← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 108 Hiểu nhau ôm nhau hôn nhau. (1)

Lôi ca bắt đầu thông minh rồi, đáp án tựa hồ sắp lộ ra, tựa hồ mỗi sự kiện liên quan tới Vương Hoa Đình đều thấy bóng dáng Đản ca, hoài nghi giữa hai người này có gian tình.

"Tuyệt đối không thể nào." Tư Mộ Hiền lớn tiếng nói, đè chủ đề này xuống, không cho tư duy thông minh của Lôi Đại Bằng tiếp tục tiến hành, cố tình quấy đục nước:" Lôi ca, cậu nghe tôi nói, bí thư là người tuân thủ quy củ, ngay cả cậu cũng không lọt vào mắt cô ấy, sao cô ấy nhìn trúng lão đại chuyên cầm đầu vi phạm kỷ cương chứ? Cả ba anh em ta có gom hết ưu điểm vào một người thì cô ấy chưa chắc đã thích, huống hồ lão đại còn đầy rẫy khuyết điểm."

Lôi ca bị loạn tư duy, vẫn cắn ngón tay nhưng mà không suy nghĩ được gì nữa, dần dà bị người ta dẫn dặt, gật gù:" Ừ, có khi bị cô ấy kéo đi giáo dục tư tưởng rồi, cô ấy thích cái đó lắm, mai này ai lấy cô ấy sẽ bị cô ấy lải nhải chết."

Kiếm được điểm an ủi, hắn nằm xuống, kéo chăn, đánh bài ba thiếu một còn chơi gì nữa. Lôi Đại Bằng mở sách điện tử, hứng trí lại nổi lên:" Hiền đệ tới đây, tôi đọc cho cậu một đoạn Dị giới phẩm hương lục, nâng cao tố dưỡng ăn và chơi, ấy, đừng có mà không tin, sắp vào xã hội rồi, không đọc không được ..."

Lôi Đại Bằng ân cần mời mọc, Tư Mộ Hiền mặt như lên pháp trường nghe Lôi ca giọng trầm bổng đọc truyện, hắn phải liên tục gật đầu khen hay trái lương tâm.

Thầm nhủ, Đản ca, anh nợ em lớn đấy.

……… ………… ………

Men theo con đường từ trường ra mà đi chưa tới một trăm mét tới sông nhỏ, bốn mùa trong vắt thấy cả đáy, dù là sắc đêm bao phủ cũng có thể thấy vầng trăng cong cong phản xạ trên mặt nước. Vương Hoa Đình ngồi trên tảng đá giữa dòng sông, gom mái tóc dài buộc sau đầu, sắn ống quần lên tới gối, thả chân dưới dòng nước mắt lạnh, hồi lâu không nói, như không hề thấy Đơn Dũng đi theo đang đứng bên sông.

Rất đẹp, nữ nhân sinh ra là để phối hợp với ánh trăng, dù trong bóng đêm mông lung cũng cảm giác được vẻ đẹp đó. Có điều trái tim Đơn Dũng không ở đó, lòng mang tâm sự thì cảnh đẹp tới mấy cũng không có lòng dạ nào thưởng thức.

Lòng bất an, khi chưa nhìn thấy kết quả thì e rằng trong thời gian ngắn chẳng bình thản được. Thực tập kết thúc rồi, sắp về trường rồi, dù có những lời an ủi kia của Tống Tư Oánh, lòng y vẫn lo, huống hồ còn có cuộc điện thoại hôm nay của cô giáo Nhâm ... Đương nhiên bao gồm cả chuyện của Vương Hoa Đình nữa. Nghĩ tới đó bất giác nhìn về đống rơm, hối hận hôm đó quá đường đột, làm giờ đứng đây không biết nói gì.

Mình có thích cô ấy không?

Có lẽ là có .... Từ chỗ Đơn Dũng chỉ có thể thấy lờ mờ bóng dáng của Vương Hoa Đình, không thấy được nét mặt cô, sau nụ hôn nồng nhiệt ngày hôm đó, Đơn Dũng hoài nghi cảm giác thích này của mình quá gượng ép hay không? Kích động lui đi, y nhận ra đó chỉ là cảm xúc sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt thôi, nếu tĩnh tâm lại, cô ấy căn bản không thể thích loại sinh viên cá biệt như mình. Cô ấy chính là người được đám bạn học gọi là hoa khôi Đảng, luôn đứng về lãnh đạo trường, quen biết bao nhiêu năm, hai người chưa từng đứng về một phía.

"Em hỏi anh một chuyện được không?" Vương Hoa Đình lên tiếng cắt ngang tâm tư của Đơn Dũng, chân từ nước rút lên, mang theo tiếng nước rào một tiếng, nhưng cô lên bờ ở đầu kia.

"Khách khí làm gì? Hỏi đi." Đơn Dũng bước chân lên tảng đá, nhảy vài cái qua bờ bên kia:

"Thực ra là dùng lời của anh, em muốn hỏi, khi hai chúng ta ở bên nhau, hoặc khi anh nhìn em, nồng độ dục vọng cao hay độ thuần tình cảm cao?"

Đơn Dũng vỗ vỗ trán không đáp, không ngờ Vương Hoa Đình đứng lại nhìn y, rất nghiêm túc, tựa hồ đang đợi câu trả lời chính xác. Đơn Dũng uyển chuyển nói :" Em muốn nghe anh nói xin lỗi, hay muốn nghe anh nói thích em?"

"Vậy anh định nói gì?" Vương Hoa Đình không chịu thua kém:

"Thực ra anh định nói cả hai câu, trước giờ không có cơ hội, lại chẳng biết nên nói câu nào trước." Đơn Dũng thở dài:

"Câu thật nhất." Vương Hoa Đình đứng im nhưng áp lực gây ra cho Đơn Dũng rất rõ ràng:

Đơn Dũng không cần suy nghĩ nói thẳng:" Không câu nào là giả hết, nếu anh phủ nhận thích em, phủ nhận áy náy trong lòng mới là giả."

Giọng nam trầm cuốn hút tựa có ma lực hóa giải sức ép của Vương Hoa Đình, chớp mắt thôi, Vương Hoa Đình bình thường lại, di dời ánh mắt. Dưới ánh trăng, bóng hình xinh đẹp đó thật tha thướt, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, đôi mắt Đơn Dũng ôn nhu như ánh trăng, cô cảm giác được vị ngọt như món cơm ngọt ngào kia, tuy không có gì nổi bật, lại làm người ta rung động. Tâm kết tích trữ trong lòng đã lâu lúc này tựa hồ được cởi bỏ tất cả.

Chốc lát sau cô khẽ nói:" Chúng ta đi thôi, sắp rời nơi này rồi, em không nỡ.

"Chúng ta đều không thuộc về nơi này, sớm muộn cũng phải đi."

" Em cảm giác anh nhìn mọi thứ rất bình đạm, chẳng lẽ anh không có chút cảm tình nào?" Vương Hoa Đình tựa một câu hai ý:

"Anh thường tới đây nên không có cảm giác gì đặc biệt, rất nhanh thôi em sẽ quên nơi này. Đến người bản địa mà nơi này còn chẳng giữ nổi, huống hồ người ngoài như anh."

"Có lẽ không đâu, nơi này để lại cho em ký ức rất sâu, hơn cả ký ức đại học. Ví như em luôn cho rằng sự nghèo khó giống nạn dân Somalia, ở cách chúng ta rất xa, ai ngờ chỉ mấy chục km. Ví như em luôn cho rằng hạnh phúc cách mình rất xa xôi, nhưng tới đây mới phát hiện, có lẽ trên một nửa học sinh ở đây đợi tốt nghiệp sẽ ra ngoài làm công, còn em thì hạnh phúc hơn 20 năm mà không biết ... Ví như em muốn bù đắp thiếu sót của cuộc đời đại học, nhưng lại thêm một phần tiếc nuối."

Vương Hoa Đình đi thong thả, buồn chán bẻ một cành cây thò ra bên đường, cầm trong tay bâng quơ quất vun vút vào bụi cây,  vừa có chút vui vẻ, lại có chút buồn bã. Còn về phần tiếc nuối kia là gì, Đơn Dũng không dám tiếp lời, có lẽ là muốn bù đắp cuộc sống tình cảm thời sinh viên, ai ngờ gây ra nhiều thị phi như thế, mấy ngày qua lớp trưởng không nói chuyện với ba anh em họ nữa.

"Có thu thế nào cũng tốt hơn là không có gì." Đơn Dũng trả lời cho qua chủ đề này:

Trầm mặc một lúc Vương Hoa Đình hỏi nhỏ:" Sắp tốt nghiệp rồi, anh đã định làm gì chưa? Làm giáo viên, hay vào xĩ nghiệp nào đó? Hay thi công vụ viên?"

"Anh chưa nghĩ tới ... Anh đang nghĩ, bằng tốt nghiệp còn chưa chắc đã lấy được." Đơn Dũng nói thật lòng:

Vương Hoa Đình bật cười, mắng một câu:" Có vài chuyện em thấy anh tự làm tự chịu, em thực sự muốn xem xem anh không lấy được bằng tốt nghiệp sẽ có bộ dạng buồn cười thế nào. Làm anh hùng đâu có dễ."

" Em nhất định sẽ thất vọng, anh sẽ phẫn nộ tới mất lý trí, hoặc là chẳng phẫn nộ gì cả, lặng lẽ chấp nhận chứ chắc chắn không buồn cười. Thực ra anh không muốn học đại học, tốt nghiệp cao trung xong là anh đã không muốn đi học nữa rồi."

"Vậy sao vẫn học?"

"Cha mẹ anh nhất định muốn anh học, anh ôn tập lại một năm, thi cũng chẳng ra làm sao, ai mà ngờ đúng năm Học viện Lộ Châu mở rộng tuyển sinh, phát thông báo bừa bãi, ngay cả loại học sinh như anh cũng không bỏ qua. Khi nhận được thông báo, cha mẹ anh nghĩ con trai khắc khổ học tập rốt cuộc cũng đề danh bảng vàng rồi, làm anh ngại không dám không đi, chậc ..." Đơn Dũng tự vạch trần chuyện xấu của bản thân: