Chương 24
Trúc theo Triển bước qua cổng vào nhà. Người giúp việc khẽ liếc nhìn Trúc, kính cẩn cúi đầu chào.
Triển hỏi:
-bNhà có gì lạ không chị?
- Dạ thưa cậu tui hổng biết sao từ chiều tới giờ chuông điện thoại reo liên tục, vừa mới đây thôi có cậu gì quen quen làm ở sân bay tới gặp, cậu ấy còn ở phòng họp dưới tầng hầm chờ cậu đó.
Triển nhíu mày lẩm bẩm:''Chuyện gì mà phải tới đây lận, đợi mai không được sao?''
Trúc hỏi:
- Bộ anh tắt điện thoại à?
- Ừ, anh muốn mình có một ngày vui trọn vẹn bên em, không bị quấy rầy, làm ra làm, chơi ra chơi, quy tắc sống của anh như vậy.
Trúc chớp mắt:
- Anh cứ vào gặp bạn đi! Để em đi dạo quanh quanh một chút.
Triển gật đầu:
- Đúng rồi em đi dạo quanh sân vườn cho biết.
Trong khi Triển quay sang hỏi chuyện người giúp việc, Trúc lững thững đi quanh sân vườn rồi tiến thẳng đến hồ bơi có dáng uốn lượn vòng vèo. Trúc đứng lại mê mẩn ngắm mặt nước trong veo lấp lánh dưới ánh đèn màu.
Ngồi xuống bên chiếc ghế đá, Trúc gần như choáng ngợp trước vẻ xa hoa lộng lẫy của ngôi nhà. Chưa vào trong chỉ mới ngồi đây thôi Trúc cũng đã thấu hiểu tầm cỡ của ngôi biệt thự. Nó tạo cho Trúc cái cảm giác đây là nơi thư giãn còn cao cấp hơn cả những khách sạn năm sao ở bất cứ khu resort nào. Sài-gòn nóng nực riêng ở đây không khí vẫn thoáng mát trong lành. Gió hiu hiu khiến những chiếc lá trầu bà xanh mướt uốn quanh những thân cau kiểng khẽ lay động.
Có tiếng chân bước lại gần. Trúc quay lại. Chị giúp việc đang đi tới tay cầm cái khay trên có ly cam vắt. Giọng chị mộc mạc:
- Dạ mời cô uống nước mát.
Trúc nhìn chị ta. Chị mặc đồ bộ màu hồng điểm hoa trắng, mặt mày vẫn còn nguyên vẻ chân chất chưa hề có chút tỉa tót son phấn gì. Chắc người dưới quê lên, trông chị còn trẻ, giỏi lắm trên ba mươi là cùng.
Trúc đỡ lấy cầm ly cam vắt mỉm cười gợi chuyện:
- Chị chu đáo quá, giờ này tôi uống nước cam chắc hết ăn tối luôn quá!
- Dạ cậu Triển nói sao tui làm vậy chứ tui cũng nghĩ như cô, để bụng ăn tối cho ngon. Cậu còn dặn tui từ hồi hôm qua lận là làm một món tráng miệng đặc biệt nên tui đã chuẩn bị món sinh tố khoai cao nước dừa sữa tươi beo béo, ngon lắm chút ăn xong tui mời cô ha!.
- Tôi nói giỡn vậy thôi chứ tôi ngồi đây chơi chút rồi về.
- Trời! hổng được đâu cô, cậu Triển bảo tui nấu bữa tối cho cậu với cô mà, cô về sớm hổng được đâu!
Trúc nhìn chị ta, nhớ lại khoảnh khắc phục vụ khách trên máy bay bất chợt thở dài đáp:
- Thôi chị vào làm cơm đi đừng để ý gì đến tôi nữa, tôi ngồi đây chút rồi vào bếp giúp chị một tay.
- Cô cứ ngồi đây chơi nha! Cậu ấy ra giờ đó, cô vào bếp làm gì cậu biết được mắng tui chết!
Trúc nhếch miệng cười gượng:
- Chị tưởng tôi là công nương tiểu thư gì hay sao mà nói vậy? Tôi cũng làm nghề phục vụ mọi người như chị thôi!
Chị giúp việc trố mắt nhìn Trúc:
- Cô nói lạ! Nhìn cô sang, đẹp thời trang như vậy mà! Cô phải là người đặc biệt lắm cậu chủ mới mời về đây! Tui làm ở đây ba năm liền chưa thấy bất cứ một cô nào được cậu mới về, cậu ấy đi bar, đi karaoké, đi nhảy đầm thâu đêm suốt sáng, nhiều khi tui bắt gặp cậu cặp kè cô này cô nọ ngoài phố nhưng về là về một mình, hổng đưa ai về đây hết. Có lần thắc mắc hỏi, cậu ấy bảo khi nào thấy cậu mời cô nào về, cô ấy hẳn phải là người yêu trong mộng, tương lai có thể sẽ là bà chủ của căn nhà này.
Trúc bật cười kêu lên:
- Ui trời! Chắc anh Triển đùa cho vui thế thôi chị à!
Khi chị giúp việc đi khỏi, Trúc cũng đứng lên rời khu vực hồ bơi, lần mò theo con đường đá. Có điệu nhạc thanh thoát vọng lại từ đâu đó. Tiếng nhạc cứ rõ dần “Om- Mani- Padme- Hum, Om-Mani_Padme-Hum”. Khúc thiền ca dìu dặt êm ái, thu hút khiến Trúc thấy lòng như nhẹ hẳn,cô rảo bước thật nhanh.
Càng lúc Trúc càng tiến sâu vào bên trong khu vườn.
Một lúc sau Trúc nhận ra mình đang đứng trước một vách đá. Trên đỉnh vách, thác nước thu nhỏ đang đổ những dòng lấp lánh theo hình bậc thang xuống bể cá. Hệ thống đèn đủ màu sắc phối hợp từ nhiều vị trí khác nhau đang tỏa sáng khiến cảnh trí nơi đây uyển chuyển, lá hoa khi mờ khi tỏ, biến đổi chập chờn, sắc màu hư ảo. Những chú cá kiểng bơi lội tung tăng. Nước trong suốt nên Trúc nhìn thấy cả hệ thống thiết kế rất công phu tỉ mỉ, có lớp lang đàng hoàng ở dưới đáy bể. Ngắm bể cá đầu óc Trúc lan man..
Triển chưa đầy ba mươi sao giỏi vậy kìa? Sở hữu một biệt thự quá ư tuyệt vời như vầy ở tuổi của Triển đâu có dễ!. Thiết kế nhà kiểu này phải tốn đến hàng chục tỷ đồng chứ không phải hàng trăm triệu được. Tiếng nhạc thiền vẫn còn nhưng hình như có xen lẫn tiếng người lao xao bàn cãi gì đó. Trúc đưa mắt nhìn về phía sau hòn non bộ. Hình như đây là những bậc đá đưa lối xuống tầng hầm thì phải?.
Trúc mon men bước xuống. Đến giữa cầu thang bỗng cô giật mình khi nhận ra Triển đang to tiếng:
- Anh đừng e ngại quá như vậy! Có gì đâu nào?. Quan trọng là phải biết khách hàng đó muốn gì?”.
Một giọng khác nhỏ nhẹ hơn phân trần:
- Mới đầu họ hỏi ai thực sự là người phụ trách chuyển vận hàng hóa quốc nội ở sân bay?. Em có chỉ cho họ nhưng nửa tiếng sau họ gọi lại nói rằng những lý do ở khâu vận chuyển của tụi em đưa ra thiếu thuyết phục, có gì mờ ám. Họ dọa kiện tụi em vì hàng hóa của họ bị trễ chuyến bay nên đã hư hỏng không bảo đảm chất lượng không đến đúng thời gian trong hợp đồng, họ bị thua lỗ nặng. Em có hỏi danh tính người gọi đến, khi nghe anh ta giới thiệu làm bên công an đặc nhiệm, em nghi có chuyện không lành nên đành phải cho số phôn của anh. Anh kiểm tra xem họ gọi lại chưa?
Trúc tò mò dán mắt vào khung cửa sổ của tầng hầm. Triển đang ngồi bên chiếc bàn vi tính, ngổn ngang xung quanh đầy máy móc, điện thoại. Một người đàn ông ngồi đối diện với anh.
Triển loay hoay kiểm tra điện thoại. Một lúc sau Triển lên tiếng:
- Tôi biết ai rồi! Có thể đây chỉ là cái cớ để hắn thăm dò tôi thôi! Đừng lo nữa!
Người đàn ông tò mò:
- Ai vậy anh?. Có gì nghiêm trọng không?
- Mình có làm gì đâu mà nghiêm với chả trọng?. Tôi không sợ một cá nhân hay một đơn vị doanh nghiệp riêng lẻ nào. Chúng ta làm việc có hệ thống chặt chẽ, suy ra ai cũng có một chút lợi nhuận,đúng không nào?. Công việc chúng ta làm đòi hỏi cần nhiều mối liên kết phối hợp ăn ý, giống như một cấu trúc xây dựng, có nền móng, từ đó vươn lên có lớp lang, từng mảnh ráp lại. Mỗi bộ phận hoàn thành nhiệm vụ của mình. Một cây cầu hoành tráng chẳng hạn không gì có thể giật sập được. Chúng ta có một hệ thống giao dịch như vậy thì sợ gì ai đe dọa chứ?. Anh còn nhớ vụ có một doanh nghiệp lèng èng không chịu trả tiền thế chân cứ khăng khăng rằng nhiệm vụ đóng cước phí vận chuyển đã xong, đã hoàn thành nhiệm vụ vân…vân và vân…vân không?.
Người kia gật gù. Triển nói tiếp:
- Họ không chịu hiểu cái thứ phí vô hình không có trên giấy trắng mực đen mà chúng ta gọi nôm na là tiền thế chân đó mới chính là vấn đề. Trên đời này chả ai cho không ai cái gì. Bánh ít đi bánh quy lại. Không đóng thế chân ư? Thôi vậy đợi chuyến sau nha!. Làm tới phải không? Vậy cứ ngồi đó bới lông tìm vết đi!. Hoạt động riêng lẻ ít kinh nghiệm, thế nào khi đóng hàng mà chả có thiếu sót này nọ, lỗ lã ráng chịu kêu ca gì nữa. Muốn lớn chuyện thì sẽ có vài cú phôn. Công an kinh tế đến làm việc. Hàng hóa bị giữ lại. Còn muốn gì nữa không nào?.
Nói tới đây mắt Triển sáng lên đầy uy quyền, anh đập tay thật mạnh lên mặt bàn, rồi bật người ra ghế cười ha hả.
Đứng ngoài Trúc rùng mình sởn cả gai ốc. Mình đang ở đâu đây? Đang nghe gì vậy? Công an đặc nhiệm? Kỳ lạ quá!
Tiếng Triển lại cất lên:
- Thôi anh về đi, để chuyện đó mai tôi lo!
Nghe tới đây Trúc giật mình, vội quay đầu trở lên cầu thang, chạy thật nhanh về khu vực hồ bơi. Chộp lấy ly nước cam còn nguyên xi chưa uống một chút nào Trúc hớp vài ngụm nhỏ. Ngọt, mát lịm nhưng Trúc không thể uống tiếp. Tiếng cười quái đản của Triển vẫn còn văng vẳng bên tai. Trúc đổ non nửa ly nước xuống hồ bơi rồi kề ly lên môi giả vờ nhâm nhi.
Cuộc đối thoại dưới tầng hầm khiến Trúc ngộ ra đôi điều. Giờ Trúc đã hiểu tại sao hồi sáng Triển liên tục khen các doanh nghiệp miền sông nước.
Tại vì họ “chịu chơi” tức chịu chung chi ngoài luồng cho những người như Triển để bảo đảm hàng hóa của họ được ưu tiên chở đi an toàn đúng hẹn. Thảo nào đi đến đâu, khi gặp bạn bè làm ăn Triển cũng được tiếp đãi nồng hậu như một vị quan lớn về làng.
Trúc nhớ lại hồi trưa khi đưa nón ra hứng lấy những trái chôm chôm của Nguyên từ trên cây ném xuống, Chi và Triển hình như đã thầm thì to nhỏ gì với nhau. Liệu cuộc đi chơi này có phải do hai người họ sắp xếp? Liệu có phải Chi và Nguyên nổi hứng đòi về sớm để đi chợ nổi hay vì muốn tạo điều kiện để Trúc và Triển bên nhau? Liệu còn âm mưu gì nữa đây khi mình đã ở nhà Triển và dùng bữa chung với anh ta?. Làm sao bây giờ? Cổng đã bị khóa hồi nãy.
- Em làm gì ngồi đờ người ra vậy?. Em ngồi nhích lại một bên cho anh ngồi với được không?
Trúc giật mình quay lại. Triển đang chống nạnh mỉm cười nhìn Trúc. Sự sắc sảo đanh thép lúc nãy không còn. Trước mặt cô bây giờ lại là một người đàn ông ga-lăng ôn tồn nhẹ nhàng hơi rụt rè nữa là đằng khác. Trúc đứng dậy nói:
- Nhà anh đẹp quá! Sang quá em nhìn thấy khớp!
- Sao lại khớp?. Em không thích nhà sang đẹp sao?. Lạ quá ta!
- Vì em xuất thân con nhà bình dân không quen với tiện nghi hoành tráng quá, tự thấy mình lạ lẫm, sao sao ấy!. Thôi thì đã đến đây, anh cho em đi thăm thú ngôi nhà rồi xin phép về chứ trễ quá!. Hôm qua em không được khỏe, hôm nay lại đi mút chỉ cà tha thế này, mai lấy sức đâu nữa để bay hả anh?. Anh hiểu nghề bay tụi em rồi đó! Chuyến bay vừa rồi em suýt té xỉu may dựa vào ghế kịp không thì chả biết số phận ra sao đây?
- Số phận em ra sao là do em quyết định.
- Anh nói gì em không hiểu?
- Nếu không đi bay em ở nhà làm bà chủ ngôi biệt thự này chịu không?
- Trời đất anh đùa gì kỳ vậy? Em với anh chỉ là bạn thôi mà! Đừng đi quá xa, em ngại lắm!
- Đúng là anh hơi đường đột nhưng anh mong tụi mình không dừng lại ở tình bạn. Nào mời em vào trong nhà.
Trúc theo Triển bước đến cửa chính ngôi nhà. Thấy nền nhà sạch sẽ bóng loángTrúc cởi giày bước chân không vào. Triển cũng bỏ giày để bên ngoài thềm.
Càng vào bên trong Trúc càng ngạc nhiên vì sự sang trọng của ngôi nhà
Đứng trước phòng khách, thấy Trúc cứ ngập ngừng trước bộ lông thú trắng toát đặt ngay ngưỡng cửa. Triển nói:
- Em chùi chân vào đi, êm lắm! Anh mong đợi giây phút này lâu lắm rồi! Tấm thảm chùi chân này đang hân hạnh chờ được gót tiên của em giẫm lên. Đây là da chồn thật đó nha!
Trúc lạnh cả người, nhìn sững Triển miệng cứng lại không thể thốt nên lời. Da chồn ư? Trời đất tội nghiệp quá! Hình ảnh những chú chồn bị lột da sống đăng trên mạng đã ám ảnh Trúc một thời gian rất đài. Cảnh lột da dã man đến nối Trúc không thể coi hết đoạn phim. Chùi chân lên tấm lông chồn này sao?. Để có một tấm da chồn đẹp nguyên xi ắt hẳn một chú chồn nào đó đã chịu cực hình đau đớn đến tột cùng lịm lên lịm xuống bao lần trước khi hoàn toàn được chết hẳn. Giẫm lên để rồi lại vào trong đó ngồi lên những ghế nệm bọc da cọp da beo kia sao?
Trúc rùng mình rờn rợn, cố lấy giọng bình tĩnh tìm cách lãng tránh:
- Thôi em đứng ngoài nhìn được rồi, bộ lông trắng toát thế kia bước lên uổng lắm, với lại em yêu súc vật, lần sau anh đừng mua lông thú nữa nghen, anh làm vậy là cổ vũ cho bọn săn bắt, giết động vật hoang dã, tội lắm! Anh không thốn chấn khi giẫm lên bộ lông sao? Anh có biết là để có tấm da đẹp như vầy người ta lột da sống con vật không?
- Tội gì mà tội. tội lội xuống sông! Anh không mua có kẻ khác mua. Không những lột da sống mà để có một tấm da mượt mà thật chuẩn người ta phải lột khi con vật đang mang thai nữa kìa!. Anh nói cho em biết, sống là đấu tranh. Mạnh được yếu thua. Thú vật mà để chúng sinh sôi nẩy nở cho lắm vào rồi không còn đất cho người ở nữa đó! Lúc đó có thể phải bắn chết hàng đàn nữa ấy chứ!. Vậy em đã coi phim tài liệu về một vùng đầm lầy bên Úc chưa? Nơi mà cá sấu nhiều hơn dân địa phương. Ở đây ta muốn gì? Có lựa chọn nào không? Muốn tồn tại hay muốn biến mất? Muốn sống hay muốn chết? Muốn bị săn hay muốn làm thợ săn? Muốn ngắm những ví xách bằng da cá sấu lên đến hàng ngàn đô la được trưng bày trong những cửa tiệm xa hoa lộng lẫy và nếu được hãy sở hữu lấy một cái, hay muốn bỏ thây trong vùng đầm lầy trở thành mồi ngon cho đám cá sấu hung dữ gieo chết chóc kinh hoàng?. Thế nhưng nếu em không thích anh sẽ cho trang trí nội thất theo cách khác. Em thích gì anh chìu theo.
Trúc kêu lên:
- Em góp ý như một người bạn thôi!. Em thấy ngôi nhà này cách kiến trúc độc đáo, tỉ mỉ kiên cố nhưng vẫn thoáng đãng, không cần trang hoàng gì nhiều. Thay vì cặp ngà voi hay cái đầu thú trên tường thì treo vài bức tranh hay chậu hoa lá kiểng làm điểm nhấn cũng đẹp mà!. Thôi ta đi xuống bếp coi sao rồi em còn về, xin lỗi anh, em không dùng bữa được để khi khác nha!
Triển giơ tay lên biểu lộ sự thất vọng:
- Trời ơi sao em khó quá vậy đã tới đây mà không dùng bữa với anh, sao vậy em?
- Chả sao cả, em đi cả ngày với bạn bè rồi, những giây phút ít ỏi cuối cùng còn lại em muôn dành cho cha mẹ vì mai em lại có chuyến bay. Anh là bạn thì khi nào rảnh lại hẹn hò đi chơi làm gì phát hoảng lên thế?
- Anh không mong làm bạn em đâu! Anh nói thật đó, anh biết em đã có ai rồi nhưng người đó chưa là chồng thì anh vẫn cho mình cái quyền được tranh giành em. Hãy cho anh có cơ hội đươc đưa đón săn sóc em đi, được không?
Trúc nhìn thẳng vào mắt Triển:
- Anh à, có thể trong một vài lãnh vực nào đó, sống là đấu tranh, nhưng có những lãnh vực thì không thể. Ngay cả trong thế giới loài vật giờ người ta cũng đã có công ước bảo vệ sự đa dạng sinh học chứ nói gì tới loài người chúng ta? “Đấu tranh” để giành giựt tiền hay tình ư?. Em e rằng cuộc sống này phức tạp hơn nhiều.Không phải lúc nào tiền cũng có sức mạnh. Còn tình cảm là những gì nẩy nở trong lòng mình,ngay cả bản thân mình cũng không thể điều khiển được. Giờ em chỉ có thể coi anh là bạn. Còn người tình người yêu …
Nói tới đây Trúc rưng rưng nước mắt cúi đầu nín lặng.
Triển nhớ lại lời kể của Chi hồi trưa và số điện thoại của Hiền gọi đến máy của mình, anh nhếch mép cười hỏi:
- Anh biết em đã có người yêu. Nhưng điều đó không có nghĩa anh hết hy vọng. Có chồng có vợ còn bỏ được nữa là người yêu. Nếu ai đó làm mình khổ thì có đáng để được yêu không hả em?
- Trên lý thuyết là vậy nhưng đâu dễ thoát được khổ đau?. Em đang cố nhưng không được. Em nói thật đó!
- Anh biết! Anh đang chờ em cho đến khi không thể “cố” thêm được nữa để còn có cơ hội chứ!. Mà dầu cho em có lập gia đình đi chăng nữa thì anh vẫn chờ, em hiểu không?. Vậy mai cho phép anh đưa em đến sân bay nha?.
Để thoát khỏi tình thế càng sớm càng tốt Trúc đành gật đầu.