Q1 - Chương 17 Chẳng thấy mây đen phủ trên đầu. (2)
Vớt thịt, đưa lên thớt, cho vào cối xay, ép, công đoạn cuối cùng khá phức tạp. Thịt nóng hôi hổi vớt từ nồi ra cho vào cối xay đá lớn, công đoạn ép do bốn đại hán đồng thời dùng lực, đem ra miếng thịt bị ép thành hình vuông vức, khi nguội dùng dao xẻo, cho ít gia vị là thành món thịt lừa ngâm ngon lành.
Đơn Dũng lúc này còn giúp làm vài việc thể lực, công việc này giống nam nhân Sử Gia Thôn, có vị thô quánh. Theo Sử Tam Hài nói, sự thực thì thịt ngâm không phải là ẩm thực dân gian mà là.... Biện pháp làm quân lương của thổ phỉ. Theo truyền thuyết, thổ phỉ một dài này mỗi khi xuống núi trong người đều mang một miếng thịt ngâm, dù là không thành công cũng đảm bảo không bị đói, lâu dần thành cách làm thịt ngâm kỳ dị.
Thật khó tưởng tượng cách chế biến đơn sơ làm ra món ngon như thế.
Mấy khối thịt lớn hình thành, vuông vức đặt trên thớt. Đơn Dũng ra ngoài mở cốp xe, Sử Căn Oa và Sử Đại Bưu bê thịt lên xe, đang bận rộn thì có người gọi, Đơn Dũng quay đầu thấy Sử Bảo Anh vẫy tay. Đám nam nhân trong xưởng cười ám muội:" Đi mau, đi mau."
Cha con Sử gia có thái độ khác nhau về vụ làm ăn này, không chỉ làm ăn, từ sự quan tâm mỗi ngày của Sử đại tiểu thư, ngay cả tên ngốc Căn Oa cũng nhìn ra ý tứ trong đó. Đơn Dũng không dám giải thích, chạy tới hỏi:" Chị Sử, có chuyện gì thế?"
"Mấy ngày qua thế nào?" Sử Bảo Anh quan tâm hỏi:
"Rất tốt, bằng vào cái xe nát mỗi ngày xuất nghìn cân, không gặp vấn đề gì, hay là đơn đặt hàng mấy nhà hàng lớn trong thành phố, tôi đi hộ luôn, một công thôi mà."
"Cậu lo chuyện của cậu đi... Tôi nghe cha tôi nói...
Đơn Dũng thấy Sử Bảo Anh ngập ngà ngập ngừng thì ngạc nhiên lắm, thế đâu giống tính cô:" Chị Sử, có chuyện gì mà khó coi thế?"
"Cậu lại đây..." Sử Bảo Anh kéo tay Đơn Dũng, đi tới chỗ vắng vẻ, bị bàn tay thô ráp đó kéo mạnh, Đơn Dũng không trụ nổi, bị kéo tới loạng choạng. Tới sau một ngôi nhà, Sử Bảo Anh buông tay trịnh trọng nói:" Cậu có biết vì sao mà cha tôi luôn không đồng ý chúng ta làm vụ này không?"
"Không biết." Đơn Dũng lắc đầu:
"Tôi cũng nghe mẹ tôi kể mới biết, trước kia cha tôi cũng gia công ở thôn, sau đó mang vào thành phố bán."
"Tôi biết."
"Cậu biết à, thế cậu có biết sau đó thế nào không?"
"Mấy thôn dân các chị bị đồn công an bắt, chú Tam Hài bị đánh nhập viện, cuối cùng rồi thôi." Đơn Dũng đã nghe Sử Tam Hài kể rồi:
"Biết mà cậu vẫn làm à?" Sử Bảo Anh ngạc nhiên:
Đơn Dũng cười, trước kia là Sử Tam Hải và Sử Lão Trụ vào thành phố đưa hàng, sau đó đánh nhau với người ta, ai đánh cũng không tìm được, Sử Tam Hài nằm viện hơn một tháng mới lành, nghỉ bán chừng đó thời gian.
Sau đó lại đi đưa hàng rồi lại chẳng hiểu vì sao đánh nhau, lần này trong thôn đã có chuẩn bị, hai mấy người đi, không ngờ đánh quá dữ, không ít bị bắt vào đồn xử phạt, ngừng bán hàng lần nữa. Sau nữa đột nhiên không phải công thương thì phòng dịch tới tra, không phản kháng cùng lắm bị tịch thu, phản kháng thì hay rồi, cả người cũng bị bắt, lại phải nghỉ bán.
Sử Gia Thôn lợi hại tới mấy cũng là thổ phỉ trong núi, đánh lại được lưu manh thành phố à? Cứ vài lần như thế không chịu nổi nữa, chuyện làm ăn phải dùng.
Cái trò này Đơn Dũng lạ gì chứ, bàn tay đen phía sau giở trò, kiếm người đập quán của anh, cùng anh vào đồn, dây dưa một hồi, làm ăn tốt đến mấy cũng hỏng thôi, cuối cùng vẫn không biết kẻ nào đằng sau.
"Chuyện này tôi có cách đối phó, với lại chúng ta làm ăn nhỏ, người ta chắc gì đã để vào trong mắt. Chị Sử, cha chị bảo làm ba tháng, tôi làm ba năm cho ông ấy xem." Đơn Dũng thoải mái nói, tựa hồ chẳng bận tâm tới mấy chuyện ngoài làm ăn:
Có điều Sử Bảo Anh thì bận tâm:"Cậu để ý chút, tôi nghe cha tôi nói, người trong thành phố không giống ở trong thôn, ở đâu kiếm được tiền là cả đám người bu vào. Sử gia thôn là đại hộ chăn nuôi thôi, nhưng nhìn khắp thành phố, cung cấp thịt cho một nhà máy lớn cũng không đủ, chúng tôi chẳng qua là có nguyên liệu tốt cung cấp cho khách quen, chứ nếu nói đại hộ thì đám kho lạnh mới lợi hại."
"Chuyện đó tôi bết." Đơn Dũng gật đầu:
"Phải rồi, cậu xuất hàng ở đâu?"
"Làm sao?"
" Cha tôi còn nói, địa bàn trong thành phố đều được phân chia rồi, lợi hại nhất là Tần Quân Hổ của Tây Thành, người ta có kho lạnh tầm trung, một tháng xuất mấy trăm tấn thịt. Còn có Lão Khổng của Đại Tân Trang, khi cha tôi đánh xe lừa thì người ta đã là ông chủ rồi. Tiền Trung Bình của Đông Thành có cả nhà máy đóng gói chân không.... Cha tôi nói, đó là bá chủ trong ngành thịt, Sử gia không thể trêu vào được nhà nào." Sử Bảo Anh càng nói càng lo, làm ăn ở tầng chót, vì tranh giành mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu là chuyện bình thường, cô lo Đơn Dũng lún vào vũng lầy này:
" Chị Sử, sao lại đề cao khí thế địch, hạ uy phong của mình vậy, nếu đánh nhau Sử Gia Thôn sợ gì ai?" Đơn Dũng hời hợt nói:
"Nếu đánh nhau thì đương nhiên là không sợ, chỉ sợ là không biết đang đánh nhau với ai thôi. Với lại cha tôi cũng đang mong đánh nhau lắm, đánh nhau một cái là chuyện làm ăn sẽ khỏng, người trong thôn quay về, mọi thứ sẽ như cũ."
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, Sử gia đã trải qua rồi, cho nên không muốn dính vào:
Đơn Dũng biết cô lo, trấn an:" Không sao đâu chị Sử, đánh thì đánh thôi, đánh không lại chúng ta quay về, đối cách khác, chẳng lẽ có bọn chúng là chúng ta hết đường làm ăn sao?"
Sử Bảo Anh thở dài, lại dặn dò vài câu cẩn thận, khi hai người từ sau nhà đi ra thì Đại Bưu và Căn Oa đã ở trong xe đợi tới sốt ruột, Đơn Dũng lái xe, lại một ngày bận rộn bắt đầu.
Kỳ thực Sử Bảo Anh lấy làm lạ, theo ước chừng của cô, đối phương phải ra tay lâu rồi mới đúng, vậy mà chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
....................
"Chính là y?"
Ông chủ Tần mở ảnh ra hỏi cấp dưới, cấp dưới mặc vest chỉnh tề trông như đứa con ngoan ngoãn gật đầu.
Vì thế ông chủ Tần xem kỹ mấy bức ảnh chụp được, họ Đơn tên Dũng, họ Đơn ở Lộ Châu là họ lớn, không có gì lạ. Lạ cái là chàng trai này ăn mặc như lưu manh trên phố, lại di chuyển không ngừng, tìm không dễ, mất mấy ngày mới tìm ra xuất sứ.
Kỳ lạ lắm, người ở Hưởng Mã Trại, hàng từ Lư Viên, điểm này không cần nghi ngờ. Ném ảnh đi, ông chủ Tần chống cằm nghĩ rất lâu mà chưa quyết định được.
Nguyên nhân có lẽ là an nhàn lâu, ít hỏi tới chuyện kinh doanh phía dưới, nhiều năm qua cung ứng hàng tranh qua đoạt lại sớm thành cách cục cố định rồi, nếu là bán lẻ thì chẳng bận tâm, nhưng mấy nhà máy cùng cáo trạng, lấy giảm đơn hàng ra đe dọa, ông ta không thể không coi trọng.
Huống hồ còn có một cái tên không xa lạ với họ xuất hiện trong tài liệu, đó là Lư Viên, ở đó có một con lừa già, tính rất thối, rất cứng đầu, nhưng không thể xem nhẹ.
"Quân Hổ, ông lề mề cái gì? Con lừa già kia xem ra còn chưa chịu từ bỏ, cách cũ, đuổi đi thôi." Trên ghế sô pha, một trung niên nam tử châm thuốc tùy ý nói, con lừa già kia chỉ ai thì cả cấp dưới cũng biết, Sử Bảo Toàn của Sử Gia Thôn:
Đí là Khổng Tưởng Trung của nhà máy Tây Uyển, cùng nghề là oan gia, nhiều năm giằng co, đánh đi đánh lại, đánh Sử Bảo Toàn ngoan ngoãn về Sử Gia Thôn nuôi lừa, không tới thành phố cướp chuyện làm ăn của người khác nữa.
Không hiểu sao giờ lại lần nữa quay về thành phố.