng về con trai như chờ đợi. Hiền nhẹ nhàng vuốt mắt cho cha.
Mặc dù không muốn nhớ lại những khoảnh khắc đau thương của Hiền nhưng dì Tám vẫn không nguôi thắc mắc về nguồn cội của đứa cháu trai nuôi này. Mặt mũi tính cách của nó khiến dì nghĩ nó xuất thân từ dòng dõi gia thế nào đó cũng nên. Khi thất lạc nó chừng chưa đầy hai năm, nói ngọng, hỏi gì cũng bi ba bi bô, nói nhăng nói cuội tào lao thiên đế. Ai hỏi tên gì nó cứ nói là TIN. Tên thật của nó hẳn phải bắt đầu bằng hai chữ viết hoa lồng vào nhau của trái tim gỗ nó đeo khi bị thất lạc. TIN chắc chắn chỉ là cái tên nhà. Kể ra anh chị mình đặt cho nó tên Văn Hiền nghe cũng hợp lý xuôi tai.
Đang ăn ngon lành bỗng như nhớ ra điều gì Hiền hơi khựng lại rồi nói:
- À má ơi! Hồi nãy con nằm mơ thấy kỳ lắm má! Con thấy con nhỏ tí teo bị ai đè muốn bẹp ruột chung quanh nhốn nháo hỗn loạn rồi con khóc la, con nghe ai đó nói: “ Hãy giữ cho chặt sợi dây chuyền Tin ơi!”. Tin là tên con hồi bé, mà sao giọng nói lạ lắm không phải giọng má?.
Mặt bà Chín biến sắc đang ăn bà bỗng ngừng nhai nhìn sững con trai.
Dì Tám mau chóng “cứu bồ” mặc dù trong lòng có hơi giật mình, dì cười lớn rồi nói:
- Ối! Tại con cứ sợ dây chuyền bị mất nên mới hay mơ như vậy chứ có gì đâu nà?. Trong người hổng khỏe nên mơ tùm lum tà la là chuyện thường. Tám đây có hôm mơ thấy mình hồi làm cô dâu mà sao chờ hoài hổng thấy xe tới rước dâu cứ quýnh lên chạy lui chạy tới.
Vừa nói dì Tám vừa nheo mắt về phía bà Chín. Chưa kịp nghe phản ứng của Hiền dì đã vội lái ngay sang chuyện khác, dì hỏi:
- À mà con nghĩ sao về vụ chuyển hàng của vợ chồng thằng Tân đây?. Có cách gì giúp tụi nó không con?
- Con tính như vầy nè Tám. Chút nữa con sẽ liên lạc với vài người bạn làm trong chỗ hải quan để hỏi cho kỹ xem sao đã, rồi con sẽ bàn lại với Tân sau. Chiều nay rảnh con đi hỏi luôn cho, Tám ở nhà chơi với má con nghen!
- Ừa Tám ở đây chơi tối mới về, đi đâu cứ đi, hẹn hò với em nào đó càng tốt, cho má mày mau có cháu ẵm, lấy vợ đi muộn rồi đa Hiền!