← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 128 Từng đồng hành, bỗng chốc thành xa lạ. (1)

Các em chú ý, tôi nhấn mạnh một lần nữa những việc cần chú ý vào ngày mai, nhất định phải để ý, trong khi vấn đáp phải thản nhiên trấn định, giọng phải to chuẩn xác. Đặc biệt nhấn mạnh, ngàn vạn lần đùng dụng khẩu âm địa phương, phải dùng tiếng Phổ Thông...đối với nghi vấn nắm chắc phải trả lời hoặc biện giải cẩn thận, với câu hỏi không nắm chắc, đừng giải thích, phải khiêm tốn, thành thật... Nhất định phải chuẩn bị tâm lý, đừng để bị khớp, toàn là giảng viên trong trường, không cần căng thẳng. Còn nữa, hay lấy sổ tay viết ra đề cương phát biểu, như vậy lâm trận mới không hoảng."

Nhâm Quần đứng trên bục giảng kể ra một đống chi tiết, đây mới là lớp tốt nghiệp đầu tiên bà dẫn dắt phải thi vấn đáp luận văn. Học viện Lộ Châu mới tổ chức tổ chức vấn đáp được ba khóa, những kinh nghiệm có thể dạy, những chi tiết có thể dặn dò đều đã nói mấy lần.

Đám nữ sinh đang ríu rít trò chuyện, xem ra có vẻ vì khẩn trương mà ra, không có tâm tư nghe cô giáo giảng giải. Số ít nam sinh cũng không khá khẩm gì, lật luận văn dày, chống cằm ngay người hoặc là cầm sổ tay viết liên hồi. Càng tới gần thời điểm quan trong, trong lớp càng loạn, không trấn tĩnh nổi.

Nhâm Quần đi quanh lớp, nhìn mấy chỗ trống, tới hỏi nhỏ lớp trưởng, lớp trưởng nhỏ giọng trả lời:" Hai ngày rồi không tới ạ."

Ba anh em đó bình tĩnh thật, nhưng lại làm Nhâm Quần không bình tĩnh nổi, lại hỏi nộp luận văn chưa, Đinh Nhất Chí lắc đầu.

Nhâm Quần gọi Vương Hoa Đình tới, Vương Hoa Đình vừa phát xong giấy in ghi điều chú ý khi vấn đáp, tựa hồ biết cô giáo muốn hỏi gì. Đi theo ra ngoài lớp, vừa đóng cửa lại, quả nhiên Nhâm Quần hỏi:" Ba đứa kia đâu, nghe nói chúng mấy ngày rồi không tới lớp à?"

Vương Hoa Đình gật đầu.

"Em có biết vì sao không, sao ngay cả luận văn cũng không nộp, viết hay hay dở là do trình độ, không nộp lại là vấn đề thái độ đấy."

Vương Hoa Đình lắc đầu, ngay cả cô cũng không liên hệ được với ba người đó, huống hồ nghe thấy cái tên Tả Hi Dĩnh, cô căn bản không liên hệ với Đơn Dũng nữa.

Mặc dù thời đại học không thiếu những sinh viên biến mất năm bảy ngày, nhưng sắp tới vấn đáp luận văn mà chẳng thấy đâu thì vô lý. Vương Hoa Đình nghĩ ra một chuyện có thể đối phó cho qua:" Hình như hôm qua họ đi tìm giáo sư Khang, Triệu Huy nhìn thấy."

"Tìm một người nào đó thì tác dụng gì, với lại giáo sư Khang cổ hủ cứng nhắc, làm sao nể mặt chúng, thật đúng là." Nhâm Quần càng lo, phó giáo sư Khang Thụy Bảo là giáo viên dạy Hán ngữ cổ đại, tính còn cổ hủ hơn Hán ngữ cổ, đoán chừng ba tên đó húc đầu vào tường thôi. Bà kéo tay Vương Hoa Đình, dặn dò:" Mau đi tìm, bảo chúng hôm nay nhất định phải nộp luận văn, cô tới khoa tranh thủ xem có thể để chúng mai tham gia vấn đáp không. Lạ thật, năm nay sao vậy, chọn ba đứa phá phách cho trượt, không thấy chúng cô lo lắm."

Vương Hoa Đình hơi do dự cuối cùng vẫn vâng lời, vào phòng học gọi Lưu Thúy Vân, hai cô gái nhanh chóng rời lớp, vừa đi Vương Hoa Đình vừa hỏi:" Cô biết ba tên kia đi đâu không, cô Nhâm bảo phải mau chóng tìm thấy họ, hôm nay nộp luận văn không chừng mai có thể tham gia vấn đáp."

"Để tôi hỏi..." Lưu Thúy Vân vừa đi vừa lấy di động ra nói chuyện, được vài câu đứng lại, quay sang Vương Hoa Đình đưa ra câu trả lời:" Anh ấy không nói."

"Mộ Hiền không nói với cô à?"

"Có điều anh ấy bảo chiều sẽ về."

Nghe thế Vương Hoa Đình tức tới ngực phập phồng liên hồi, đứng một lúc hất đầu:" Đi thôi, tôi không tin không tìm ra được ba người bọn họ, lần trước tới bệnh viện tôi quen được mẹ Lôi Đại Bằng, tìm được một tên là ra cả ba. Nhất định là nấp đâu đó nghĩ kế hoạch xấu xa rồi."

Hai người rời trường bắt taxi vội vã mà đi.

Ba người kia đang ở đâu?

Không xa, ngay ở nhà Lôi Đại Bằng thôi, nơi này điều kiện rất tốt, trên ban công lớn tầng bốn, có thể thấy đường phố đằng xa và bóng cây lay động trong tiểu khu, gió thổi vi vu, không khí trong lành mà yên tĩnh. Lúc này Đơn Dũng cầm cái ly cao cổ lắc khẽ rượu vang trong đó, khép mắt hưởng thụ mùi thơm nhẹ trong ly bay ra làm y rên một tiếng, đồ của ông Lôi đứng là thứ tốt. Nhấp một ngụm đưa tay ra, Lôi Đại Bằng vội vàng cầm chai rót cho Đản ca.

"Được rồi, rượu vang không nên uống nhiều, ít chút mới có vị." Đơn Dũng lại nằm xuống ghế đu đua đưa

Đu đua làm Lôi Đại Bằng chóng mặt, đầu óc cũng hơi choáng, nói là lật nhào cái ban vấn đáp, vậy mà chẳng làm gì cả, ở nhà mình uống mấy chai rượu ngon của cha hắn rồi. Thấy Đơn Dũng hưởng thụ thư thái như thế, Lôi Đại Bằng hồ nghi hỏi:" Đản ca, có đáng tin không vậy, cả ăn lẫn uống ở nhà em ba ngày rồi, không phải anh tới lừa ăn lừa uống chứ?"

Không chắc lắm, trước kia trượt, không phải mẹ xách đồ đi tặng thì cha gọi điện khắp nơi nhờ cậy quan hệ. Lần đầu tiên dựa vào mình giải quyết, chẳng biết tin được Đản ca không, ăn uống thì không tiếc, chỉ là nếu không qua được thì run lắm.

Đơn Dũng vẫn nhàn nhã như không:" Cậu lo cái gì, chúng ta tiên lễ hậu binh, dùng cả văn lẫn võ, dù không hiệu quả thì cũng chết hết, chúng ta không qua được thì đừng hòng ai qua được."

"Đung, đúng..." Lôi Đại Bằng thích lớn chuyện, nghe vậy là vui ngay, quay đầu gọi Tư Mộ Hiền:" Hủ nho, xong chưa, lề mề thế?"

"Xong rồi, tới đây." Tư Mộ Hiền đáp lời, từ phòng ngủ Lôi Đại Bằng đi ra, cầm một xấp giấy:

Ba anh em ngồi ở bàn thấp ngoài ban công, uống rượu vang, ăn hoa quả, Tư Mộ Hiền in luận văn của ba người, có điều trừ luận văn còn in ra vài thứ, đưa cho Đơn Dũng. Đơn Dũng thấy là của Tống Tư Oánh, nói:" Không cần đưa anh, có năm tên ủy viên, quên sao được."

Có điều Tư Mộ Hiền ít nhiều vẫn cứ lo lắng, rút một tờ đặt lên bàn trà:" Lão đại, em không hỏi chi tiết làm thế nào, nhưng em phải nhắc anh người này, Điền Học Sơn, phó giáo sư, 42 tuổi, theo tin đồn là hộ giàu xổi trong trường, không dễ chọc đâu."

Lý lịch kèm ảnh được in ra, là thành quả của Tống Tư Oánh, trên bức ảnh là một gương mặt béo núc, không giống giáo sư mà giống đầu bếp. Có điều tên đầu bếp này không thể xem thường, chịu trách nhiệm tuyển sinh học sinh cao trung vào khoa nghệ thuật, là phó chủ tịch ban vấn đáp lần này.

Lôi Đại Bằng xem lý lịch khinh bỉ:" Cái đống thịt này không biết đè lên bao nhiêu thiếu nữ rồi, chơi hắn là thế thiên hành đạo."

Tư Mộ Hiền không nói, đạo giáo nhà giáo đã suy đồi rồi, vài việc công khai, ai cũng hiểu.

Đơn Dũng xua tay:" Không cần lo, hắn trông có vẻ khó nhưng lại là kẻ dễ xử nhất."

Nhìn thái độ của Đản ca xem ra chuẩn bị thỏa đáng rồi, nghĩ lại cũng đúng thôi, cái loại người này có cả đống vấn đề, muốn lật nhào là dễ nhất, hai người biết trình độ Đản ca nên không hỏi.

"Ủy viên thứ hai, Quách Khải Thâm, 44 tuổi, giảng viên cao cấp, vợ ở khoa tiếng Anh, Đản ca, anh không lạ gì người này đâu, chính là người đánh trượt anh ở môn kiến thiết CNXH, anh từng cãi nhau với hắn, hắn bắt anh học lại." Tư Mộ Hiền đưa một tờ nữa, người này mặc vest đeo cà vạt, trông soái ca lịch lãm:

Lôi Đại Bằng hứng thú với người này:" Đản ca, hôm đó ánh nói gây chút mâu thuẫn gia đình, để hai vợ chồng hắn đánh nhau vỡ đầu chảy máu, rốt cuộc có làm không?"

"Cái này cậu hỏi đám Lão Bao sau đi." Đơn Dũng không nói với thằng miệng rộng này, chỉ ảnh Quách Khải Thâm:" Tên này ngông quá mức rồi, cùng vợ mở hội phục vụ phiên dịch, dùng tài nguyên của trường để kiếm tiền, người ngứa mắt với hắn nhiều lắm. Hắn mà có chuyện thì chỉ có người cười, chẳng ai giúp, kẻ vô đạo không ai giúp."