Q1 - Chương 129 Từng đồng hành, bỗng chốc thành xa lạ. (2)
Tư Mộ Hiền cũng không ngờ tra tư liệu của mấy người này lại dễ thế, ví như tra sở thích, nhược điểm, có thóp gì để nắm không, Tống Tư Oánh đúng là hơn người, tra ra một đống, lại đặt thêm một tờ:" Lương Phong Xuyên 38 tuổi, cũng là giảng viên cao cấp."
"Con mẹ nó, thằng này đánh trượt em, cha em phải tặng phiếu mua sắm 1000 đồng mới cho em qua." Lôi Đại Bằng vừa nhìn thấy kẻ thù cũ là nổi nóng:
Tư Mộ Hiền chắn hắn lại không cho nói linh tinh:" Nhưng hắn không có sơ hở gì, không ngông nghênh giống Quách Khải Thâm và Điền Học Sơn, chỉ là giáo viên bình thường."
"Nếu đánh trượt Đại Bằng có thù báo thù, có oán báo oán đi. Thế nào Đại Bằng, bảo cha cậu chạy chuyến nữa, quà cáp cho hắn một chút, sau đó thương lượng với hắn, loại này rõ ràng chỉ vào để đủ số, không quyết được gì, lúc quan trọng nói một câu là ổn." Đơn Dũng hỏi:
"Để em, thứ này em thạo lắm," Lôi Đại Bằng đắc ý ưỡn ngực, còn bảo Tư Mộ Hiền: "Không cho cậu biết."
" Ra vẻ cái gì, chẳng phải trò tặng quá trước, vả mặt sau à?" Tư Mộ Hiền đưa tờ nữa, lần này nghiêm túc hẳn:" Giáo sư Khang phải làm sao? 51 tuổi, sống một mình, vợ chết không tái giá, ông ta cổ hủ cứng nhắc thế nào thì anh biết rồi đấy, ngay cả Tống Tư Oánh cũng không tra ra được vấn đề lẫn sở thích. Trừ dạy học ra thì nhốt mình trong nhà tu sửa một bộ từ điển, là phần tử tri thưc kiểu cũ.”
Cái này khó rồi, Lôi Đại Bằng cắn ngón tay, hôm qua ba anh em đi tìm giáo sư Khang đã húc đầu vào tường, ông ta không kiếm lý do gì cả, lật sổ điểm danh hỏi Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng, các cậu đi học môn của tôi mấy tiết? Một câu thôi đã làm hai anh em cứng họng. Tiếp đó là "Loại người như các cậu ra ngoài xã hội làm được cái gì, ở trong trường không tuân thủ kỷ cương, ra ngoài trường làm loạn phép nước. Đừng trưởng rằng dùng mấy trò bàng môn tà đạo là qua được, dùng ở chỗ người khác đừng hòng dùng ở chỗ tôi...". Chửi mắng ba anh em té tát luôn.
Không phải không cãi được, mà là không có cốt khí cây ngay không sợ chết đứng mà cãi. Người khác còn đỡ, chứ lão già ngoan cố đó không dễ ăn nói.
Tư Mộ Hiền và Đơn Bằng đều lo lắng, Đơn Dũng vẫn nhàn nhã uống rượu:" Ông ta thì anh giao cho Ma Tam Dương rồi, không cần để ý."
Tư Mộ Hiền bất an:" Lão đại, người khác sao cũng được, có điều với giáo sư Khang, chúng ta không thể quá đáng."
"Yên tâm, xưa nay chúng ta lấy đức phục người, phải không Đại Bằng?" Đơn Dũng cười rất vô lại:
"Đúng, loại đó đánh không có cảm giác thành tựu, còn bị huynh đệ chê cười." Lôi Đại Bằng từ nhỏ đã hiểu Đơn Dũng, thái độ đó tức là không thành vấn đề rồi:
"Còn lại là vị khó nhất." Tư Mộ Hiền đặt xuống bàn lý lịch cuối cùng, giáo sư Tống Thành Dương, nghiêm túc nhìn hai người anh em phẩm hạnh bất chính:
Lôi Đại Bằng vừa nhìn thấy tên ông cũng ngậm miệng, giáo sư Tống đức cao vọng trọng, danh tiếng rất tốt, dù Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng cực ghét hành vi của giáo viên cũng không nói được một câu phỉ báng về ông.
Đơn Dũng cầm lên xem sơ ca, đây là nhân vật qua thời Giải Phóng, tuổi hơn cả ba anh em họ cộng lại, riêng thời gian ở trong trường đã quá nửa thế kỷ. Về lớp học của ông thì nhớ rõ rất là ông giảng Hồng Lâu Mộng và Tam Quốc, một ông già rất hiền lành, không bao giờ nói quốc sự, là học giả chân chính, cả Lôi Đại Bằng cũng thích tiết của ông. Nhất là ông đem tặng hết sách mình cất giữ, trong đó có rất nhiều sách quý, oanh động giới văn hóa và giáo dục toàn tỉnh.
Một người vô dục vô cầu như thế, bất kể có hiểu được hành vi của ông hay không, đều mang một phần kính trọng.
Tư Mộ Hiền nói thêm:" Lão đại, em chưa từng bội phục ai, trong cuộc sống chỉ có anh, nhưng trong lý tưởng, thần tượng của em là giáo sư Tống. Anh cười em cũng được, nhưng em không đồng ý anh làm gì thầy ấy, bất kể làm cái gì."
Chia rẽ lớn nhất của ba anh em là ở đây, ông già tuổi gần đất xa trời sao chịu nổi cảm xúc mạnh. Lôi Đại Bằng cũng khó xử nhìn Đơn Dũng, chỉ còn lại vị này là không có cách gì.
Đơn Dũng đặt ly rượu xuống:" Anh không phản đối, nhưng anh kiên trì cho rằng, luận văn của cậu phải qua được, đúng không?"
"Đương nhiên, em viết hơn một năm, sửa chữa không biết bao lần." Tư Mộ Hiền đã dốc bao tâm huyết vào đó, hoàn toàn tự tin, ngay cả hai luận văn làm cho Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng cũng chẳng kém hơn, bị đánh trượt là vô lý, xỉ nhục tự tôn của hắn:
"Vậy được, người này ba chúng ta đối phó, không phải là bảo chúng ta nộp luận văn à, cứ nộp đúng bản củ đi, nộp cho ông ta, nếu ông ta tự nhận thanh cao chính trực, vậy chúng ta nói lý với ông ta, vì sao đánh trượt chúng ta? Nếu ông ta không trả lời được, vậy thì đừng trách anh xé bản mặt thanh cao giả dối của ông ta... Chuyện hiện giờ rất rõ ràng, nếu chỉ là vấn đề luận văn, chúng ta sao chép bừa một bản là qua. Vấn đề là dù chúng ta viết thế nào cũng không qua, chúng ta đợi ông ta trả lời, ông ta là chủ tịch, không thể nói không biết." Đơn Dũng còn chưa rõ hết chi tiết trong chuyện, nên lấy bất biến ứng phó vạn biến:
" Cách này được đấy, vậy thì trông vào cậu đấy Hiền đệ, nếu mà qua được thì chẳng có gì để nói. Nếu chúng ta không qua, tôi cãi nhau với ông ta, so cái gì chứ so vô liêm sỉ, ông ta đấu thế quái nào được." Lôi Đại Bằng không biết xấu hổ còn coi đó là vinh quang:
"Nếu chúng ta hạ được bốn người kia, chỉ còn lại ông ta mà ông ta vẫn cố chấp không cho chúng ta qua, vậy biến ông ta thành tướng không quân, xem ông ta làm được gì." Đơn Dũng nói thêm:
"Đúng, cãi nhau với ông ta, cho ông ta cao huyết áp, vỡ động mạch, bán thân bất toại gì đó, do ông ta tự chuốc lấy." Lôi Đại Bằng nghiến răng hung dữ, tên này không có tín ngưỡng gì cả, không phải anh em thì là kẻ địch, đơn giản vậy thôi.
Tư Mộ Hiền gật đầu, đây là lửa thử vàng với thần tượng.
Ba người cụng ly, đúng lúc này chuông cửa kêu kính cong, Lôi Đại Bằng ngạc nhiên, cha mẹ hắn đâu về giờ này, chạy ra xem camera cửa, lập tức bịt điện thoại cửa nói:" Mau, hoa khôi Đảng và Thúy Hoa tới, mẹ nó, lộ tin rồi à?"
"Lôi Đại Bằng mở cửa, tìm cậu có chuyện." Vương Hoa Đình nói vào loa:
Hai tên còn lại ra hiệu dọn đồ, Lôi Đại Bằng nói:" Xuống ngay."
"Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền đâu?"
"Ở đây, cùng xuống, đợi chút."
Tư Mộ Hiền đeo ba lô, Đơn Dũng nhét tư liệu chuẩn bị được mấy ngày qua vào lòng. Ba người xuống lầu, mở cửa ra thấy Vương Hoa Đình mặt lạnh lùng và Lôi Thúy Vân lúng túng đứng bên. Vừa gặp mặt hoa khôi Đảng đã mắng mỏ:" Cô giáo Nhâm nói, hôm nay ba người nhất định phải nộp luận văn, nói không chừng là còn giúp tranh thủ được cơ hội biện luận. Ba người trốn đi đâu thế? Đại Bằng, chuyện gì vậy, thương lượng chuyện xấu gì hả?"
"Có làm gì đâu, đang viết luận văn." Lôi Đại Bằng đáp rất yếu ớt:
Tư Mộ Hiền phải hỗ trợ hắn:" Chúng tôi viết xong rồi, đang chuẩn bị về."
"Đúng, về nộp đây, sao bạn lại tới đây?" Đơn Dũng hỏi:
Vương Hoa Đình coi Đơn Dũng như không khí, quay sang quan tâm Lôi Đại Bằng:" Luận văn của cậu đâu?"
"Bạn cố tình làm tôi khó coi à, biết ra người ta không viết được." Lôi Đại Bằng chẳng hề xấu hổ, ôm Tư Mộ Hiền:" Nhưng tôi có thư ký riêng, ha ha ha."
"Vậy mau về đi, trốn ở đây làm gì, không chuẩn bị tốt nghiệp à?"
Vương Hoa Đình rất có phong phạm lãnh đạo, nói xong quay ngoắt người đi trước, Lưu Thúy Vân cười ngượng ngùng với ba anh em rồi theo sau. Ba anh em trao đổi ánh mắt, dù sao chuyện bàn xong rồi, cứ thế mà làm đi, nên đi theo nốt.