← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 106 Nước phẳng ngầm dậy sóng. (2)

Có được sự tán đồng của ban bình xét hay không mới là điều khó nhất, Sức hút Lộ Châu có tới chín tổ chế tác cùng hành động, chia ra các chủ đề như tìm cội nguồn thần thoại, ẩm thực, phong tục.. Tới các địa phương khác nhau. Tổ nào cũng bỏ công sức hòng lấy được quyền chế tác chủ đề, vì tương đương với có được trăm vạn tiền đầu tư. Điện ảnh Đại Hà cử đi tổ quay phim vương bài của công ti, nửa tháng, quay hơn 60 tiếng, cuối cùng lấy được quyền chế tác hay không thì chẳng ai chắc.

"Đạo diễn Tần, hay chúng ta cắt một đoạn gửi ban bình xen xem thử?" Thợ chụp ảnh nói:

Đây là quy tắc ngầm trong nghề, nhưng đạo diễn gặp khó là, quy tắc này ai mà chẳng biết, thế nên quyền quyết định cuối cùng vẫn là phim hay hay dở, nghĩ tới đó nói:" Cậu không cần nghĩ tới chuyện đó, đưa thì tất nhiên là phải đưa... Vốn tôi định mời mấy chàng trai kia mai biểu diễn lại một đoạn nữa, cơ mà bọn chúng tham quá, không đáng tin. Vả lại cũng chẳng cần thiết, thứ tự nhiên là tốt nhất, cố ý thổi ra chưa chắc đã hay. Giờ tôi không biết nên cho đoạn này vào không? Chúng ta thương lượng, lần này không coi tôi là đạo diễn, chúng ta dân chủ một phen, được hay không được."

Ý tứ mọi người đều hiểu, hay thì hay thật, nhưng đạo diễn lại lo thứ này quá quê mùa, không nghiêm túc, không thể gửi cho ban bình xét. Có được quyền chế tác hay không, dưới điều kiện mọi người đều chạy chọt như nhau, không ai có bối cảnh gì đặc thù, vậy thì quyết định vẫn là ở chất lượng.

Đạo diễn nói xong nhìn một người, không ai tỏ thái độ, cũng không nhìn ra thái độ của bản thân ông ta. Đành phải chủ động hỏi, hỏi tới ghi âm thì hắn gật đầu, hai cô gái thư ký trường quay nhìn nhau cũng gật đầu, quay phim thì thứ hắn quay, tất nhiên cũng gật đầu. Thế là đạo diễn quyết định:" Được, cho vào đi, mọi người nghỉ một ngày, bận rộn nửa tháng rồi, tranh thủ được kết quả tốt hay không thì nghe ý trời."

Xe đi về thành phố, trong bóng đêm phố xá lên đèn, lấp lánh như thế giới cổ tích. Nghe tuyên bố cho nghỉ, mọi người hoan hô, thời gian qua mệt thật, tinh thần vừa thả lỏng một cái đã thấy toàn thân tê nhức, càng gần thành phố có nghĩa là có nước nóng để ngâm mình rồi, có thể đi mát xa, đi dạo phố, đi quán bar... Đủ thú vui, hấp dẫn hơn mấy cái phong tục dân gian gì đó nhiều.

Một ngày trôi qua, cách kỳ thực tập chỉ còn một ngày.

Lại qua một ngày, đêm trước khi kết thúc kỳ thực tập.

Cuộc sống thành phố hối hả tất nhiên là khác với tiết tấu chậm chạp ở thôn quê, gập ngón tay mà tính, kỳ thực tập của khóa này đã kết thúc. 7 giờ tối nhận được thông báo họp, Vương Hằng Bân từ văn phòng đi ra thì đã mơ hồ đoán được chủ đề của cuộc họp rồi, vừa định gọi điện hỏi tình hình thực tập của các tổ thì có người gọi.

Là cô giáo Nhâm Quần, vừa mới từ trên xe xuống đang vẫy tay với ông, bà không ở trong trường, chuyên môn tới tham gia cuộc họp. Thế thì tốt, chính chủ tới rồi, chủ nhiệm Vương bỏ điện thoại xuống hỏi thẳng:" Mấy tổ thực tập của lớp cô thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?

"Không có gì, tôi cũng vừa gọi điện hỏi Hoa Đình, nó nói mọi chuyện đều tốt, khoa chúng ta an bài xe mấy giờ đi?"

"Sáu giờ, chủ nhiệm các lớp theo xe, phải đón hết sinh viên về. Mấy đứa kia trong lớp cô không có chuyện gì sao?"

"Đứa nào?"

"Còn đứa nào nữa?"

"Không sao, tôi cũng lo lắm chứ, ngày nào cũng gọi điện hỏi, chỉ sợ cái tổ đó xảy ra chuyện. Thật lạ, các tổ khác ít nhiều đều có vấn đề, riêng cái tổ đó là không có chuyện gì hết." Nhâm Quần cười, cảm giác như trút được gánh nặng, tổ kia không sao, tổ khác thì có, hai cô gái không quen được cuộc sống dưới quê khóc lóc bỏ về, rồi một nam sinh bị chó cắn, mấy vụ tranh cãi với thôn dân gì đó thì vụn vặt quá không kể:

Vậy mà cái tổ đáng lẽ dễ xảy ra chuyện nhất lại không có bất kỳ chuyện gì? Sao thế được?

Vương Hằng Bân đang đi thì dừng lại, Nhâm Quân đi qua mấy bước mới nhận ra:" Chủ nhiệm Vương, sao vậy?"

"Sao tôi cứ thấy mí mắt giật giật, không phải tôi mê tín, cơ mà mỗi lần như thế là thể nào cũng xảy ra chuyện..." Vương Hằng Bân bất an nói, ông ta bị ba thằng ôn thần kia dọa sợ rồi, nghe kỳ kỳ, nếu ba thằng đó gây chuyện gì đó, chỉ cần kiểm soát được, ông ta có lẽ không thấp thỏm thế này.

Không có chuyện gì à? Cứ sợ sợ thế nào ấy.

Nhâm Quần cười:" Chủ nhiệm Vương mắc bệnh nghề nghiệp rồi."

" Tôi ở trường mấy chục năm, chỉ có cái lớp cô khiến tôi mắc bệnh này, thôi thì may là sắp tốt nghiệp, tôi chỉ mong chúng đều an toàn, vui vẻ rời trường ra kia họa hại xã hội." Vương Hằng Bân nửa đùa nửa thật nói:

Nhâm Quần cũng có chút đồng cảm, vừa đi vừa hỏi:" Vậy chuyện Đơn Dũng thế nào, tôi không nghe thấy chút bàn tán nào hết."

"Đợi có bàn tán thì muộn rồi, tôi cũng không nói chắc được, muốn xử lý thì nhà trường không có danh nghĩa chính đáng nào. Nếu không xử lý thì không có hiệu quả răn đe cảnh cáo, mà muốn xử lý cũng có dễ đâu... Hình như có tin đồn cậu ta và con gái của giáo sư Tả là bạn trai bạn gái hả? " Vương Hằng Bân hôm đó cũng thấy hai người từ trong ban bảo vệ đi ra:

Nhâm Quần lắc đầu, bà không tin cho lắm:" Không thể nào, chênh lệch lớn quá."

"Tốt nhất là có, nếu không xảy ra chuyện, cậu ta không chống lại được đâu." Vương Hằng Bân nói tới đó là dừng, phòng họp đã ở trường mắt, có vài đồng nghiệp thấy bọn họ tới chào hỏi:

Chủ đề cuộc họp hôm nay rất đơn giản, một là nhấn mạnh hài hòa, hai nhân mạnh an toàn, hệ thống giáo dục Lộ Châu gần đây xảy ra chuyện lớn. Ở trường Vệ sinh dịch tế, sáu nữ sinh ép một nữ sinh cùng trường nhảy lầu trọng thương. Hiệu trưởng Vương trên cuộc họp nói, chuyện tụ tập gây rối hai tháng trước trong trường tuyệt đối không thể lặp lại, tân trưởng ban bảo an Quách Chiến Phong cũng đứng lên báo cáo cụ thể về sự kiện hai tháng trước, xác định đây là sự kiện gây rối có dự mưu, có tổ chức, tính chất rất nguy hiểm, thậm chí còn quá cả sự kiện ở trường Vệ sinh dịch tễ.

Mí mắt Vương Hằng Bân lại bắt đầu giật rồi, ông hiểu mình sao lại bất an, có câu quan mới nhậm chức nóng lòng lập công, thế nào lửa cũng lan tới khoa Trung Văn.

Tiếp đó là các khoa báo cáo tiến triển thực tập, bố trí sinh viên trở về, cùng với an bài tuyển sinh năm mới.

Sau khi báo cáo xong, hiệu trưởng Vương Khác Công giữ Vương Hằng Bân và Nhâm Quần lại, hai người nhìn nhau đều thấy lo lắng trong lòng đối phương. Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới, hiệu trưởng Vương đi thẳng vào vấn đề:" Báo cáo về mấy đứa sinh viên không khoa các anh ở đây này."

Vương Hằng Bân xem báo cáo, trang đầu là bản danh sách, trên cùng quả nhiên là Đơn Dũng, sau đó là Lôi Đại Bằng, tiếp đó nữa là hai đứa sinh viên khác, đều có tiền án ẩu đả.

Hiệu trưởng Vương chỉ bản báo cáo đó:"  Hôm qua ban giáo dục thành tỉnh và thành phố tổ chức tổ điều tra liên hợp tới các trường đại học, cao sơ trung, làm một việc, đó là vấn đề an toàn. Sự kiện ở trường Vệ sinh dịch tễ gây ảnh hưởng xã hội cực kỳ ác liệt, trường chúng ta ngàn vạn lần đừng để bị lấy làm điển hình... Khoa các anh là điểm đen, chúng ta đóng cửa nói chuyện với nhau nhé, nào đánh nhau, nào biểu tình, nào gây rối, đều từ khoa các anh mà ra. Trưởng ban Quách vừa rồi không điểm danh trên cuộc họp, có điều các anh phải đề cao cảnh giác, tuyệt đối không được lơ là."

Q1 -  Chương 107: Nước phẳng ngầm dậy sóng. (3)

Vương Hằng Bân và Nhâm Quân đều hổ thẹn, trước kia còn có thể dùng mấy câu qua loa ứng phó, chứ xảy ra chuyện ầm ĩ hai tháng trước, họ chẳng có mặt mũi nào giải thích. Nhâm Quần không nhịn được hỏi:" Hiệu trưởng, ý anh là gì?"

"Không có ý gì đặc biệt cả." Hiệu trưởng Vương hơi ngả người về phía trước, châm chước từ ngữ nói:" Một đứa khoa Trung Văn, một đứa ở khoa Thể Dục, sắp hết thời gian thực tập về trường, tôi không hi vọng trong thời gian ngắn ngủi này lại xảy ra chuyện oanh động, phải trọng điểm đề phòng, phải nắm được hành động lẫn tư tưởng của chúng, phải bóp chết tất cả nhân tố bất ổn định trong giai đoạn manh nha."

Nói như sắp đi đánh trận ấy, làm Vương Hằng Bân và Nhâm Quần căng thẳng, chẳng dám toát mồ hôi, khiến một vị hiệu trưởng chuyên môn an bài theo dõi đề phòng sinh viên, đúng là chưa từng có. Hai người phải đảm bảo mấy lần thì cuộc đàm thoại mới kết thúc. Nếu theo dõi, vậy thì chuyện xử lý hẳn là tạm thời không có hành động gì.

Họp riêng nhiều hơn họp chung nửa tiếng, rời khỏi khu nhà Nhâm Quần mới dám hỏi nhỏ:" Chủ nhiệm Vương, hiệu trưởng có ý gì, chuyện này còn chưa xong à?"

" Xảy ra chuyện nên sợ bóng sợ gió ấy mà, còn có thể là cái gì nữa? Có điều cô Nhâm này, mấy đứa trong khoa chúng ta đúng là không thể xảy ra chuyện nữa, tay Quách Chiến Phong vừa làm trưởng ban bảo vệ chính là từ cứu hỏa chuyên nghiệp chuyển sang đấy, tôi nghĩ bọn họ tám phần đã làm rõ sự kiện tẩy chay nhà bếp rồi, chỉ cần tóm lấy sai phạm nhỏ, sau đó chuyện bé xé ra to, như thế danh sách khai trừ sẽ có thêm vài người..." Vương Hằng Bân vừa đi vừa nói, đột nhiên không thấy Nhâm Quần đâu, quay đầu lại thì thấy bà đứng lại từ bao giờ, mặt mày ảm đạm:

Nhâm Quân tối nay đã gọi điện một lần rồi, bây giờ chưa yên tâm gọi lại lần nữa, bốn năm học, chỉ còn lại vài ngày thôi, không thể để công sức trôi theo dòng nước.

……….. …………. ……….

"Đơn Dũng, ra đây."

Vương Hoa Đình tay cầm điện thoại gọi về phía ba anh em đang chơi bài trong phòng, Lôi Đại Bằng đã thua tới mặt dán đầy giấy, vừa nghe thế hết nhìn Đản ca lại nhìn em gái hoa khôi Đảng, ánh mắt nghi hoặc. Vương Hoa Đình bực mình:" Nhìn cái gì mà nhìn, còn cả cậu nữa Lôi Đại Bằng, cậu cũng ra đây."

Thế là biến thành Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng nhìn nhau, đều không hiểu, sau đó đi dép lê chạy ra, hai người ngạc nhiên lắm, càng gần ngày trở về, sương giá trên mặt em gái hoa khôi ngày càng đậm, ngày càng khôi phục hình tượng bí thư trước kia. Lôi Đại Bằng hỏi thẳng:" Bí thư Vương, bạn có ý gì, anh em chúng tôi làm cơm cho bạn hai tháng trời, suýt nữa hầu hạ bạn như mẹ, giờ sắp về định trở mặt à?"

Vương Hoa Đình muốn nghiêm mặt mà nghiêm không nổi, không thèm để ý tên đó, nói thẳng:" Tôi truyền đạt cuộc điện thoại vừa rồi cô giáo Nhâm gọi, chuyện này không được phép mang theo sắc thái tình cảm cá nhân... Thứ nhất, ban bảo vệ trường đã thay trướng, trưởng ban là dân chuyên nghiệp, nghe nói hắn đã làm rõ sự kiện kia, hơn nữa có báo cáo trọng điểm."

Đơn Dũng còn đỡ, chỉ tim đập mạnh một chút, còn Lôi Đại Bằng hai má run run rồi.

"Còn nữa, gần đây trường đại học trung cấp ở Lộ Châu chúng ta xảy ra vài việc, thúc đẩy trường chúng ta cải tiến kỹ thuật giám sát, nghe nói số lượng camera tăng gấp đôi, trực tiếp giám sát mỗi phòng học.... Hình như còn nghe nói chuyện cậy phòng phát thanh trường, ai đó là bôi đen camera, Đại Bằng, có phải cậu không?" Vương Hoa Đình hỏi:

"Không phải, không phải... Tuyệt đối không phải, là do bọn Chân Thối làm, chúng buộc vải vào đầu gậy, vải bôi màu, thò ra dí vào camera, thế là đen xì... Á..." Lôi Đại Bằng ôm chân nhảy lò cò:

Đơn Dũng dẫm cho hắn một phát thật mạnh, mỉm cười hỏi:" Bí thư, chuyện qua lâu thế rồi, biết cái này còn có ý nghĩa gì?"

"Tôi thèm quản chuyện thối nát này, các anh không xảy ra chuyện gì là được... Cô giáo Nhâm nói, thời gian qua trường quản lý nghiêm hơn trước, cô ấy hi vọng các anh an toàn tốt nghiệp. Nói thế nào thì tôi thấy các anh nên nghĩ cho người khác một chút, cô giáo Nhâm và chủ nhiệm Vương đều chẳng dễ dàng rồi, anh thử đếm xem mình đã gây ra bao chuyện?" Vương Hoa Đình chỉ trích:

Đơn Dũng chép miệng, Lôi Đại Bằng gãi đầu, xấu hổ không nói.

"Hai người chọn ra một đại biểu nói chuyện với cô giáo Nhâm, ai nào?" Vương Hoa Đình hỏi:

"Đản ca, anh đại biểu cho em... Anh nói, anh nói đi, em làm báo cáo giám định, em vừa bệnh nặng mới khỏi." Lôi Đại Bằng đẩy ngay Đơn Dũng ra rồi chuồn về phòng:

Có lẽ đây là kết quả mà Vương Hoa Đình muốn, cô khẽ hất đầu:" Đi, em cũng muốn nói chuyện với anh."

"Này, rốt cuộc cô giáo Nhâm tìm anh hay là em tìm anh thế?" Đơn Dũng đuổi theo Vương Hoa Đình:

"Anh hi vọng thế nào?" Vương Hoa Đình chẳng quay đầu lại, cứ thế mà đi:

" Anh à, anh chẳng hi vọng gì, hi vọng và hiện thực luôn chênh lệch."

Đơn Dũng xuống lầu có chút chột dạ quay đầu nhìn về phòng, Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền chắc chắn đang nhìn trộm, phòng lớp trưởng còn sáng, hẳn đang tăng ca viết báo cáo thực tập, Lưu Thúy Vân cũng ở trong phòng. Trong hoàn cảnh đó dù là bốn bề tĩnh mịch, trăng lên đầu cành cũng chẳng cảm giác được chút ái muội nào, chỉ thấy toàn thân bứt rứt khó chịu.

Ngược lại Vương Hoa Đình chẳng có vẻ gì là thiếu tự nhiên, đưa điện thoại cho Đơn Dũng, Đơn  Dũng gọi điện thoại cho Nhâm Quần, nghe cô khuyên nhủ, nghe nhiều nói ít. Kỳ thực giờ nghĩ lại, có vài việc thật vô nghĩa, chẳng những gây cả đống phiền toái cho mình cũng làm cô giáo rất được lòng sinh viên này gặp phải rắc rồi. Nếu không giờ mình đã tiêu diêu đợi lấy bằng tốt nghiệp rồi, đâu tới mức sắp kết thúc thực tập còn thấp thỏm thế này chứ.

Vừa đi vừa nghe một hồi lâu, đều là những lời phải tuân thủ quy củ, nắm giữ được bản thân, hơn nữa mai về trường rồi, Nhâm Quần cũng dặn rất nhiều việc phải chú ý. Quan tâm tha thiết như thế, làm Đơn Dũng cảm động. Đợi nghe điện thoại xong Đơn Dũng trả di động, Vương Hoa Đình rủ:" Tản bộ chút đi, đêm cuối cùng rồi, nói không chừng chẳng còn cơ hội tới đây nữa."

Đơn Dũng lại chột dạ lần nữa nhìn về phòng, vậy mà bị Vương Hoa Đình phát hiện, cô nhỏ giọng khích:" Nếu anh coi em là bạn gái của Lôi Đại Bằng, vậy anh không nên có tà niệm với em. Nếu như anh coi chuyện giữa em và cậu ấy như trò đùa, vậy anh không nên để oan ức chụp lên đầu lớp trưởng, bản thân anh không dám đứng ra. Em không biết anh nghĩ gì, nhưng em rất thất vọng."

Nói xong cô một mình rời trường, như muốn đi ngắm cảnh đêm một mình. Đơn Dũng hơi do dự đuổi theo.

Ở trên lầu sao có thể thiếu đôi mắt nhìn trộm, Lôi Đại Bằng thấy Đơn Dũng đuổi theo thì quay đầu hỏi Tư Mộ Hiền:" Hiền đệ, thời gian trước tôi mê đắm mỹ sắc, đem rất nhiều bí mật của chúng ta nói với cô ấy, sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Ai mà biết... Mà tôi nói này Đại Bằng, cậu cũng không thể thấy sắc quên bạn như thế, cái gì cũng tốt, chỉ có điều cậu thật thà quá." Tư Mộ Hiền kiếm đề tài nói, sợ Lôi Đại Bằng phát hiện manh mối gì:

Lôi Đại Bằng thả mình xuống giường, hậm hực lẩm bẩm:" Thôi mặc kệ, khi nào có chuyện hẵng hay... Á, hình như không đúng."

"Cái gì không đúng?" Tư Mộ Hiền thấy hắn ngồi bật dậy như zombie cũng giật cả mình:

Lôi Đại Bằng cắn ngón trỏ, mắt đảo tròn tới mấy lần, nghi ngờ:" Không phải Vương Hoa Đình thích Đản ca chứ? Í, í... Đúng thế, sao tôi thấy ngày càng giống nhỉ? Bảo sao cô ấy lại vòng vèo muốn tới xã Tróc Mã thực tập, bảo sao gặp tôi toàn hỏi chuyện Đản ca... Í? Thế là sao?"