← Quay lại trang sách

Chương 30

Bà Chín tháo chiếc khăn rằn ra khỏi đầu, vắt ngang cổ để hai đầu khăn buông trước ngực. Bà đi đi lại lại trong bếp đưa mắt kiểm những thứ lỉnh kỉnh bà đã gom lại trên bàn lẩm bẩm một mình “ Mỡ hành nè, nước mắm đồ chua nè, dưa leo, tương ớt, chả trứng cũng xong rồi nè, còn bì thì chút nữa mới trộn, thính, tỏi bằm sẵn đây rồi!

Bà nở một nụ cười mãn nguyện, dùng cái lồng bàn đậy mọi thứ lại. Lúc này cơm vừa chín tới quyện mùi lá dứa tỏa ra cứ ngan ngát khắp phòng. Bà ngước nhìn đồng hồ treo tường rồi cầm cái âu thịt sườn đã ướp gia vị bước ra vườn.

Dưới gốc cây so đũa, bếp than bà cẩn thận chuẩn bị gần cả tiếng đồng hồ giờ đang hồng đều. Bà đặt cái vỉ sắt trên than nóng, gắp sườn bỏ lên. Những miếng thịt gặp nóng bắt đầu co lại rỉ nước xuống lớp than hồng phía dưới. Một lớp khói bốc lên, lòng bà nao nao nhớ về ngày tháng lăn lộn nơi bưng biền. Ngày ấy làm gì có thức ăn ngon như bây giờ. Lâu lâu mới có một bữa cá lóc nướng trui hay gà rừng nướng đất sét. Còn lại, thường xuyên khoai lùi sắn nướng. Nhà bà đã dùng bếp ga từ lâu nhưng có những món cần phải có bếp than nướng mới ngon. Những lúc như thế này ngửi mùi khói bốc lên lòng bà lại quay quắt nhớ về những tháng ngày xa xưa. Nhớ đồng đội, nhớ khu rừng nơi chất chứa bao kỷ niệm của một thời tuổi trẻ. Tuy không bao giờ quay về nơi ấy nhưng bà tin cánh rừng nào rồi cũng hồi sinh. Những cơn mưa nhiệt đới sẽ xoa dịu làm đất bớt cằn khổ ẩm ướt trở lại. Cây cối ven khe suối, thung lũng núi đồi sẽ xanh tươi. Dầu cho chất khai quang có nằm lại vùi sâu đâu đó dưới những lớp đất hay hòa vào nước suối nước sông cũng không thể diệt đi sự sống. Tựa như lòng bà giờ bình yên trở lại. Bà mãn nguyện không còn thấy đau đớn nuối tiếc gì nữa. Hiền mấy hôm nay thần thái tươi vui. Nó không còn thấy ác mộng. Hôm qua con trai báo cho biết sẽ dẫn người yêu về ra mắt.Còn hạnh phúc nào hơn nữa đây?. Hóa ra do trục trặc với người yêu nên mới thấy ác mộng chứ nào phải bị ám ảnh gì đâu!.

Hiểu ra mọi điều bà cảm thấy vững tâm, thậm chí hồi sáng bà còn hỏi dò con trai muốn ăn ra- gu không má nấu cho.

Nó ngơ ngác hỏi lại:

- Ra-gu à?. Thôi má nấu cơm tấm sườn bì đi!”.

Nó quên tuốt luốt có nhớ gì đâu mà mình khéo lo! Nghĩ tới đây bà tự dưng mắc cười, bà lấy cái khăn rằn che miệng cười rúc rich một mình.

Bà trở sườn liên tục đều tay. Những miếng thịt được phết thêm lớp gia vị đã bắt đầu vàng ươm láng lẫy bốc mùi thơm phức. Bà lẩm bẩm: “Ông ơi! phải chi ông còn sống để được nhìn thấy ngày hôm nay!. Tội nghiệp ông thương con hết mực. Để cho con được sung sướng bằng bạn bằng bè ngoài công việc thường ngày, tối đến còn phải nhận chân bảo vệ cho những khách sạn hay xí nghiệp để có đủ tiền cho con ăn học. Phải chi ông còn sống để nhìn thấy ngày hôm nay chắc ông mãn nguyện lắm. Tôi chưa thấy mặt người yêu thằng Hiền nhưng nghe nói đó là một tiếp viên hàng không. Ông tha hồ mà sướng ha! Nghề này giờ nhứt rồi đó ông à!. Lúc nghe con nói sẽ mang người yêu về giới thiệu tui mừng muốn phát khóc luôn đó ông!. Tui lại muốn khóc nữa rồi nè!”.

Bà Chín bắt đầu sụt sịt khóc. Bà nhấc khăn thấm nhẹ nững giọt lệ đang lăn dài trên má.

Hiền đi về phía cây so đũa. Anh khẽ khàng tiến lại sau lưng mẹ. Bà Chín không biết con trai ở phía sau, một tay bà trở thịt tay kia cứ vô tư vén khăn lau nước mắt.

Hiền khựng lại. Anh không lên tiếng, tiếp tục quan sát. Anh biết má đang khóc. Anh biết chắc như vậy!. Cả đời bà chỉ dùng khăn rằn để lau nước mắt!. Còn mồ hôi hay bụi bặm lấm lem đã có chiếc khăn mù-xoa luôn thủ sẵn trong túi. Hiền biết rõ như vậy vì khi còn bé có những lúc Hiền được má mang ra chợ ngồi bên gánh chè của bà. Khi nào chơi dơ, hay trời nóng đổ mồ hôi bà lấy khăn tay trong túi ra lau cho Hiền. Lâu lâu hàng bán ế Hiền hay phụng phịu khóc lóc do biết sẽ không có cơ hội ngồi vào cái thúng không có cơ được má đu đưa gánh về. Những lúc đó má thường vỗ về rồi dùng chiếc khăn rằn dịu dàng lau nước mắt cho Hiền, thấm luôn cả những dòng nước mắt cho chính mình.

Hiền khẽ đặt tay lên vai bà Chín. Bà Chín giật mình quay lưng lại. Hiền lo lắng hỏi nhỏ:

- Má sao vậy? Sao má khóc? Có chuyện gì sao? Mà nói con nghe đi!

Bà Chín lắc đầu:

- Đâu có! Má đâu có buồn, má khóc vì vui quá!. Má khóc vì con má đang hạnh phúc. Ủa mà con đi đón Trúc chưa? Sao vể có một mình?.

- Dạ thưa má con đây!

Bà Chín lại quay người trở lại. Một cô gái mặc chiếc quần bò, áo sơ mi đang thản nhiên gắp những miếng sườn chưa kịp trở mặt vừa cháy xém bỏ vào cái âu để sẵn. Bà há hốc mồm ngạc nhiên nhìn không chớp mắt.

Hiền hỏi:

- Ủa em ra hồi nào vậy?

- Em theo anh ra đây chứ em có phải khách đâu mà phải ngồi chờ trong phòng khách?. Con chào má!

Nghe tiếng “chào má” thật gần gũi bà Chín mới hết ngẩn người nhìn Trúc. Bà nhoẽn miệng cười rồi chìa tay ra:

- Trúc đó phải không? Đưa cái âu thịt đây má cầm cho kẻo tèm lem mỡ màng ra quần áo đó con!.

Trúc đưa cái âu thịt cho Hiền, chạy lại nắm tay bà Chín rủ rê:

- Anh mang âu thịt vào trước để má ra chỗ gốc cây so đũa kia, con chụp cho má vài tấm về trình với bố mẹ con nghen má!

Bà Chín lại nhìn Trúc không chớp mắt. Mèn ơi! Người yêu con trai bà đẹp đẽ tươi tắn nhìn hoài hổng chán, lại ăn nói khéo léo tự nhiên, dễ thương quá đi!. Con nhỏ nói năng kiểu này chắc mẩm tình cảm hai đứa đã mặn mòi lắm rồi đây!

Niềm vui ngập lòng. Bà hớn hở đi lại đứng dưới gốc cây, bối rối vuốt tóc búi lại cho gọn, định quấn cái khăn rằn lên đầu nhưng Trúc mau mắn quàng khăn qua vai để hai đầu khăn buông thõng ra phía trước góp ý:

- Để vậy nhìn duyên dáng mềm mại hơn đó má! Giờ má nhìn thẳng vào ống kính đi, được rồi, má cười tươi ơi là tươi, cứ để yên vậy nha má, con chụp đây!

Khi Hiền chạy ra vườn, bà Chín và Trúc đã tíu tít như đôi bạn thân. Nhìn họ đùa vui bên nhau Hiền cũng sáp lại nhờ Trúc chụp thêm vài tấm cho cả hai mẹ con. Xong xuôi Trúc lại nhờ Hiền chụp cho mình mấy tấm với bà Chín. Bà Chín giờ không còn ngượng ngập e dè nữa bà cười nói không ngớt đến nỗi Hiền phải nhắc nhở:

- Cơm chín chưa má?

Chợt nhớ ra bà kêu:

- Ui trời! chút nữa quên mất! Vào ăn cơm tấm sườn bì đi hai đứa!

Vào nhà Hiền kéo bà Chín ngồi xuống ghế ôn tồn nói:

- Má nấu ăn từ sáng tới giờ mệt rồi, giờ má ngồi để tụi con dọn cơm nghen má!

Bà Chín lắc đầu:

- Không được!

Hiền ghì tay bà xuống, một mực không cho bà đứng lên.

Hiền ghé tai mẹ nói nhỏ:

- Hãy nhìn con dâu tương lai của má dọn bữa nghen má!

Trúc xắt mỏng dưa leo, cà chua, cắt chả trứng, trộn bì nhanh thoăn thoắt, rồi xới cơm ra dĩa. Chỉ một loáng trên bàn đã có ba dĩa cơm tấm trình bày thật đẹp mắt nhìn hấp dẫn không ngờ. Bà Chín tấm tắc khen:

- Con còn trẻ, nhìn đẹp đẽ tiểu thư, bàn tay nuột nà thon thả sao làm bếp gọn ơ vậy kìa?. Kiểu này phải khen chị bên nhà khéo dạy con gái.

Trúc đặt đĩa cơm tấm trước mặt bà Chín giải thích:

- Má biết tại sao con làm thành thạo vậy không?. Hồi con chưa làm tiếp viên hàng không, con vụng về lắm, gọt củ khoai nhặt bó rau lâu lắc chậm rì nhưng chính cái nghề “làm dâu trăm họ” này con được học những khóa học chăm sóc phục vụ hành khách. Thế là bỗng nhiên thành thạo mọi thứ. Hỏi má, nếu không nhanh gọn làm sao ứng phó, phục vụ hàng trăm người trên máy bay?. Tụi con ngoài những công viêc bắt buộc của một tiếp viên còn phải biết những kỹ năng như chăm sóc người bị bệnh bất ngờ, phải học các kỹ thuật sơ cứu bệnh nhân, cho nên giờ chuyện dọn dẹp bưng bê phục vụ mọi người ăn uống chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ!. Nhưng con nghĩ mình còn thua xa má.

Chỉ cần ăn món cơm tấm này của má, con biết còn phải học má nhiều. Con không biết nịnh đâu, nhưng quả thật má nấu cơm tấm ngon hơn bất kỳ nơi nào con đã từng ăn. Món cơm tấm kiểu này nên được chọn làm món ăn phục vụ khách trên máy bay coi bộ có lý hơn món cơm sốt cà ri kiểu Ấn độ hay món hủ tíu xào pad Thái.

Hiền đang ăn bật cười:

- Lại bệnh nghề nghiệp nữa rồi!. Nói cho em hay má có những kỹ năng hơn em nhiều, má một thời làm giao liên trong bưng biền, phải nhạy bén nhanh nhẹn tháo vát mới có thể định hướng và sống sót trong rừng chứ phải không má?.

Trúc bị Hiền trêu luồn tay xuống phía dưới bàn nhéo đùi Hiền. Hiền đang ăn nhảy dựng lên kêu oai oái.

Bà Chín cười ngặt nghẽo, gắp thêm sườn, chả trứng bỏ vào dĩa cho các con. Bà ăn rất ít cũng không nói nhiều. Bà mãi nhìn Trúc, Hiền cắm cúi vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngon. Đối với bà thế là đủ. Nhìn hai đứa nó bà đâu cần ăn nữa. Riêng đối với Trúc bà nghĩ mình lại gặp may nếu như Trúc sẽ là con dâu tương lai của bà.

Trúc thỉnh thoảng lén quan sát hai mẹ con Hiền. Trúc thấy Hiền không có nét gì giống mẹ đã đành nhưng lúc nãy khi mới vào nhà thắp nhang trước bàn thờ Trúc cũng không thấy Hiền giống bố tí tẹo nào. Hiền đẹp hơn bố mẹ nhiều!. Chỉ có điều má Hiền tuy không đẹp nhưng lại có vẻ chân chất mộc mạc, khiến Trúc mới gặp đã mến, thích gần gũi bà. Bà gợi cho Trúc cái cảm giác dễ chịu. Hôm qua khi đến nhà Trúc, Hiền có tâm sự về mẹ mình. Hiền kể về tuổi thơ nghèo khổ, sự chịu thương chịu khó để nuôi Hiền lớn khôn. Trúc nhận thấy Hiền không những thương mẹ mà còn tỏ ra rất quý trọng ngưỡng mộ bà. Khác hẳn Trúc thương mẹ chỉ vì mẹ là người sinh ra mình, tự nhiên thế thôi.

Lần đầu tiên trong đời Trúc cảm thấy câu ca dao “Mẹ già như chuối ba hương như xôi nếp một như đường mía lau” sao thấm thía quá!. Ngày xưa đi học nghe thầy cô giảng giải tràng giang đại hải, về nhà hỏi chính mẹ mình, Trúc vẫn không sao thấu được câu ca dao này, cho đến ngày hôm nay khi nhìn thấy má con Hiền, Trúc bỗng ngộ ra!.

Căn phòng bếp nhà Hiền không thể so sánh với sự sang trọng tiện nghi như nhà Triển, Cái tủ lạnh xám trắng kê ở một góc, nồi niêu vẫn còn bằng chất liệu gang được treo trên nền tường lát đá màu gạch, nồi cơm điện bé xíu xinh xinh đặt trên bệ bếp. Không gian thật đơn giản nhưng lại tạo cho Trúc cảm giác thân thương ấm cúng.

Từ hôm làm lành với Hiền đến giờ, đầu óc Trúc không còn căng thẳng.

Thi thoáng vẫn mơ tưởng về đồi cát bay nhưng không đến nỗi bị ám ảnh đến không thể làm được việc gì.

Chuyến bay Vietnam- Đài Loan vừa rồi thật nhẹ nhàng không mệt mỏi chút nào!. Giờ sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ má Hiền, có thể âm thầm hỏi dò, biết đâu sẽ khám phá được bí mật về trái tim gỗ không biết chừng.

Giọng bà Chín vang lên:

- Ăn nữa không con?

Trúc giật mình, buông thìa xuống nhìn đĩa cơm bật cười:

- Má xem con ăn hết trơn không còn hột cơm nào. Đúng như anh Hiền nói má nấu ăn tuyệt cú mèo!

Bà Chín với tay định lấy thêm cơm cho Trúc nhưng Hiền ngăn lại:

- Thôi má, Trúc ăn vậy đủ rồi! Còn ổ bánh chuối nướng má làm hồi tối qua nữa mà!

Bà Chín à lên một tiếng đứng dậy lăng xăng đi lục món ăn tráng miệng. Trúc hỏi Hiền:

- Thứ năm hay chủ nhật tuần sau tụi mình sắp xếp để có một ngày đưa má lên gặp bố mẹ em được không?.

Hiền lắc đầu:

- Chắc phải cuối tháng này vì trong hai tuần tới anh rất bận, có thể đi xa, nếu em rảnh cứ tới nhà anh chơi với má biết đâu anh lại có thời gian bất ngờ dành cho em thì sao?. Kỳ này anh quyết tâm hoàn thành chuyên án đúng dự định, sau đó tìm người thay thế mình cho chắc ăn khi được nghỉ phép rồi tụi mình trở lại đồi cát bay, em chịu không?.

- Em nghĩ anh nên để dành chuyến nghỉ phép“an toàn” anh đang tính cho tuần trăng mật khi mình cưới nhau. Tìm chỗ nào thơ mộng êm ả khác, chứ đồi cát bay là không được đâu, chỗ đó đã từng làm tụi mình suýt nữa lìa nhau!

Hiền nheo mắt:

- Nhưng ở đó anh đã thấy cầu vòng, như vậy là điều may mắn đó chứ!. Anh cũng đã chụp được hình em đội chiếc nón rơm đẹp như đội vòng nguyệt quế rồi còn gì nữa!

Nói tới đây như chợt nhớ ra Hiền kêu lên:

- Hay mình đi Mộc Châu đi! Chỗ đó có hồ, có núi đồi đẹp lãng mạn thơ mộng, lại có một rừng trúc xanh hữu tình lắm em à!

Giọng Hiền bỗng nhiên nghẹn lại đầy xúc động:

- Em biết không, cảnh nơi đó làm một người lính đặc nhiệm gan góc lì lợm như anh cũng bâng khuâng đến nỗi bật khóc mà không hiểu vì sao lại khóc?. Giờ nhắc lại anh bỗng nhớ chuyến công tác vừa rồi. Nhớ núi đồi nơi ấy, nó xa xôi nhưng sao lại cảm giác thân quen gần gũi?

Bà Chín đứng gần bệ bếp đã nghe rõ những gì Hiền và Trúc bàn bạc.

Tay bà run lên, cầm dao cắt bánh nhưng dao không thể ấn sâu cắt trọn được lát bánh. Hóa ra con vẫn bị ám ảnh về những giấc mơ?.

Bà Chín nhớ lại Tám có nói với bà, có thể thằng Tin theo đoàn người di tản, đi từ cao nguyên qua ngã Nha Trang về Sài-gòn.

Bà kêu thầm:

- Trời!. Sự khắc khoải về ký ức mất mát lại đậm sâu trong tâm khảm một đứa bé lâu đến vậy sao?. Tội nghiệp con tôi quá!. Má hiểu con rồi Hiền ơi! Ngay cả má cũng ao ước muốn biết thân phận nguồn cội của con huống chi con?. Hiền ơi! Con sắp lập gia đình, má mừng lắm, má thương con. Nếu quả thật lòng con có hoài vọng khắc khoải như vậy con hãy kiếm tìm đi! Mấy ngày nay má cũng suy nghĩ nhiều!

Má không thể sở hữu con mãi mãi. Má nhớ lại những đau đớn khi mất đứa con cốt nhục chưa kịp chào đời nên má cũng thương người đã đứt ruột sanh ra con. Má đã hiểu cảm giác được mất, đau khổ cũng như hạnh phúc trong cuộc đời. Phải chi ngoài má, những người cùng dòng máu với con cũng biết được con sắp lập gia đình thì hay biết mấy!.

Nghĩ thầm như vậy bà ấn dao thật mạnh cắt những đường ngọt xớt xuống ổ bánh chuối rồi nhanh chóng bưng đến để trên bàn làm bộ hỏi:

- Ăn tráng miệng bánh chuối đi! Bộ hai đứa tính đi đâu chơi à?

Trúc đáp:

- Dạ tụi con đang vạch kế hoạch trước để sau này đi hưởng tuần trăng mật. Ảnh muốn ra tận Mộc Châu mới lạ! Núi đồi ở trong nam vùng Tây nguyên đâu thiếu! Đi Đàlạt nghen?

Hiền lẩm bẩm:

- Đàlạt à?

- Ủa, anh chưa đi Đàlạt sao?

- Chưa! Hồi còn đi học tiền đâu đi du lịch. Khi đi làm thì chưa có dịp đi chơi, chỉ có lần đi công tác qua Đắc –lắc, Kontum thôi, cũng thấy núi đồi sông hồ nhưng không có cảm giác như khi đến Mộc Châu.

- Vậy mình đi Đàlạt đi anh! Đàlạt na ná giống Mộc Châu đó!

Hiền gật gù:

- Vậy sao?.Được rồi, vậy mình hưởng tuần trăng mật ở Đàlạt nhất trí như vậy đi.

Trúc reo lên xoay người hôn lên má Hiền một cái thật kêu.

Bà Chín nhìn sững rồi kêu lên:

- Mấy đứa bây, giờ sao tự nhiên, sướng quá đi. Đám hỏi đám cưới chưa tính xong đã lo chăm bẩm cho cái tuần trăng mật rồi! Thời trước ba má đâu có được như vậy!. Lúc tuyên bố hai người sẽ cưới nhau đồng đội cứ trố mắt ra nhìn thắc mắc không biết tao với ổng hẹn hò tìm hiểu nhau lúc nào sao chả ai hay?