Chương 23
Triển đứng trên chiếc xuồng ba lá giơ tay sẵn sàng đỡ Trúc xuống. Trúc đứng trên bờ le lưỡi. Triển rướn người lên năn nỉ:
- Không sao đâu em, cứ nắm lấy tay anh đi đừng sợ! Anh biết bơi mà!
Người phụ nữ chèo ghe cười xòa:
- Hổng sao đâu cô! Xuồng tui xuồng ba lá nhưng ít bập bềnh, tui vững tay chèo, tui biết bơi chú ấy cũng biết bơi cô sợ gì nữa!
Trúc cãi:
- Tui cũng biết bơi chứ bộ, nhưng sợ lỡ té xuống ướt như chuột lột thì sao đây? Hay là mình chờ xuồng máy đi anh!
- Kênh rạch đoạn này hẹp, quanh co, lại chiều tối rồi cô ơi, để tui đưa cô chú đi một chặng là ra tới sông lớn, chuyển qua xuồng máy ngay thôi mà!
Triển chồm người tới nắm lấy tay Trúc kéo xuống. Trúc theo đà nhảy vào ngay giữa xuồng. Triển đỡ Trúc ngồi bên cạnh, tay anh vẫn còn nắm chặt tay Trúc chưa buông. Tiếng chèo khua, chiếc xuồng con luồn lách nhẹ nhàng trên mặt nước. Ánh tà dương xuyên qua vòm lá xanh đang bắt đầu thẵm lại tạo nên những khoảng lấp lánh sáng tối trên con rạch nhỏ.
Triển thầm thì:
- Sao tay em lạnh ngắt vậy Trúc?
Trúc không trả lời, từ từ rút tay về, vờ buộc lại quai nón.
Triển buột miệng khen:
- Cái nón này hợp với em quá! Quai nón chỉ như quai nón lá, vậy mà buộc quanh khuôn mặt em nó như sợi tơ trời!. Kiểu này em đi quảng cáo nón chắc bán hết vèo nha!
Câu nói bông đùa của Triển vẫn không làm cho Trúc nhếch môi. Chả lẽ cả một ngày tung tăng trong các khu vườn trái cây, ăn uống nói chuyện rôm rả với Chi và Nguyên mà Trúc không vui được chút nào sao?.
Triển lặng lẽ quan sát. Ánh nhìn của Trúc lướt theo vạt nắng thoi thóp trên vòm dừa nước, bám dọc những bụi lau trắng nhạt nhòa lắt lay trong gió, rồi hướng về làn khói lam từ những mái lá vươn lên giữa ráng chiều lúc này đang rực lên bềnh bồng những cụm mây hồng trông như mặt biển dậy sóng.. Thế rồi bỗng dưng ánh nhìn chùng xuống, ngập ngừng một thoáng nơi chiếc cầu tre lắc lẻo in bóng xuống dòng liu riu…Cuối cùng đôi mắt trở nên mông lung, lan man vô định. Trúc đang nghĩ gì?
Hình như Trúc đang ở một cõi nào khác, Trúc quên rằng mình đang ở bên cô ta. Hồi trưa cũng vậy khi cả bọn đang thưởng thức món gỏi bưởi tuyệt như thế, vẻ mặt Trúc lại bần thần giống y hệt chiều qua khi ngồi trong xe. Gã kia, người đuổi theo sau xe trong cơn mưa tầm tã chiều qua, khi trưa Chi vừa rỉ tai cho biết chính là Hiền, đội trưởng đội đặc nhiệm. Chắc chắn hắn ta phải là bồ nên trông Trúc mới đầy cảm xúc như vậy!
Triển thở dài tấm tức phá tan sự im lặng:
- Em sao vậy? Chi, Nguyên tách nhóm về trước mà em buồn vậy sao?.
Trúc lắc đầu:
- Dạ em có buồn gì đâu anh! Nếu em muốn đi chợ nổi với tụi nó thì đã đi rồi. Có điều hoàng hôn ở đây đẹp nhưng buồn quá, khung cảnh có vẻ gì đó trông cứ bấp bênh man mác sao ấy!
Triển ngồi sát lại quàng tay qua vai Trúc. Trúc ngồi yên nhưng khuôn mặt không lộ chút cảm xúc, ánh nhìn lại trở nên trống vắng.
- Trúc này chút nữa anh đưa em về nhà anh chơi đã nha! Hồi sáng anh có thưa với mẹ rồi, em đừng lo, khoảng mười giờ tối anh sẽ đưa em về với bố mẹ chịu không?.
- Có trễ quá không? Thiệt tình, đi lang thang cả ngày thêm hôm qua chuyến bay của em có nhiều sự cố khiến giờ em cứ lừ đừ, em muốn nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe trước khi bay trở lại.
- Anh mơ giây phút này đã lâu, được ngồi bên em như thế này, được mời em về nhà chơi để tụi mình hiểu nhau hơn, nhưng hình như em đang có tâm sự gì phải không?. Trông em buồn lắm!
- Anh thấy vậy à? Được đi chơi, có người bao từ A tới Z mà buồn gì!
- Em đừng dối anh, em biết không, em có đôi mắt biết nói. Nên anh biết chắc em đang buồn. Cỡ như em để có người bao từ A tới Z đâu khó. Anh tình nguyện bao em từ A tới Z suốt cuộc đời kìa! Đi chơi cả ngày, nói chuyện hỏi han cũng nhiều nhưng sao anh thấy em vẫn xa cách lắm khiến anh ngại.
Trúc rưng rưng nước mắt quay đi tránh cái nhìn soi mói của Triển. Từ sáng tới giờ cố gắng để quên nhưng không sao quên được. Khuôn mặt thảng thốt ngỡ ngàng của Hiền chiều qua trong cơn mưa, những phút giây quấn quýt bên nhau trên đồi cát bay, bờ môi nồng ấm đến lịm cả người trong quán cà phê hôm nào, tất cả cứ xen ngang vào thực tại khiến người đàn ông hào hoa phong nhã ăn chơi có tiếng như Triển lại trở thành như một cái bóng trong suốt cuộc hành trình về miền sông nước hôm nay.
Trúc cảm thấy mình có lỗi, cô quay lại nhìn Triển nhẹ nhàng nói:
- Được rồi chút em sẽ ghé nhà anh trước khi về, chịu chưa?. Nhân đây em cũng muốn cám ơn anh về món quà sinh nhật. Em tiếc rằng hôm nay không phải dịp để em đeo nữ trang anh tặng, thôi để khi nào có dịp đặc biệt em sẽ dùng đến. Quà đẹp lắm!
Nghĩ đến vẻ mặt thất vọng của hắn ta chiều qua khi Trúc bước lên xe, Triển bật cười hả hê hớn hở nói:
- Anh biết chứ, Trúc rất sành điệu biết xài đồ đúng nơi đúng lúc. Vậy là em bằng lòng tới chơi nhà anh rồi đó nha!
Trúc gật đầu đồng ý, giọng chùng xuống:
- Em mà sành điệu g! Lẽ ra khi phục vụ khách trên máy bay em phải biết thân phận mình, không nên khoe của vì người ta dễ hiểu lầm em là bồ nhí của đại gia chứ cái mặt em làm gì có thể sở hữu loại trang sức đó!
Triển kêu lên:
- Bồ của đại gia thì sao? Em đẹp, em có quyền, đại gia có tiền cũng đồng nghĩa với có quyền, hợp đó chứ, đâu có gì khập khiễng? Miễn em đừng đi với chồng người ta thì có gì sai phạm?.
Tiếng động cơ đang rõ dần. Người chèo xuồng kêu lên:
- Tui vẫy họ rồi đó, xuồng đang tới kìa, cô chú chuẩn bị chuyển sang xuồng máy lè lẹ đi!
Triển chìa ra tờ giấy bạc một trăm. Khuôn mặt người phụ nữ giờ chỉ lờ mờ thấp thoáng, Triển nghe rõ giọng chị ta than thở:
-Trời ơi, tui lấy cứ mỗi đầu người năm ngàn, đáng lẽ xuồng này chở được bốn người một chuyến, tối rồi ráng đi lượt cuối, cả ngày làm chưa được ba chục ngàn lấy đâu tiền thối đây?”
Triển đút tờ giấy vào túi áo bà ba của chị thì thầm:
- Khỏi thối, cho thêm chị ăn quà.
Người phụ nữ lắp bắp vài tiếng rồi đờ mặt ra nhìn. Triển nắm lấy tay Trúc dìu qua xuồng máy. Người phụ nữ trên chiếc xuồng ba lá lúc đó như sực tỉnh vẫy vẫy tay kêu lên:
- Cám ơn cô chú,cô chú đi bình an mạnh giỏi heng!