Chương 36
Trúc mở cánh cửa phòng bước ra. Hôm nay nắng lên sớm quá!. Chưa đầy bảy giờ, những bông sứ quân tử ở bao lơn đã được thắp nắng tóe lửa, đỏ chon chót.
Trúc cúi xuống khẽ nâng một chùm hoa đang nở bừng, ngắm nghía. Trúc có cảm giác như mình đang đứng trước một buổi lễ thật trang trọng giữa muôn ngàn ánh nến lung linh. Trúc mỉm cười nghĩ đến lễ cưới sắp tới của mình. Hôm nay anh Hiền chắc vẫn còn bận. Nhưng không sao, sáng nay mình sang nhà má ảnh trước tìm cách dò hỏi tâm sự một lúc biết đâu sẽ lộ chút gì về cái sợi dây thì sao?. Sau đó, đến trưa rủ bà cùng dì Tám về nhà mình. Chiều kéo cả hai bà cùng với mẹ đi lựa vải may áo dài. Mấy bà già đi với nhau chắc vui lắm! Mình phải thuyết phục sao cho má chồng tương lai may một cái áo dài mới. Trúc nghĩ đến những lời kể lể than thở của đám bạn đã từng có kinh nghiệm làm đám cưới. Nghe phát ngán!. Nếu ai cũng xài áo dài kiểu đó, còn đâu cho thiên hạ kinh doanh buôn bán?. Không thể để cái lối suy nghĩ cũ rích của mấy bà già thời xưa tồn tại mãi được.
Ai đời, đi lễ cưới, lễ hỏi, ma chay, chùa chiền tất tần tật chỉ có độc một chiếc áo dài, mặc riết, chịu hết nỗi! Lỡ có rách bảo vứt đi, lại vá víu lựa cớ là kỷ vật phải giữ. Cuối cùng khi chết xếp bỏ theo vào hòm. Thiệt tình, hết biết luôn!. Có bà, con may áo mới không dám mặc cứ để trong tủ nói tới lại cười cười bông đùa:
“Tôi thế đấy! Tôi ngu mà! An Nam còn dại chưa khôn, sống mặc áo rách chết chôn áo lành”.
Chà chà mong rằng mẹ chồng mình cũng chưa đến nỗi nào. Hôm vừa rồi hỏi dò dì Tám, được biết ý má Chín không muốn may áo mới, sợ tốn tiền. Có lẽ do bà vẫn quen chắt chiu để dành cho con trai nên không nghĩ đến mình. Dì Tám tính tình cởi mở hơn nên mình sẽ không ngại, sẽ nhờ dì làm trung gian dụ dỗ một hồi biết đâu má xiêu lòng lại chịu để cho mình tặng một chiếc áo dài cũng nên. Nếu thành công mình cũng sẽ thưởng cho dì Tám môt chiếc áo dài luôn. Nhà có cưới xin mọi người trong gia đình không nên tiếc gì.
Ánh nắng bắt đầu gắt chiếu thẳng vào mặt khiến Trúc vội đưa tay che trán, quay lưng lại phía mặt trời. Cô liếc nhìn đồng hồ trên chiếc bàn trang điểm trong phòng. Mới có bảy giờ kém mười lăm sáng. Trên tường chiếc nón mua ở Đồi Cát Bay khẽ lung lay. Cô bước nhanh vào phòng với tay lấy xuống đội lên đầu rồi lại chạy vội ra bao lơn. Ánh nắng chiếu qua những lỗ lưa thưa trên vành nón hắt bóng lên tường khiến Trúc nhớ lại lời nhắn trên SMS. Trúc nghiêng vành nón xoay xoay người trước bao lơn. Cái nón đang hắt bóng lên tường nhìn cứ như Trúc đang đội một vòng hoa nắng hay nguyệt quế lấp lánh trên đầu.
Một ngày mới bắt đầu thật rực rỡ. Hiền bận việc, Trúc không có dịp hẹn hò với anh nhưng Trúc tin đây là ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa. Hôm nay sẽ được đi lựa mua những đồ cần thiết cho đám cưới sắp tới.
Đặc biệt hôm nay chắc chắn Triển không thể nào làm kỳ đà cản mũi được nữa, hắn ta giờ còn phải lo đối phó với công an. Trúc không nhận bất cứ cuộc gọi nào của Triển từ hôm Hiền và Triển đụng đầu nhau tại nhà, nhưng vẫn đọc được những tin nhắn của Triển. Khuya hôm qua anh ta báo rằng đã mất một số tiền rất lớn khi đặt cọc mua sừng tê. Giờ sừng tê bị hải quan tịch thu anh mất tiền đã đành mà còn bị công an làm lôi thôi.
Đọc tin nhắn Trúc biết ý Triển muốn qua mình để nhờ Hiền giúp đỡ.
Tiếng điện thoại reo làm đứt dòng suy tư. Trúc lục túi nhìn điện thoại. Kề máy bên tai Trúc hỏi:
- Chi hả? Có gì không sao gọi sớm vậy?. Tưởng mày còn ngủ nướng chứ?
Tiếng Chi nhừa nhựa ngái ngủ:
- Thì vẫn còn trên giường nhưng ông Triển vừa mới gọi…
Trúc cắt ngang:
- Dẹp ông Triển đi nha! Báo cho mày biết, tao đã đọc tin nhắn, đã nhắn lại cho ổng rồi!. Tao nhắc lại, ổng làm công việc chuyển vận hàng hóa bộ ổng không biết hàng quốc cấm là gì sao?. Giờ tao nói cho mày hay, tao đã tới tận nhà riêng của ổng, đã chứng kiến những bộ lông thú giăng khắp phòng khách thậm chí còn có nguyên một bộ lông chồn trắng toát được trải trước thềm cửa để chùi chân. Lúc đó tao hỏi ổng rằng, anh không thốn chân khi giẫm lên sự đau đớn của con vật bé nhỏ tội nghiệp này sao?. Anh có biết để có được một bộ lông mướt như vầy người ta buộc phải lột da sống con vật không?. Cái mặt ổng vênh vênh trả lời ra sao mày biết không?. Ông bảo biết chứ, thậm chí để có một bộ lông siêu mượt thật chuẩn người ta còn phải rạch bụng lột da những con cái đang mang thai nữa kìa. Hôm qua nhớ lại cuộc đối thoại đó tao phang cho ổng một câu: “ Có sức chơi có sức chịu, nỗi đau mất mát của anh lần này thấm gì đâu, chỉ hơi ran rát da chút xíu thôi mà! Làm gì nhặng lên vậy?.”. Thế là ổng cứng họng im re luôn giờ lại quay sang than thở phân trần với mày đó!. Thôi không nói nữa, tao tắt máy đây!
Trúc đút điện thoại vào túi chưa được vài giây điện thoại lại rung lên. Trúc đút tay vào lôi ra. Màn hình điện thoại sáng lên tên Hiền di động. Tay Trúc run rẩy kề máy vào tai hí hửng:
- Anh hả?. Hôm nay anh nghỉ sao?.
Giọng Hiền ân cần mơn trớn:
- Cưng ngủ có ngon không, có mơ thấy anh không, đã ăn sáng chưa?. Hôm nay anh nghỉ nhưng không đến đón cưng được vì có chuyện bất ngờ nên cưng cứ tới nhà anh chơi với má trước đi, anh sẽ về sau rồi khoảng chiều hay tối anh đưa cưng đi lựa nhẫn cưới được chưa nào?.
Nghe những lời nói nựng của người yêu Trúc cười ngất ngây, bật ra một tràng:
- Ôi thật không? Anh đi lựa nhẫn cưới với em à?. Anh à, hồi tối em nằm suy nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra mẫu nhẫn ưng ý. Em muốn mình đặt người ta thiết kế cặp nhẫn theo ý mình cho độc đáo chứ đừng có mua đồ bày sẵn trên quầy nha anh!
- Được rồi em muốn gì cứ làm, anh cho em tùy ý. Kể cả muốn dây chuyền thì cứ đặt làm, không sao cả!
Trúc mè nheo:
- Nhưng mà em muốn sợi dây chuyền cho cả hai đứa kìa. Nhưng anh thì…
Trúc còn đang lấp lửng không dám nói hết câu đã nghe Hiền cười rộ lên giọng rất vui:
- Thôi cứ tới nhà anh đi đã rồi tính sau, biết đâu anh sẽ đổi ý đặt đây chuyền mới cho cả hai đứa thì sao đây?
Trúc tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại:
- Em có nghe lộn không?. Anh bằng lòng đặt dây chuyền mới cho cả hai đứa sao?.Vậy chứ còn cái dây chuyền “kim khắc mộc” của anh bỏ đâu đây?. Dễ gì anh bỏ được!
Giọng Hiền đùa cợt pha chút bí ẩn:
- Cũng có thể à nha! Thôi anh ngưng đã. Chút gặp lại.
Trúc tắt máy ôm lấy ngực cố ghìm nỗi vui sướng suýt nữa bật ra thành tiếng hét. Cô nghiêng vành nón xoay xoay trong nắng một vài giây trước khi trở vào nhà.
Trúc mở chiếc hộp mỏng đựng đồ trang điểm, lưỡng lự một hồi rồi đóng lại bỏ vào xách tay lòng thầm nhủ “Không nên trang điểm lúc này. Sáng nay thần thái mình tươi tỉnh không cần trang điểm sớm. Mình cứ mang đồ theo, chút chiều khi nào đi phố với ảnh hẵng hay. Giờ cứ để mặt mộc tới gặp má ảnh. Trang điểm kỹ quá không chừng má không có thiện cảm.
Trúc đứng trước gương xăm xoi lần cuối, mỉm cười ra chiều đắc ý, khoác xách tay lên vai, mở cửa thoát khỏi phòng, dừng lại nơi lưng chừng cầu thang hai chân nhún nhẩy, toàn thân đong đưa miệng lí lắc hát vang:
“.Sớm mai tươi hồng một ngày tươi đẹp, mình tới công viên cùng một niềm ấm êm, ngày vui mừng ôi chủ nhật tươi nắng hồng…Ha ha ha thấy không ngày chủ nhật, ngày hôm nay ta vui chơi trong ngày tươi đẹp, rồi em nói nói nói yêu người yêu mình...”
Một tràng pháo tay cất lên. Trúc liếc xuống thấy bố mẹ đang ngồi bên bàn vừa ăn sáng vừa ngước nhìn. Ánh mắt họ hướng về Trúc tràn ngập yêu thương. Hạnh phúc quá đỗi Trúc bỗng dưng quên lời nhưng cô vẫn không ngừng hát bằng những điệp khúc rộn rã vang lên từ trong tâm khảm của chính mình: “ lá lá lá là la là, là la lá lá lá lá là la là”
Khi bước xuống chân cầu thang Trúc nghe giọng cha hát nối theo bằng những lời cuối cùng với chất giọng vui tươi sống động như một người đang tuổi thanh xuân:
“Thật tưng bừng,ôi! chủ nhật trên phố phường. Sớm mai tươi cười một ngày đông người, vạt nắng soi trên đời và soi lứa đôi, ngày kéo dài, ôi! chủ nhật trên cõi đời”.
Trúc chạy lại hôn lên má cha tấm tắc khen:
- Cám ơn bố đã cổ vũ tinh thần. Không ngờ bố thuộc lời đã vậy còn hát hay ghê!. Nghe bố hát tưởng đâu còn thanh niên chứ!
Ông Thức vuốt nhẹ lưng con gái dịu dàng nói:
- Bố cám ơn con mới phải! Con làm cho bố nhớ lại một thời không thể nào quên. Tuổi trẻ ở bất cứ đâu, bất cứ không gian thời gian nào cũng đẹp cả phải vậy không con gái? Đây là bài hát ngoại quốc “Beautiful Sunday” được dịch ra lời Việt có từ thời bố mẹ đấy. Sao? Có ăn sáng không hay đi tuốt luốt tới chiều đây? Nhìn điệu bộ biết hôm nay có hẹn với Hiền phải không nào?.
Bà Thức buông ly sữa cà phê vừa uống cạn xen vào:
- Như vậy con có đi lựa vải may đồ với mẹ không đây?. Nếu hôm nay cả hai đứa đều rảnh, ban ngày đi đâu thì đi nhưng tối hai đứa phải về đây ăn cơm tối để bố mẹ còn có dịp giới thiệu với bà con họ hàng đấy nhé!.
Trúc khoát tay:
- Thôi mà mẹ! Tụi con hiếm hoi mới có được một ngày bên nhau, mẹ khoan hẵng mời họ hàng bà con tới để thông báo. Chiều tụi con sẽ về đây nhưng chỉ có hai gia đình dùng bữa riêng với nhau cho thân mật đã, còn chuyện kia, tuần sau sẽ tính!
Ông Thức gật gù:
- Phải đó! Tối nay mình dùng cơm thân mật riêng tư với nhau thôi, chủ yếu để sui gia có cơ hội gặp gỡ tìm hiểu nhau. Bố có một chai rượu ngoại, ít mực Phú quốc đang đợi con rể tới đưa cay đây!
Bà Thức liếc xéo chồng tủm tỉm cười:
- Bố đang hy vọng sẽ có đồng minh chứ gì!
Ông Thức đáp ngay:
- Chính xác!
Trúc ngồi vào bàn nhâm nhi ly sữa tươi lưỡng lự một thoáng cất giọng hỏi:
- Bố mẹ nghe chuyện gì chưa?
Ông bà Thức không hẹn đều đồng thanh kêu lên:
- Chuyện gì?
Trúc tủm tỉm nói như để chỉ mình nghe:
“ À, hóa ra cái bà Chi này chỉ tài lanh bép xép chuyện ai đó chứ chuyện ông Triển thì câm như hến.
Bà Thức trố mắt ngạc nhiên:
- Triển làm sao hả con?
Trúc cười nhạt trả lời mẹ:
- Thì con rể hụt của mẹ hôm qua bị một vố đau điếng. Ổng đặt hàng quốc cấm sừng tê giác, trả tiền cọc trước, giờ hàng không qua được an ninh sân bay bị tịch thu. Mất tiền đã đành còn bị công an sờ gáy nữa đó mẹ!
Bà Thức bẽn lẽn nhìn con không đáp trả câu nào.
Ông Thức buông một câu:
- Đó là lý do bố sợ ai xài tiền cứ như vứt qua cửa sổ. Giàu có quá sớm, coi đồng tiền như rác có nghĩa đồng tiền kiếm được không khó nhọc, không đánh đổi bằng mồ hôi công sức tâm sức của chính mình nên đâu biết quý!. Con cũng coi chừng cái thân đó! Làm nghề này đôi lúc trượt ngã không phanh vì những cám dỗ xung quanh. Đói cho sạch rách cho thơm, nhớ nghe con!
Câu nói của bố khiến Trúc bỗng nhiên chạnh lòng khi nhớ lại cảnh người đàn bà đẹp đẽ thanh lịch hôm qua bị an ninh bắt giữ tại sân bay.
Thật không thể ngờ! Đúng là cạm bẫy ở khắp mọi nơi. Thế nhưng khác với trường hợp của Triển, người đàn bà này cứ làm cho Trúc cảm thấy xót xa sao ấy!. Không ngờ thoát khỏi việc soi chiếu an ninh lại không qua được chó nghiệp vụ. Cứ mong đây chỉ do sự nhầm lẫn. Hay cũng có thể bà ta bị ai đó lợi dụng không chừng. Trúc đã từng chứng kiến những thanh niên, thiếu nữ, kể cả người già bị bắt vì lỡ dại mang đồ dùm ai đó.
Bà Thức thấy con ngồi thẫn thờ vội giục:
- Không ăn thì cũng gắng uống hết ly sữa đi chứ!. Sao bỗng nhiên đăm chiêu vậy con?.
- Đăm chiêu gì đâu mẹ!. Con đang nghĩ đến vụ truy lùng ngăn chặn hàng lậu trong đó có ma túy ở sân bay hôm qua. Nghe nói Hiền có trong đội kiểm tra. Nhiều khi con nghĩ mình cũng may mắn khi gặp ảnh. Nó giúp con luôn cảnh giác tự kiểm mình mặc dù ảnh không bao giờ đề cập việc này với con. Con cũng vậy. Hôm qua con biết ảnh có mặt tại sân bay nhưng không dám điện thoại hỏi han gì hết. Bố nói đúng đó! Nghĩ lại, chả phải chỉ có hành khách, nghề tiếp viên của tụi con cũng rất nhiều cơ hội để phạm pháp sa đà. Ngoài những ưu tiên được mua nhiều hàng miễn thuế, tiếp viên thường sau khi kết thúc chuyến bay có thể kéo vali rời khỏi sân bay không qua soi chiếu, lâu lâu mới bị kiểm tra ngẫu nhiên. Có lẽ vì vậy nên nhiều ngươi đã tiếp tay cho bọn buôn lậu mang những mặt hàng xách tay như thuốc tân dược, đồ hiệu xa xỉ, vàng, máy móc gọn nhẹ đang hot như điện thoại di động đời mới vân..vân…Con chả dám liều lĩnh như vậy đâu! Vả lại con nghĩ mình đâu có thiếu thốn gì! Nhiều khi lãnh lương còn không có thì giờ mua sắm nữa là…Ba má cũng chả bao giờ đòi hỏi gì ở con, cũng chả chịu nhận tiền con đưa. Con không chịu áp lực từ đâu cả, không có động cơ để phải buôn lậu. Con cũng đang thắc mắc không biết nếu con chọn Triển, anh ta có lợi dụng để mình mang hàng lậu dùm không nữa đây?. Con Chi với anh ta thân nhau chắc không phải không có nguyên do đâu!
Bà Thức nghe con nhắc đến Triển và Chi như bị chạm nọc, mặt đỏ bừng, đứng bật dậy thu dọn chén đĩa rời khỏi bàn đi một mạch không dám ngoái đầu lại.
Hai bố con Trúc nhìn nhau cùng bật cười ha hả.