← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 138 Tim đập chân run thi vấn đáp. (1)

Số 20, Triệu Huy... Tiếp theo Lôi Đại Bằng chuẩn bị."

Cán sự khoa thò đầu ra gọi một câu, số 20 Triệu Huy đi vào phòng thi vấn đáp, cửa lập tức đóng lại, vài sinh viên tinh mắt thoáng thấy qua gương mặt nghiêm túc của mấy ủy viên, ở nơi trang trọng như vậy làm người ta khó tránh khỏi nơm nớp lo âu. Dù sao đây là cửa cuối cùng quyết định tốt nghiệp, quyết định bằng cấp và tương lai.

Bốn năm dùi mài kinh sự tới thời khắc quyết định.

Mọi người đều hồi hộp, nhưng chẳng ai căng thẳng bằng Lôi Đại Bằng, tới mức môi run rẩy, chân nhũn ra. Vốn tố chất tâm lý của Lôi ca rất tốt, nhưng chỉ vẻn vẹn giới hạn ở thi viết, nếu là đứng đó vấn đáp, bản thân hắn cũng biết, bất kể là người ta hỏi đầu trâu hay đít ngựa thì hắn cũng chẳng đáp được, huống hồ đến trưa nay Vương Hoa Đình mới đưa luận văn, với trình độ của hắn, không đọc chữ nọ thành chữ kia là khá lắm rồi.

"Lôi Đại Bằng, tiếp theo là cậu." Lưu Thúy Vân chạy về lớp gọi:

Lôi Đại Bằng nghe thế rùng mình đứng dậy, dậm chân vặn cổ, đi qua đi lại, hít thở sâu mấy lần mà không thể bình tĩnh:" Làm sao đây, làm sao đây, chẳng chuẩn bị gì cả, chết cái mạng già của anh rồi, anh qua thế đếch nào được chứ."

"Mau lên chút, chiều nay nhanh lắm, chưa tới mười phút là xong rồi." Lưu Thúy Vân thúc giục, thấy hắn run lẩy bẩy, an ùi:" Không sao, không sao đâu mà, thả lỏng đi, cha cậu đánh tiếng rồi còn gì."

"Mới một người, thời buổi này không cho tí lợi lộc, ai mà thèm để ý..." Lôi Đại Bằng tính toán rõ lắm:

Lưu Thúy Vân hết cách gọi Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng, hai người kia như đưa người lên pháp trường, người trước kéo, người sau đẩy.

"Chậm chút, chậm chút, các anh em, tôi hồi hồi hồi hộp quá quá..." Lôi Đại Bằng nói chưa bao giờ lắp bắp đến vậy."

"Đừng sợ, không sao đâu, lớn gan lên..." Tư Mộ Hiền vuốt ngực an ủi:

Đơn Dũng ở sau cười:" Đừng sợ, có anh đây, cậu nhất định sẽ qua."

"Thôi đi, không có anh thì em đã qua rồi." Lôi Đại Bằng nghiến răng căm phẫn, Đơn Dũng không cải nhau với hắn, ra sức đẩy:

Ba người gần như vác Lôi Đại Bằng tới phòng thi vấn đáp, tới cửa rồi Lôi Đại Bằng vẫn run lẩy bẩy, nếu không có Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền giữ, chắc là hắn ngồi luôn xuống đất.

Cán sự khoa lại hô:" Số 13, Lôi Đại Bằng... Tiếp theo, Miêu Lệ chuẩn bị."

Lôi Đại Bằng hoảng sợ, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, bị Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền chặn đường, đẩy thẳng vào phòng đóng chật cửa không cho hắn ra.

Cửa đóng lại rồi, Đơn Dũng dựa vào tường hành lang thở hắn ra, Tư Mộ Hiền cũng động tác tương tự, nhìn sang bên hỏi như thể an ủi bản thân:" Lão đại, Đại Bằng không hỏng đâu nhỉ?"

Đơn Dũng gật đầu.

Tư Mộ Hiền lại hỏi:" Anh lo liệu được mấy ủy viên rồi?"

Đơn Dũng lại gật đầu, biết chút tâm tư của mình qua mặt được Lôi Đại Bằng chứ không giấu được Tư Mộ Hiền.

"Lão đại, nói thật bây giờ em có chút lấy làm lạ đấy."

"Lạ cái gì?"

" Em lạ là sao mấy trò ác của anh lại có tác dụng lớn như thế, thực ra anh tính toán sẵn rồi, cố ý che bên ngoài bằng lớp vỏ đùa ác thôi, đúng không?" Tư Mộ Hiền tuy không biết toàn bộ kế hoạch, nhưng đem so với mấy trò ném gạch, bịt ổ khóa trước kia, giờ có thể thao túng cả ủy viên, vậy còn là trò đùa ác nữa không?

"Cậu lý giải thế cũng đúng." Đơn Dũng lúc lâu sau mới đáp:" Ai chẳng có nhược tiểm, Điền Học Sơn là tên nhà giàu mới nổi, tham tiền là nhược điểm của hắn. Quách Khải Thâm trên 40 rồi mà vẫn ăn mặc như thanh niên trai trẻ, vợ thì béo như thế, nhược điểm ở đâu chẳng đoán cũng biết, với lại trò dụ dỗ nữ sinh của hắn ai lạ gì? Lương Phong Xuyên nhát gan cẩn thận, song cũng có thói tham lợi nhỏ, có thể thành nhược điểm trí mạng."

"Giáo sư Khang thì sao, một cái hộp chân giò đơn giản mà có thể đưa ông ấy vào viện, sao anh chắc là ông ấy sẽ ăn, lại còn ăn ngay."

"Giáo sư Khang là người Chiết Giang, anh tặng chân giò mật tiễn là đặc sản quê ông ta, huống hồ ông ta ở một mình, ít để ý chuyện cơm nước bếp núc. Nhận được quà ở quê, thế nào chẳng mở ra ngay, cái gì có thể kháng cự chứ hương vị quê hương thì chắc chắn là nếm thử trước rồi mới lấy làm lạ là ở đâu ra... Tới lúc đó đã quá muộn."

Tất cả những điều này Đơn Dũng dựa vào tư liệu cá nhân Tống Tư Oánh thăm dò được mà bố trí, thực ra y cũng không ngờ là mình thử phát nào chuẩn phát đó. Sợ Hiền đệ nghĩ nhiều, Đơn Dũng bổ xung:"  Đừng lo, đại hoàng, thục địa, trần bì đều là trung dược, không hại thân thể. Điều duy nhất ngoài dự liệu là giáo sư Tống, cậu đi rồi, anh và Đại Bằng thấy ông ấy buồn vui lẫn lộn mới tìm cho ông ấy chai rượu, ai ngờ ông ấy uống nhiều như thế."

Vậy là Tư Mộ Hiền hiểu rồi, Đản ca chia ủy viên làm hai loại, loại có thể kiềm chế thì uy hiếp, loại không thể thì đẩy ra ngoài.

Chắc chắn không phải chỉ là trò đùa ác, nếu như giáo sư Tống không may bị tóm lấy nhược điểm, bằng vào cái miệng thối của Lôi Đại Bằng thêm vào miệng lưỡi độc ác của lão đại, nói không chừng chẳng cần dùng rượu cũng khiến giáo sư Tống đột quỵ. Không ngờ  giáo sư Tống uống rượu đột quỵ, kế hoạch quay về đúng như ban đầu, không có hai ông già cương trực kia, chỉ còn lại ba người đã bị nắm thóp, mà hai người vội vàng bổ xung thêm chẳng thể nắm quyền quyết định, như thế thao túng cả ban vấn đáp chẳng còn gì đáng lo.

Diễn biến không như anh ấy dự liệu, song kết quả vẫn đúng như anh ấy muốn.

"Chậc... Có phải cậu thấy anh u ám quá không?" Đơn Dũng thấy Tư Mộ Hiền hồi lâu không nói gì liền hỏi:

Tư Mộ Hiền nhìn đôi mắt của Đản ca, nghiêm túc, trong sáng, chẳng có chút tà khí nào, vậy mà con người lại đi theo hướng u ám như thế, mỉm cười đáp:" Một chút, không tính là thái quá."

"Ha ha ha, vậy cậu vẫn định kiên trì chuyên đề tìm cội nguồn văn hóa dân gian chứ? Chủ đề Thúy Vân viết cho cậu khác hẳn."

"Em vẫn kiên trì, nhưng ở trường hợp này không cần, chẳng bằng toại nguyện ý tốt của Thúy Vân."

"Đúng là chẳng cần, ngồi trong đó đều là loại người giống anh." Đơn Dũng khẽ thở dài:

"Chúng ta đều có nguyên tắc của mình, nếu người thiên hạ đều giống nhau cả thì chán lắm. Trong mắt em, anh là anh cả, là bạn học, cái khác em không bận tâm." Tư Mộ Hiền hiểu, tuy lão đại làm chuyện này hơi quá, nhưng một tay vỗ không kêu, không có hai người họ sao thành chuyện ầm ĩ được.

"Cám ơn cậu." Đơn Dũng khẽ nói, thở phào.

Tiếng hô lại vang lên:" Số 15 Miêu Lệ vào vấn đáp, Lý Bảo Xuân chuẩn bị."

Vừa nghe vậy Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng quan tâm Lôi Đại Bằng cùng chạy tới, chỉ thấy Lôi ca mặt âm trầm, như nhìn ai cũng là kẻ thù, khiến người đợi ở hành lang dài không ai dám hỏi gì cả, song đoán tên này nói linh tinh bị trượt rồi.

Đơn Dũng còn cho rằng chuyện có biến cố, kéo Lôi Đại Bằng tới thằng tầng một, ba anh em chủi vào góc không người, Tư Mộ Hiền quan tâm hỏi:" Sao rồi?"

Không ngờ Lôi Đại Bằng phì cười, cười tới thịt toàn thân rung chuyển, vừa định mở miệng nói lại bị tiếng cười cắt ngang. Hai người kia thở hắt ra, không cần hỏi nữa, qua rồi.