Q1 - Chương 130 Cạm bẫy theo từng bước chân. (1)
Ai ngờ vừa ra tới ngoài cổng, một chiếc xe MINI màu đỏ rực phóng vào, cửa sổ hạ xuống, thò ra cái đầu tóc vàng rực, đeo kính râm, soi môi vừa đỏ vừa bóng, giọng điệu đà:" Chà, chủ tịch Vương, tới hẹn hò với Lôi Ngốc à?"
Tống Tư Oánh tới rồi, không biết là hẹn trước hay tình cờ, Vương Hoa Đình không thèm để ý, bình thường hai cô gái chẳng nói với nhau vài câu, cũng chẳng ưa gì nhau. Không ngờ Tống Tư Oánh lại như khiêu khích, vẫy tay gọi:" Đơn Dũng, Mộ Hiền, lên xe tôi đi. Lôi Ngốc, cậu có phúc thật, quen được cô bạn gái xinh đẹp như thế."
Rõ là chơi nhau mà, Lôi Đại Bằng đốp lại:" Liên quan chó gì tới cô?"
"Ô, xem ra cậu còn xấu hổ, hi hi hi, Đơn Dũng, Mộ Hiền, lên thôi."
Tống Tư Oánh trêu Lôi Đại Bằng:
Đơn Dũng chưa có hành động gì Vương Hoa Đình đã quay sang lườm y khinh miệt, hàm ý như muốn nói, anh cũng chỉ chơi được với loại con gái đó thôi, tích tắc khơi lên bản tính nổi loạn của y.
Hình ảnh ôn nhu ở xã Tróc Mã và sự lạnh lùng xa cách hiện giờ khác nhau quá lớn, khiến lòng Đơn Dũng lạnh ngắt, nhìn ra được khinh bỉ thậm chí căm ghét trong ánh mắt đó.
Thế nên Đơn Dũng cũng làm một việc khiến tim Vương Hoa Đình nhói đau, đi tới bên xe, mở cửa phụ lái thoải mái bươc vào. Tống Tư Oánh cười khanh khách, Vương Hoa Đình mặt tái nhợt, quay sang Lôi Đại Bằng và Tư Mộ Hiền, đanh đá nói:" Hay là hai cậu cũng lên xe mỹ nữ đi."
Tình thế hết sức xấu hổ, Tư Mộ Hiền tất nhiên là đi cùng Lưu Thúy Vân rồi, Lôi Đại Bằng thì lẽo đẽo theo sau Vương Hoa Đình, ba người ra đường đợi bắt xe bus. Tống Tư Oánh cố tình đi qua chỗ bọn họ đạp ga cho khói phun ra mới cười lớn phong đi.
Trên đường, Tống Tư Oánh gỡ kính râm, địa đà hất tóc quay đầu sang:" Này, sao tôi cảm thấy Vương Hoa Đình có ý với anh nhỉ?"
"Vớ vẩn, ý gì? Cô ta hận không thể bóp chết tôi ấy chứ." Đơn Dũng che giấu động tác nhìn Vương Hoa Đình qua gương chiếu hậu:
"Vậy mới nói, nếu không thích thì lấy đâu ra hận." Tống Tư Oánh vặn, thế mới bảo linh cảm của nữ nhân rất đáng sợ:
"Có quan trọng gì không, rời trường một cái là đường ai nấy đi rồi, đừng nói cô ấy, dù cô chưa chắc gì thèm nhìn tôi một cái." Đơn Dũng cố gắng đem hồi ức đẹp đẽ kia giấu sâu trong tim, có lẽ về tới thành phố, về tới môi trường quen thuộc, chẳng cần tới y nữa, Vương Hoa Đình lại thành chủ tịch hội sinh viên cao ngạo, không còn là cô gái đơn thuần ở thôn quê nữa rồi:
"Lời này tôi không phản đối, có điều sao tôi dám không nhìn anh. Sao rồi, những người khác hẳn không vấn đề, còn giáo sư Tống thì sao? Tôi nhắc anh, ông già ấy bảy mấy tám mươi rồi, cả hiệu trưởng cũng phải nể ba phần, nặng không được, nhẹ không xong. Còn cả Lão Khang nữa chứ, chúng tôi cũng hết cách." Tống Tư Oanh thấy không dễ dàng:
"Cứ để chúng tôi, tôi sẽ quang minh chính đại xoay chuyển cục diện."
Đơn Dũng trầm tư nói một câu lơ đễnh, nhưng mang chính khí đường đường không thể xâm phạm, Tống Tư Oanh phải ngạc nhiên, khóe môi cười kín đáo.
Xe phóng như bay trên đường Hoàn Đông mấy km mới giảm tốc độ, hai người ở trên xe mật mưu với nhau, giữa trưa ngày hôm đó, kế hoạch "Chậu Cứt" lặng lẽ triển khai...
Một chiếc Audi màu trắng từ từ đỗ lại ở cửa phụ khách sạn Lộ Châu, Điền Học Sơn xuống xe khóa cửa, nhìn mấy chiếc Passt, Santana đỗ gần đó, không khỏi có vài phần đắc ý. Chỉnh lại cổ áo trắng muốt, bước chân như ông chủ vào đại sảnh.
Xe sang là tiêu chí thân phận, bụng bự là tiêu chí giai cấp, thêm vào mái tóc dài thêm chút khí chất nghệ thuật, hình tượng này đi tới đâu cũng không ai dám nghĩ hắn ta là một giáo viên nghèo của trường âm nhạc Lộ Châu trước kia. Trông cửa rất lễ phép gập mình 90 độ chào, Điền Học Sơn không thèm nhìn lấy mộ cái.
Người hẹn đã tới, một trung niên ăn mặt hợp mốt, vẻ mặt mất tự nhiên, đang ngồi ở vị trí số 9 gần cửa sổ. Thông thường thì đều do con cái kém cỏi nên phụ huynh mới thành ra thế này, Điền Học Sơn đi tới tùy ý hỏi:" Anh Đậu phải không, là anh gọi điện hẹn tôi?"
"À, thầy Điền phải không ạ, mắt tôi kém quá, mời, mời..." Đối phương hết sức khúm núm mời Điền Học Sơn ngồi:
Chỉ nhìn người này mặt tròn bóng mỡ là Điền Học Sơn biết ngay dê béo, hắn có kinh nghiệm tiếp xúc với đủ loại phụ huynh rồi, đây là loại sẵn sàng bỏ tiền vì con gái.
Phục vụ viên đi tới, người kia mời khách rất hào sảng, thịt lừa thêm vào món chay giá không rẻ là tam tố trân, rồi hai phần cơm bào ngư, một chai Ngũ Lương Dịch, đuổi phục vụ đi, rót cho Điền Học Sơn.
Chỉ nhìn cách gọi món là Điền Học Sơn đoán đại khái được gia sản đối phương, hỏi:" Con anh thi được bao nhiêu?"
Vừa hỏi một cái đối phương không cười nổi nữa, Điền Học Sơn thoải mái nói:" Không sao, cần gì phải khách khí chứ, nếu thi được thì đâu cần tới tôi."
"Được hơn 300 điểm, ngay cả ban nghệ thuật cũng không đạt." Ông Đậu nói rất nhỏ, có vẻ sợ mất mặt:
Điền Học Sơn đâu lạ gì kiểu cha mẹ mong muốn con hóa rồng nữa, chép miệng:" Vậy thì khó đấy, năm ngoái ti nghệ thuật có chứng chỉ hợp cách chứ?"
"Không thi, tôi nghĩ học thêm một năm chưa chắc gì đã đã được, chẳng bằng đi sớm một năm, cũng ra được một năm... Ài, thầy Điền, đây là tư liệu về con tôi, lớp số 323 cửu tung, tên là Đậu Thi Nhĩ... Thi trong thi nhân, Nhĩ trong nhĩ nhã, anh xem.... " Ông Đậu nói chuyện ngập ngừng, tựa hồ biết con cái quá kém cỏi, không tiện nói gì hơn, đưa tư liệu tới:
Nhìn thằng con vừa béo vừa ngu, chẳng khác gì cha nó, tuy không khác biệt gì những lần trước kia, Điền Học Sơn vẫn giữ sự cảnh giác:" Ông Đậu điểm của con ông thực sự quá thấp, cái này khó..."
"Thầy Điền, thế nên mới nhờ tới cao nhân như thầy."
"Ha ha, tôi mà là cao nhân gì chứ?"
"Chắn chắn ạ, tôi phải trăm phương ngàn kế mới hẹn được thầy. Đều nhờ Hạ Minh Đường trường thầy nói cho, tôi bán thủy sản, quan hệ với Lão Hạ không tệ, mấy tháng trước Lão Hạ đã nói, tôi không để ý, ai ngờ thằng nhãi con thi tệ như vậy."
"Lão Hạ xảy ra chuyện rồi." Điền Học Sơn nói một câu không rõ ý:
" Chuyện nhỏ xíu mà, chẳng qua dùng ít hàng kém chất lượng thôi, bỏ ít tiền là giải quyết được rồi, chẳng qua mất vụ làm ăn thì hơi tiếc."
"Đúng vậy, xã hội giờ là thế."
" Vâng, chúng ta bươn chải nhiều năm đều hiểu, thầy Điền, thằng bé nhà tôi vào được đại học mất bao tiền? Anh cứ nói, tôi bỏ tiền, tôi nghe Lão Hạ nói rồi, chuyện này tìm anh không sai."
Ông Đậu ám thị rất rõ ràng, tiền không phải là vấn đề, tôi quen Lão Hạ, chúng tôi là người quen, sẽ không nói ra ngoài.
Trò chuyện vài câu, thức ăn được đưa lên, hai người không có tâm tư ăn uống, cuộc nói chuyện đã kéo gần khoảng cách, đánh tan lo lắng của Điền Học Sơn, nâng chén lên:" Tôi thấy ông Đậu là người thành thật, nếu là người quen, tôi không khách khí nữa. 3 vạn có thể vào khoa nghệ thuật của Học viện Lộ Châu, nhưng mà con trai anh lại không có chứng nhận hợp cách nghệ thuật, thế thì khó quá."
"Vấn đề giải quyết được bằng tiền thì không phải là khó, thầy Điền, thực sự là không có cách nào à?" Ông Điền hỏi:
"Có, nhưng mà phải thêm hai vạn nữa, sau khi nhập học sẽ giống mọi sinh viên khác, các loại chi phí nhập học không tính trong đây." Điền Học Sơn nói ra một câu đơn giản, chẳng qua bỏ thêm tiền thôi:
"Được." Ông Điền móc ví ra, dày cộm, không ngờ đếm chỉ có ba vạn, chuyện không thành vấn đề, ghé đầu tới nói nhỏ:" Thầy Điền, thầy đợi chút, đầu phố có máy rút tiền, hôm nay tôi đưa tiền cho thầy luôn, người khác tôi không tin, chứ thầy thì tôi tin... Chuyện con tôi nhờ thầy nhé."
"Đừng vội, đâu cần gấp thế." Điền Học Sơn bật cười, không ngờ vị phụ huynh này nóng lòng như thế, khuyên cũng không khuyên được, dứt khoát muốn đi rút tiền đưa ngay: