Q1 - Chương 139 Tim đập chân run thi vấn đáp. (2)
Nhưng người ta không hỏi, Lôi Đại Bằng đắc ý khoe khoang:" Thi vấn đáp cái rắm gì chứ? Dễ ợt, chỉ hỏi vài câu trong bản tóm lược, tôi còn chưa trả lời xong, tên Điền Học Sơn đã khen tôi trả lời đúng trọng điểm, Lương Phong Sơn nói thật bất ngờ, không nghĩ luận văn của tôi xuất chúng vậy... Í, Đản ca, không phải là anh bảo Tống Tư Oánh dừng kế hoạch rồi à, sao mà hắn phối hợp thế? Anh ngầm giở trò gì à?"
" Anh làm gì đâu, đó là do cậu làm tốt đấy, phải không Hiền đệ?" Đơn Dũng nghiêm túc đáp:
"Đúng, Lôi ca thiên tư thông minh, chỉ buổi trưa lâm trận mài gươm mà đánh địch tan tác, thật lợi hại." Tư Mộ Hiền ra sức tâng bốc, ai mà dám lộ bí mật ra cho cái mồm của tên này:
Thế là Lôi Đại Bằng càng thêm đắc ý, vung tay:" Đản ca, Hiền đệ, tối nay tôi mời khách, nói tôi mới thấy, mình đúng là thiên tư thông minh, thì ra thi dễ như vậy, bằng cấp chẳng khó kiếm, kỳ thực chúng ta chẳng cần bày mấy cái trò vớ vẩn cũng qua.
Hai người kia liên tục phụ họa, Lôi Đại Bằng hô lớn, qua rồi, tốt nghiệp rồi, giơ hai tay chạy mất, hoàn toàn quên vừa rồi vào phòng thi, chân đứng không vững.
" Số 39, Tư Mộ Hiền... Tiếp theo Đinh Nhất Chí chuẩn bị."
Nghe tiếng gọi Tư Mộ Hiền đẩy cửa đi vào, không lâu sau Hiền đệ thấp bé trắng trẻo xinh trai đi ra, thoải mái, nhẹ nhàng như vừa đi dạo một vòng. Khi đi qua Đơn Dũng cười, nụ cười mang vẻ khinh bỉ, chẳng biết khinh bản thân dùng loại phương pháp này qua ải, hay là khinh người trong ban vấn đáp.
"Số 59 Vương Hoa Đình... Tiếp theo, Trần Phúc Lợi chuẩn bị."
Hết người này tới người khác đi vào, rồi người nọ nối người kia đi ra, chỉ Đơn Dũng ngơ ngẩn nhìn phòng thi như cái dây chuyền sản xuất, đang chế tạo ra bằng cấp đại học. Mình và Lôi Đại Bằng và hàng thứ phẩm cũng được dán cho cái mác tinh tươm, chẳng biết nên gọi là may mắn của bản thân hay bất hạnh của xã hội nữa.
Nhưng nếu cá nhân bất hạnh thì ai may mắn? Có phải là cái trường mở rộng gấp đôi quy mô tuyển sinh, giúp giáo viên thoát nghèo?
Đơn Dũng không có đáp án, cũng chẳng biết đóng cái dấu tốt nghiệp đại học lên người, liệu có ảnh hưởng gì tới cuộc sống sau này.
Vương Hoa Đình đi ra, vẫn vẻ tự tin ung dung như thế, không quên quan tâm người tiếp theo, khi qua bên Đơn Dũng, ánh mắt hoang mang của y rất rõ ràng, làm cô vốn định lờ y đi cũng dừng lại, khẽ nói:" Không khó lắm đâu, đừng căng thẳng."
"Cám ơn luận văn của em, có bài viết chi tiết như vậy, căng thẳng là dư thừa." Đơn Dũng cười che giấu:
"Ừm." Vương Hoa Đình có rất nhiều điều muốn nói chỉ cười khẽ rồi đi.
Đơn Dũng cảm nhận được trong sự lạnh nhạt đó có cả quan tâm, có lẽ là coi thường hành vi của mình, có lẽ là đã biết Tả Hi Dĩnh lại tới Lộ Châu, có lẽ là chút cảm xúc sinh ra ở hoàn cảnh đơn thuần kia chỉ là nhất thời mà thôi.
"Số 72 Đơn Dũng, tiếp theo Ngô Mẫn Quang chuẩn bị."
Cán sự máy móc hô, từ buổi trưa tới gần tối, có chút mệt mỏi.
Đơn Dũng đứng dậy, những thứng đi vào tiến cuối cùng của thời đại học: Vấn đáp.
Phòng học rộng rãi, chỉ có năm người ngồi trên bục giảng, ngồi giữa là Điền Học Sơn chủ nhiệm khoa nghệ thuật, tóc dài quá vai, mặt rất trắng, nhìn giống nhà nghệ thuật dư dinh dưỡng. Thứ tới là Lương Phong Xuyên, giáo sư trẻ đã từng nhận rất nhiều quà cáp của cha Lôi Đại Bằng, thêm vào ba giáo viên tăng thêm đột suất, đuổi hai ông già không thức thời đi, chỉ còn lại là những người thức thời.
Giới thiệu bản thân, khách sáo vài câu, luận văn Vương Hoa Đình viết cho là Giá trị thẩm mỹ của văn học nghệ thuật, cái kiểu đề tài phù phiếm chung chung này là hợp với khẩu vị sinh viên khoa Trung Văn. Hơn nữa Vương Hoa Đình vô cùng tỉ mỉ, thay Đơn Dũng chuẩn bị cả báo cáo vắn tắt, rất quy củ, từ vì sao lựa chọn chủ đề, tới hiện trạng và lịch sử, tới quan điểm và cái nhìn mới. Đơn Dũng lòng thản nhiên, báo cao thuận lợi lưu loát.
Giáo sư Điền đạo mạo tựa hồ chẳng quen Đơn Dũng, cùng vài đồng nghiệp thì thầm, sau đó vấn đáp chính thức bắt đầu.
Điền Học Sơn rất nghiêm túc hỏi:" Đơn Dũng, vậy cậu cho rằng giá trị căn bản của văn học nghệ thuật có phải là giá trị thẩm mỹ không?"
"Không phải, giá trị văn học đa nguyên phức tạp, đề cao giá trị xã hội văn học hoặc là nâng cao giá trị thẩm mỹ, sẽ đưa văn học ra khỏi tầm nhìn của người dân." Đơn Dũng trích dẫn câu của Vương Hoa Đình:
"Vậy cậu thấy giá trị văn học ở đâu?" Lương Phong Xương hỏi:
"Đó là cho người đọc một trải nghiệm cảm xúc, gợi mở nhân sinh, giáo dục tinh thần văn minh, đây là giá trị đáng khẳng định của văn học."
Hai giám khảo chính hỏi đều là câu đơn giản nhất trong bản sơ lược, chẳng khó khăn gì, đây là hai nội dung lớn được nhắc đi nhắc lại nhiều suốt bốn năm học, Đơn Dũng có thể thao thao bất tuyệt cả đống lời chung chung. Tiếp đó hỏi quy luật tạo ra giá trị thẩm mỹ, rồi liên quan trải nghiệm đọc và giá trị thẩm mỹ, đều không làm khó Đơn Dũng. Người cuối cùng là cô giáo, nói là không còn gì để làm thêm.
Vụ gian lận này đúng là... Không một sơ hở, Đơn Dũng đi học mười mấy năm chưa từng trả lời bình thản như vậy.
Qua vài câu hỏi, giáo sư Điền tổng kết:" Ừm, rất tốt, chọn đề tài rất có tầm nhìn tiến bộ, ưu tú hơn đa phần luận văn đã nộp."
Sau một hồi trao đổi ý kiến, Lương Phong Xuyên gật đầu:" Luận đề giá trị thẩm mỹ rất xuất sắc."
Rồi gật đầu, giật đầu rồi lại gật đầu, mấy vị bình ủy như nhìn thấy tương lai và hi vọng của văn học, không tiếc lời biểu dương. Sau đó giáo sư Điền bảo cán sự:" Người tiếp theo."
Xong rồi, vậy là xong rồi.
Bốn năm học gian nan, kế thúc lại nhẹ nhàng, Đơn Dũng đi học bao năm chưa bao giờ được khen ngợi như vậy, má hơi nóng, ngượng ngùng đi ra.
Sau đó đám sinh viên vẫn căng thẳng, vẫn theo thứ tự ra vào, đợi bình xét hình thức với bốn năm đèn sách.
Một ngáy sau, lên mạng trường tra thành tích luận văn, Lôi Đại Bằng ở nhà nhập mã sinh viên, thành tích ưu tú. Cao hứng giơ nắm đấm hú hét. Tới khi tra thành tích của Đơn Dũng, cũng ưu tú. Thế là hắn không vui nữa, Đản ca có tặng quà đâu mà cũng vào hàng ngũ ưu tú, đúng là ông trời không có mắt.
Có điều tra thành tích Tư Mộ Hiền bất ngờ chỉ là tốt, Lôi Đại Bằng cười ngã từ trên ghế xuống.
Vương Hoa Đình ở văn phòng khoa in thành tích, thành tích không công bố, có điều cô lo có người không qua được, dù sao hai bản luận văn cô làm gấp gáp tạm bợ thôi. Không ngờ tên Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng nằm trong danh sách hai mấy sinh viên ưu tú, làm cô cảm thấy buồn nôn. Lại tìm tên của mình, thành tích "tốt", cô ợ một tiếng thật to.
Thế là cô hoài nghi có phải mình đã làm việc dư thừa rồi không?
Đơn Dũng chẳng rảnh để ý tới thành tích, ôm một bó hoa cẩm chướng tới khu phòng bệnh hỏi một cái tên: Khang Thụy Bảo.
Đi qua phòng bệnh giáo sư Tống rồi, rất nhiều người thăm hỏi, Đơn Dũng ngại tới, lén lút giao hoa cho y tá nhờ đưa hộ, hao tươi trong phòng sớm chất thành đống.
Khi nghe ngóng được phòng bệnh của giáo sư Khang, đi từng bước tới trước phòng bệnh, lại có chút ngần ngừa, vị giáo sư thấy sinh viên cá biệt là trừng mắt vểnh râu, thực sự làm y hơi sợ. Len lén mở một khe cửa nhìn vào, không ngờ thấy một cảnh ấm áp.
Trong phòng bệnh ngập tràn ánh nắng, vị giáo sư khiến người ta sợ hãi mặc áo bệnh nhân cùng bệnh nhân cùng phòng giảng giải gì đó, thính giá rất nhỏ, chỉ bảy tám tuổi, hai tay chống má, nghe rất chuyên tâm.
Đơn Dũng đứng ngây ra ở cửa nghe rất lâu, đó là câu chuyện cổ tích cuộc phiêu lưu của Pinocchio, vị giáo sư già kể chuyện trang trọng tỉ mỉ cứ như giảng Hán ngữ cổ đại. Đơn Dũng lặng lẽ đặt hoa tươi xuống rồi đi, không muốn phá hỏng sự ấm áp mỹ hảo đó.