← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 127 Nghé con nào biết sợ hổ đâu.

Từ công viên rừng rậm đi xuống, Đơn Dũng chở Tả Hi Dĩnh lang thang trong thành phố rồi về khách sạn Khải Lai Duyệt, suốt quá trình đó điện thoại không dứt. Chỉ nhận một cuộc điện thoại vẫn bị quấy nhiễu không chịu nổi, là chuyện Tống Tư Oánh hẹn, vốn không định đi, nhưng vì chuyện luận văn bị trượt, lại nghe Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền cũng gọi, Đơn Dũng đồng ý. Thanh danh của Tống Tư Oánh tuy chẳng ra làm sao, nhưng Đơn Dũng hiểu, nếu thương lượng làm gì đó thì cô hơn đứt đám bạn của mình.

Đến cửa khách sạn Khải Lai Duyệt, xe phanh lại, Tả Hi Dĩnh nhảy xuống, Đơn Dũng vừa quay đầu xe thì bị cô giữ lại, không khách sáo kiểu mời cơm gì đó, cô hỏi thẳng: "Cần tôi giúp không?"

" Chị giúp gì?"

"Luận văn ấy, nếu viết thay, tôi không kém Tư Mộ Hiền đâu, nếu luận quen biết, nói không chừng càng đơn giản. Cậu biết phân lượng một cuộc điện thoại của cha tôi, để cậu phá cách trúng tuyển nghiên cứu sinh cũng không thành vấn đề."

"Em tự có cách của mình, chuyện nhỏ xíu đâu cần nhờ tới chị và giáo sư Tả giúp." Đơn Dũng làm ra vẻ hết sức thoải mái, lòng thầm nghĩ, mình thế này mà còn học nghiên cứu sinh à, thôi khỏi:

"Được rồi, tùy cậu, song nếu không giải quyết được thì phải bảo tôi ngay nhé." Tả Hi Dĩnh dặn, thực ra cô rất muốn thấy Đơn Dũng nhờ vả mình, hơn nữa thực sự không muốn thấy vì luận văn bị trượt mà Đơn Dũng buồn bã, tuy bề ngoài tỏ ra không có gì, song sau lưng thế nào cũng gãi đầu gãi tai vắt hết óc rồi:

Có điều kỳ vọng chẳng được thấy, Đơn Dũng vẫn nói:" Nhất định báo với chị, có điều là sau khi chuyện đã giải quyết."

Tả Hi Dĩnh không giữ nữa, tới khi không nhìn thấy Đơn Dũng mới đi về khách sạn, xem thời gian đã quá trưa rồi. Vừa đi qua quầy phục vụ thì bị phục vụ viên gọi lại, nói giáo sư Tả đợi ở nhà ăn, Tả Hi Dĩnh cám ơn lên tầng 7, cha và chị cô đều có mặt. Nhìn Tả Hi Dĩnh vui vẻ trở về như cô bé con, Tả Nam Hạ và Tả Hi Dung trao đổi ánh mắt, đàm thoại nghiêm túc dừng lại.

Đơn Dũng đạp xe từ khách sạn Khải Lai Duyên phóng tới khách sạn Di Tân, cứ chọn ngõ nhỏ mà đi, trên đường lại bị gọi điện thúc giục vài lần nữa. Khi phanh xe ở cửa thì Tống Tư Oánh trang điểm đậm đà lòe loẹt đã đợi tới suốt ruột, chạy tới mắng:" Ăn sắp xong rồi cũng không thấy anh, bận cái gì thế? Luận văn bị đánh trượt rồi còn bận cái rắm."

"Mỹ nữ nói chuyện văn nhã chút, tôi thì chả sao, người ta nghe thấy lại xem thường cô." Đơn Dũng nói đùa, cơ mà nhìn lại cô gái chiếc váy ngắn chỉ qua mông một chút, lộ ra cặp đùi mê người, chả khác nào gái quán bar, e không cần mở miệng người ta cũng coi thường rồi:

" Xì, có gì ghê, chưa thấy chị đây sắn tay áo đánh nhau à, đi mau." Tống Tư Oánh đẩy lưng Đơn Dũng chẳng khách khí gì:

Đi lên bậc thềm Đơn Dũng chợt này ra một ý nghĩ, người hơi ngả ra sau, quả nhiên Tống Tư Oánh vừa nhấc chân bước lên một cái là cái váy cũng cỡn kia co lên, cặp mông mẩy và chiếc quần lót màu trắng lộ ra, quần lót nhỏ chẳng bọc hết bờ mông tròn lẳn, mép quần lót nhìn thấy rõ da mông trắng mịn đầy nhục cảm, một cặp mông cực kỳ khơi gợi trí tưởng tượng của nam nhân. Để che đậy mình vừa nhìn trộm, Đơn Dũng hỏi:" Bày trò gì thế, tiệc mừng công à?"

"Chứ không à, tôi không biết báo ơn thì người ta coi thường. Đám Lão Bao mỗi người một bộ trang bị dã ngoại, Sỏa Lôi thích ăn cho thẻ hội viên Hải Tiên Lâu, tên quân sư đầu chó Tư Mộ Hiền cho thẻ mua sách. Tặng anh gì đây, cậu nghĩ đi... Hay là cần câu nhé? Anh thích câu cá mà." Tống Tư Oánh sao không phát hiện ra Đơn Dũng vừa làm gì, chỉ là cô dám mặc chẳng lẽ sợ người khác nhìn:

Đột nhiên Đơn Dũng thấy có chút thiện cảm với cô gái thích ăn mặc như yêu tinh này, dù gì biết báo đáp không phải giả:" Thôi, tâm tư nào đi câu cá, tôi thành cá trên thớt rồi đây này, rốt cuộc là sao? Có tin tức gì không?"

"Làm gì nhanh như vậy, có điều không phải là dấu hiệu gì tốt đẹp, tôi nghe nói trường và khoa các anh liên hợp lập nên ban vấn đáp luận văn, rốt cuộc ai loại luận văn của các anh thì không biết. Có điều đừng sốt ruột, chiều có tin thôi." Tống Tư Oánh đón Đơn Dũng vào phòng bao:

Vừa vào một cái là loạn, đám anh em vây quanh mời Đản ca ngồi xuống, trên bàn đã ăn bảy tám phần, Tống Tư Oánh lại gọi cho Đơn Dũng vài món. Đơn Dũng nào còn tâm tư để ăn, xua tay đuổi phục vụ viên đi, nói với đám anh em:" Các anh em, lần này anh gặp nạn, các cậu có giúp không?"

"Nói thừa quá, giúp!"

"Đúng, giúp chứ."

"Không cần nói nữa Đản ca, chẳng qua luận văn bị loại thôi, bọn em kiếm cho anh mấy chục bản, anh cứ chọn thoải mái."

"Đúng rồi, chuyện nhỏ tẹo."

Đám anh em mượn hơi men vỗ ngực rầm rầm, Tống Tư Oánh nhìn đám thổ phỉ này mà cười suốt, cả cái đám này làm gì có ai viết được luận văn, người duy nhất viết được cũng trượt rồi.

Ngờ đâu Đơn Dũng xua tay:" Nếu là chuyện luận văn thì anh đây còn cần tìm các cậu à, dọc đường anh nghĩ rồi, nếu riêng ai và Đại Bằng bị trượt thì là chuyện thường, nếu cả Hiền đệ cũng trượt thì không phải do luận văn nữa. Trình độ Hiền đệ thế nào ai không rõ, tiền sinh hoạt của cậu ấy đều dựa vào tiền nhuận bút, trình độ đó kém gì đám giảng viên giáo sư chứ. Có vấn đề, nhất định có kẻ không muốn bọn anh sống yên."

Vừa rồi thảo luận cũng đạt được thống nhất ở điểm này, Lão Bao hỏi:" Đản ca, vậy phải làm sao, anh bảo đánh nhau thì không có vấn đề, cơ mà ban vấn đáp nhiều người thế thì phải đánh ai."

"Đúng vậy Đản ca, bọn em thảo luận rồi, không đánh được." Lôi Đại Bằng coi thức ăn là kẻ thù, bê cả bát chân giò, vừa ăn vừa nói, xương trước mặt đã chất thành đống:

"Dễ thôi, nếu đã không biết là ai thì đánh hết, xử lý cái ban vấn đáp rắm chó gì đó, thể nào?" Đơn Dũng vỗ bàn, máu nóng bốc lên:

"Đúng, đánh bỏ mẹ." Lôi Đại Bằng phụ họa, hai anh em này thế giới quan giống nhau nghiêm trọng, đều loại đã chơi là chơi cho thống khoái:

Không ngờ chuyến này không được hưởng ứng, cả bàn im lặng, không phải nghiêng tai lắng nghe, mà bị ý tưởng vĩ đại làm sợ phát khiếp. Tống Tư Oanh cũng ngạc nhiên, trước kia cứ thấy Đơn Dũng quá cẩn trọng, giờ mới nhận ra tên này mang gan chó sói, không, phải gọi là tim gấu gan báo, nếu mà "đánh bỏ mẹ" cả ban vấn đáp thì ảnh hưởng còn lớn hơn, ác liệt hơn lật nhào nhà ăn.

" Tôi đã sơ bộ nghĩ ra một kế họach, tên là kế hoạch Chậu Cứt." Đơn Dũng giải thích:" Ý là chụp chậu cứt lên đầu từng người, để họ ngoan ngoãn nghe lời, không nghe thì giống như Cẩu Quốc Bình, chỉ cho không ngóc đầu lên được."

Vẫn không ai đáp lời, mọi người nhìn Lôi Đại Bằng, tên này đang bê bát húp canh, thấy mọi người nhìn minh rất lạ, đặt bát xuống chùi mép:" Nhìn tôi làm gì, cứ như tôi bê chậu cứt ấy."

Phụt, phụt, phụt, một đám cười phun nước bọt, thế nhưng vẫn chẳng ai dám tiếp lời Đơn Dũng. Thức ăn đưa lên, Đơn Dũng vừa ăn vừa nói với Tống Tư Oánh:" Đại tỷ, muốn cám ơn tôi thì giúp tôi một lần, tuy cô lợi dụng tôi, nhưng tôi coi cô là bạn."

Tống Tư Oánh khuyên nhủ:" Đơn Dũng, không phải tôi không giúp anh, gan anh quá to, ai dám làm thế? Tuy đám giảng viên giáo sư đó không đáng tiền, song không phải loại như Hạ Béo so được, anh đừng làm càn, tôi bảo dượng tôi nghĩ cách."

Ở đây trừ Tư Mộ Hiền còn biết tuân thủ quy tắc ra thì còn lại cơ bản là đám sai đâu đánh đấy, trước kia cô cũng hay mời đám này, thủ pháp cơ bản là chùm bao tải đánh một trận, sau đó ném vào bãi rác là xong. Nhưng mà không thể làm thế với những giảng viên giáo sư kia.

" Trông mọi người sợ tái mặt kìa, nghe tôi nói đã rồi hẵng quyết định, nếu có nguy hiểm, không cần đại tỷ cô lên tiếng, tôi gánh hết. Anh em ta quen biết không phải một hai ngày, tôi là người đẩy anh em xuống hố à? Nếu không phải người biết cái mặt tôi quá nhiều thì tôi tự làm rồi." Bản thân Đơn Dũng cũng không biết sao mình nghĩ ra được cách này, có lẽ là sau khi nhà hàng đổ bể, y không biết bao đêm trằn trọc, nghĩ đủ cách nhanh chóng kéo sập từng cái nhà hàng một.

Đem so với mấy chuyện đó, thì đây khác nào dùng đại pháo bắn muỗi.

Quả nhiên nghe Đơn Dũng nói ra biện pháp của mình, Tống Tư Oánh  mày dẫn giãn ra, đám anh em dần bớt sợ, Lôi Đại Bằng sáng mắt, chỉ Tư Mộ Hiền là cau mày, thực sự cân nhắc tính khả thi của kế hoạch, có vẻ không vượt ngoài phạm vi trò ác của sinh viên.