Q1 - Chương 065 Trường xa quê nghèo ta thực tập. (2)
Cứ như thế Đơn Dũng vất vả nửa ngày, đợi khi nhìn thấy nhà bếp hoàn toàn mới, trên mặt nở nụ cười, ít nhiều thấy có thành tựu. Xong xuôi nhìn cái tường nghiêng lại có chút ngứa mắt, dứt khoát gọi đám trẻ con sắp tan học tới, đồng thanh hô khẩu hiệu rồi đẩy, tức thì bụi đất mù mịt.
Nghe tiếng reo hò, Đơn Trường Căn chạy ra, quát:" Này, cháu phá hoại đấy à?"
Đám trẻ con nông thôn nghe thế la hét chạy tứ tán.
"Chú, cái tường nghiêng này thế nào cũng đổ, đừng để hôm nào đó đè chết con nhà người ta thì chú lấy gì mà đền, không bằng sửa sớm." Đơn Dũng vừa nói vừa sắn ống tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp:
"Vậy thì làm đi, dù sao cháu cũng tới thực tập, không cần trả lương." Đơn Trường Căn tỏ thái độ sao cũng được, đi vài bước chuẩn bị lấy cái xe đạp nát ra về nhà, gọi Đơn Dũng:" Dũng này, buổi chiều ủy ban giáo dục thị trấn gọi điện thoại tới nói, còn có mấy sinh viên nữa tới thực tập, cháu lúc nào rảnh thì dọn phòng ở lầu ba cho chúng nhé."
"Chú, chú coi cháu là dân công đấy à?" Đơn Dũng vừa nhặt gạch vừa đáp:
"Chẳng những làm dân công, đợi chúng tới, cháu còn phải làm đầu bếp, chú thấy cháu làm đầu bếp còn giỏi hơn làm giáo viên." Chú Đơn nói xong lên xe, dẫm bản đạp bỏ lại Đơn Dũng một mình:" Về sớm còn làm cơm, thìm cháu nấu cơm chẳng bằng cháu."
Chú đúng là không coi mình là người ngoài, từ ngày đầu tới thể hiện chút tài nghệ, chú liền mắng thím, cái mụ này lừa chú cả đời, cháu xem so với cơm cháu làm thì có khác nào là cám lợn... Điểm này thì thìm không giận, ăn luôn mồm, còn khen cháu mình làm cơm ngon.
Nhìn thân hình gầy gò lom khom của chú biến mất trên con đường đất mấp mô, Đơn Dũng buồn bực một lúc rồi tự dưng lại cười. Cái trường này, đám học sinh này, rồi ông chú này, đâu đâu cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Chú y tốt nghiệp Đại học Sư phạm rồi được phân phối tới đây làm, thế là làm liền một lèo hơn hai mươi năm, đã hoàn toàn hòa nhập vào cái thôn nghèo này rồi. Nếu như ra ngoài kia, có khi còn nhầm ông ấy là người chăn trâu chăn lừa, chứ nói là nhà giáo nhân dân thì chẳng ai tin.
Có những nơi giàu tới mức người ta không thể tưởng tượng được, còn nơi này thì nghèo tới không thể tưởng tượng. Trong tầm mắt của Đơn Dũng chỉ thấy núi cao, ruộng bậc thang và thôn nhỏ lọt thỏm ở giữa núi rừng, cảnh tượng nguyên sơ. Nhìn một lúc thấy mình lắm chuyện, đây vốn là nơi hài hòa không tranh với đời, cần gì phải dùng ánh mắt người thành phố để đối đãi và ý đồ thay đổi nó?
Không cần thay đổi, có lẽ chỉ cần cải thiện một chút xíu mà thôi.
Đơn Dũng ngồi xuống, tiếp tục dọn gạch cũ, không lâu sau thì dọn được một phần ba, lấy nước, trộn bùn, cho thêm vôi, chuẩn bị tranh thủ trước khi trời tối đắp hai ba tầng, như thế hai ba ngày là xong. Tránh mai bọn trẻ con nghịch ngợm mang đi ném lung tung.
Đối với người chú cùng họ này, kỳ thực Đơn Dũng tôn kính thực lòng, trình độ chưa chắc đã ra làm sao, nhưng nhân phẩm rất tốt. Mấy năm trước trong nhà làm ăn lỗ vốn, chưa đợi lên tiếng, người chú này đem tiền lương đưa tới. Trong số thân thích, chỉ có người chú chẳng mấy máu mủ này là gần gũi nhất. Ân tình đôi khi không phải là tiền có thể trả được, Đơn Dũng tới đây thực tập, đa phần là muốn giúp chú được chút nào hay chút đó.
Một tầng, hai tầng, đều tăm tắp được xây lên, khi xây nhà ở Hưởng Mã Trại, Đơn Dũng vì tiết kiệm tiền cho nhà mà làm phụ hồ ba tháng, cho nên học được cái nghề thợ xây. Khi xây tới tầng thứ ba thì Đơn Trường Căn đạp cái xe đạp cọc cạch quay về, từ xa đã gọi:" Dũng ơi, không kịp nữa rồi, cháu dừng tay dọn phòng đi, người sắp tới rồi."
"Ai vậy chú, là sinh viên Đh Sư phạm hay Học viện Lộ Châu?" Đơn Dũng đứng lên hỏi:
"Không biết... Ai chả thế, mau đi dọn dẹp, chủ nhiệm ủy ban giáo dục trấn đich thân đưa tới, nếu không an bài tốt thì phiền. Năm nay làm sao thế nhỉ, cứ chạy tới chỗ quỷ quái này. Bao năm rồi chú chỉ thấy người ta chạy đi chứ có thấy ai tới đâu?" Đơn Trường Căn chống xe đạp lẩm bẩm một lúc rồi về văn phòng, thay bộ trang phục nghiêm trang chút, cũng kiểu bộ Tôn Trung Sơn thôi, khi ra ngoài còn cẩn thận vuốt cổ áo dựng lên, gài một cái bút bi vào túi, đây là thứ duy nhất nói lên thân phận của ông ở đây:
Đơn Dũng nhìn chú mình như xuyên không từ thập niên bảy mươi tới, vừa buồn cười vừa chua xót, trêu:" Chú, cúng là người tới thực tập mà chú bất công quá, sao việc gì cũng do cháu làm?"
"Ai bảo cháu là cháu chú, cháu không làm thì chú làm à?" Chú đưa ra một lý do không cãi nổi:
Đơn Dũng bật cười, tranh thủ từng từng giây từng phút xây xong lớp gạch thứ ba, để còn rửa ráy rồi đi thu dọn phòng ốc. Lộ Châu có hai trường sư phạm, một là Học viện Lộ Châu, mỗi năm có rất nhiều sinh viên thực tập, nhưng mà tới khu núi rừng xa xôi này thì đa phần là sinh viên Đh Sư phạm, có vài người tới làm bạn cũng tốt.
Xây xong tầng cuối cùng thì xe cũng tới, không kịp nữa rồi, Đơn Dũng dừng tay, nhìn hai chiếc xe men theo con đường thôn tới gần trường. Một cái xe thì là xe van Ngũ Lăng cũ kỹ, cái còn lại làm Đơn Dũng phải trố mắt ra, một cái xe Buick thương vụ, quen mắt lắm, hình như là từng thấy ở trường.
Đơn Trường Căn tươi cười chạy tới đón, từ trên xe Ngũ Lăng, một người trung niên trên 40 đi xuống, nhìn có vẻ là chủ nhiệm ủy ban giáo dục rồi, bắt tay mời thuốc. Còn người từ trên chiếc Buick đi xuống làm Đơn Dũng không tin nổi.
Đầu tiên là chủ nhiệm Khoa Vương Hằng Bân, thứ hai là giáo viên chủ nhiệm Nhâm Quần... Bọn họ nhìn Đơn Dũng mặc y phục bảo hộ lao động bẩn thỉu nhếch nhác, ánh mắt vừa phức tạp, vừa buồn cười.
Ai có thể ngờ nhân vật gây sóng gió ở trường lại chịu tới nơi khỉ ho cò gáy thế này thực tập.
Nhưng kinh ngạc còn ở phía sau, tiếp theo là Tư Mộ Hiền, rồi cô bạn Lưu Thúy Vân có chút mập mờ với hắn. Tư Mộ Hiền vẫy tay cười với Đơn Dũng. Sốc hơn nữa vẫn ở phía sau, vì người bước xuống là cô gái mảnh mai xinh đẹp đang tò mò nhìn quanh, chính là Vương Hoa Đình, rồi lớp trưởng Đinh Nhất Chí xách theo túi lớn túi nhỏ. Vương Hoa Đình như không thấy Đơn Dũng vậy, đứng cùng cô giáo Nhâm Quần.
Cuối cùng thì không cần đoán Đơn Dũng cũng biết... Thiên Lôi cũng đến. Lôi Đại Bằng từ trên xe nhảy xuống, mắt rất tinh thấy ngay Đơn Dũng, chỉ cho mọi người nói gì đó, hô lớn:" Đản ca, sao lại tới đây làm dân công thế?"
"Ồ, mọi người quen nhau à, đây là cháu tôi, tôi gọi tới thực tập giúp đỡ." Đơn Trường Căn giới thiệu
"Quen chứ ạ, quen tới không thể quen hơn nữa rồi, ha ha ha..." Lôi Đại Bằng nói rất hài hước, cơ mà không ai hưởng ứng, chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm ủy ban giáo dục đi thẳng vào trường. Lôi ca nhìn đông ngó tây, tới trước mặt Đơn Dũng, quan sát bộ dạng của y, Đơn Dũng khom lưng, hắn cũng khom lưng, Đơn Dũng xoay người, hắn cũng xay theo, còn dính hơn cả kẹo cao su.
Đơn Dũng cố ý nói:" Nhị Lôi, anh muốn thanh tĩnh mà cũng không tránh được cậu... Nhắc cho cậu biết trước, nơi này muốn cái ăn không có cái ăn, muốn chỗ chơi chẳng có chỗ chơi, cậu không tìm được thú vui gì ở đây đâu."
"Xì, cảnh giới tư tưởng của em mà lại thấp thế à, em định hiến thân cho địa khu cách mạng cũ rồi, năm nay trong khoa phái thực tập sinh tới các nơi cách mạng cũ Vũ Hương, Bình Thuận, Thấm Huyện, Thái Nhạc, đây gọi là giáo dục cách mạng, em vinh hạnh được thành một trong số đó." Lôi Đại Bằng khoe khoang: