Q2 - Chương 53 Khom lưng vì mỹ nữ. (1)
Biến cố xảy ra quá nhanh, chưa ai kịp gọi cảnh sát mà cũng không ai muốn gọi, người mời tham gia Lễ hội món ngon thịt lừa này có thân phận nhất, đa phần là dân kinh doanh, bọn họ kỵ nhất là gọi cảnh sát, giờ gọi cảnh sát, lát ông chủ Đào biết, người ta chẳng cám ơn mà còn thù anh.
Đây là lời đe dọa rất ngu ngốc.
Đơn Dũng cười nhạt:" Cô là Đào Thiên Hạc chứ gì, tôi kiến nghị cô đừng gọi cảnh sát, nếu không nhiều thực khách thế này bẽ mặt lắm, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn, gọi cha cô tới đây, xem ông ta dám đụng vào chúng tôi không?"
"Mày tưởng mày là ai? ... A, là mày?" Đào Thiên Hạc nhận ra rồi, thằng bán thịt lừa từng va chạm xe, không ngờ hôm nay gặp lại, một thằng bán thịt đầu đường đi cái xe nát, cô ta tất nhiên không sợ:" Ninh Giai, xéo ra đây cho tôi, ăn hại, một lũ ăn hại ... Cha, đây là ai?"
Cô gái này tức tới điên cuồng rồi, thấy ai cũng chửi, đá bừa bãi vào đám nhân viên, đến khi Đào Thành Chương vội vàng chạy xuống, nhìn hiện trường suýt nhũn chân, biết tên kia là người đánh nhau với đám Lừa Ngốc, vội vàng kéo con gái đi, tới cười nịnh với Đơn Dũng:" Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, con gái tôi không nhận ra các vị, xin nể mặt."
"Vốn không sao." Đơn Dũng cũng buông tay, còn chỉnh lại y phục cho soái ca:" Xin lỗi anh bạn nhé, ở đây chỉ anh mới đủ phân lượng làm lá chắn, đắc tội rồi."
"Hừ!" Soái ca kia tức giận phủi áo, như tay Đơn Dũng bẩn thỉu vậy, Bạch Thự Quang thấy vậy định chửi, Lôi Đại Bằng quát lui, thằng ăn hại này giỏi ăn đã đành, còn giỏi sinh sự.
Người đi rồi, Đào Thành Chương là người khôn khéo lọc lõi, gọi phục vụ tới quét dọn, khiêng người bị ngất đi, mắng bản an, xin lỗi khách rồi mời đám Đơn Dũng vào gian khách quý, bảo phục vụ tới.
Một vụ lộn xộn được ông chủ Đào giải quyết nhanh tới không ngờ, người thán phục, người thì chép miệng tiếc nuối, dù sao tâm lý đám đông là thích xem trò hay, chưa kể vài kẻ tâm tư đen tối.
Rời cửa thì gặp cha con Sử gia, Sử Bảo Toàn nhỏ giọng nói với Đào Thành Chương:" Đừng trêu vào cậu ta, tôi không dọa ông đâu, Tần Quân Hổ và Không Tường Trung không trêu nổi, tôi cũng chưa chắc trêu vào được."
"Không sao, không sao, trẻ con va chạm thôi, Lão Tiền, giúp tôi tiếp khách, tôi đi xem con bé kia." Đào Thành Chương bận rộn, lại chạy đi tới phòng con gái, đuổi người không liên quan đi, ghé tai thì thầm một hồi:
Đào Thiên Hạc vốn đang hậm hực, nghe vậy tái mặt:" Thật ạ, cha nói là y à?"
"Không thì ai, bốn đánh mười bốn, cho quá nửa vào viện, có tên giờ còn đang nằm đó, chúng là thổ phỉ cùng đường đám Sử Gia Thôn. Con đừng gây sự chứ, mai đám đó dám đến đốt nhà chúng ta đấy." Đào Thành Chương giáo huấn một phen, bảo con gái đi xin lỗi:
Đào Thiên Hạc bặm môi, quay sang nhìn bạn trai, bộ dạng ăn hại khi nãy của hắn lại làm cô ta nổi cáu, sầm mặt nói:" Không đi!"
"Vậy con đừng đi đâu hết, đừng chạm mặt bọn họ, con làm giám đốc rồi, còn so đo làm gì?" Đào Thành Chương mắng:
Đào Thiên Giai đầy bụng ấm ức không biết trút vào đâu, dậm chân:" Cha, cha không biết ba tháng béo kia đáng ghét thế nào, chúng gọi con là dì, là bác gái, tức chết ... Là chúng trêu chọc con trước."
"Được rồi, được rồi, chuyện nhỏ xíu, con nhất định muốn dây dưa tới cùng à, đến đây thôi." Đào Thành Chương ấn con gái ngồi xuống, lại vội vàng chạy đi, ra hiệu chàng trai kia vào dỗ con gái:
Nhưng mà bây giờ Đào Thiên Hạc nhìn bạn trai chỉ thấy ngứa mắt, đuổi hắn đi, ngửa cổ hét như lên cơn:" Ninh Giai ... Cô xéo ra đây cho tôi."
"Em vẫn ở đây mà." Ninh Giai vội vàng đi vào, cô thấy hết rồi, chẳng qua là khó xử nên không ra mặt, đi tới khuyên:" Chị Đào, đừng chấp Lôi Đại Bằng, đầu óc cậu ta hơi ngốc, chị mà so với cậu ta, chị chỉ giận hại người thôi."
"Tức chết đi, vậy em nói chị phải làm sao, toàn là bạn học của em hè nhau bắt nạt cô gái yếu đuối ... Đám vô sỉ, chị hận không thể bóp chết ba con lợn béo đó ... Còn thằng bàn trai cũ của em nữa, y là XHĐ à?" Đào Thiên Hạc hết dậm chân lại đập bàn, tức nhất là bị cha ép xuống, cả nhắc tới cũng không cho, cha chưa bao giờ trái ý cô mà cũng muốn yên chuyện, vậy cục tức này e phải tự nuốt rồi.
" Vậy chị muốn thế nào?" Ninh Giai gượng gạo nó:
"Bảo bọn chúng tới xin lỗi chị." Đào Thiên Hạc đưa ra yêu cầu thấp nhất:
Ninh Giai "á" một tiếng, chuyện này còn khó hơn cả lập kế hoạch tuyên truyền.
"Á cái gì, dù sao cũng là bạn học của em, bọn chúng mà không tới xin lỗi, chị không nhận em là em gái nữa ... Đây là giới hạn rồi." Đào Thiên Hạc không chắc lắm sao mình phải làm thế, lúc đó đôi mắt của Đơn Dũng làm cô sợ hãi, khi đó dù cha cô không tới, e là cô cũng không có dũng khí đối diện với y nữa:
Ninh Giai im lặng không nói.
Đào Thiên Hạc thấy uy hiếp không có hiệu quả thì đổi giọng điệu, kéo tay Ninh Giai khẩn cầu:" Giai Giai, em phải giúp chị vãn hồi chút thể diện chứ? Nếu không mai người ta biết chị bị ba tên béo trêu ghẹo, còn bị uy hiếp, chị còn ngẩng mặt nhìn ai được? Lộ Châu bé như thế, mai thôi là người quen của chúng ta sẽ biết hết."
Ninh Giai là cô gái tốt tính dễ mềm lòng, rốt cuộc không chịu n ổi:" Vậy em thử xem, chị đừng có hi vọng quá nhiều đấy."
Rời khỏi phòng, Ninh Giai đi qua đi lại, thời còn là học sinh, hai anh em đó chẳng ai dám trêu vào, bao năm trôi qua, góc cạnh không bị mài mòn mà càng thêm sắc. Với hiểu biết của cô, với cá tính và nguyên tắc của hai tên đó, thà là sai chứ không nhận sai, nói gì tới xin lỗi.
Có điều ... Ninh Giai khi nhìn thấy những người mẫu công ty ký kết thi thoảng đi qua đại sảnh, mắt liền sáng lên, hôm nay chị Đào chuyên môn gọi người mẫu công ty tới trợ trận cho Lễ hội món ngon thịt lừa, chủ yếu phụ trách dẫn khách có thân phận vào phòng bào. Cô mỉm cười, vì phát hiện ra cách thay đổi nguyên tắc và cá tính của nam nhân.
Con người đều có thể thay đổi, nhưng nam nhân có một điểm cả đời sẽ không thay đổi, ít nhất cô thấy Lôi Đại Bằng không thay đổi được.
……… ……..
Lại nói mấy anh em nhà kia, náo loạn một hồi thậm chí có phòng riêng, ăn uống càng thêm hăng hái.
"Lôi ca lợi hại thật đấy, không có anh hôm nay đầu em đã nát như dưa hấu rồi." Lật Tiểu Lực rùng mình nói, dào dạt cảm kích không nói hết thành lời, mời rượu Lôi Đại Bằng:
"Với cái đầu của anh, chẳng thà mọc thành quả dưa hấu." Bạch Thự Quang coi thường hành vi tham sống sợ chết của Lật Tiểu Lực, gắp một miếng thịt cho Lôi Đại Bằng:" Thử đi, anh Lôi thử đi, giờ em biết sao anh đá chim người chuẩn như thế rồi, khẳng định là vì trước kia ăn nhiều dái lừa."
Khụ khụ khụ, Đơn Dũng bị sặc nước canh, hai cái thằng ngốc này trình độ mồm mép cao hơn Lôi Đại Bằng, trên đời có người làm hắn phải đỏ mặt không dễ. Lôi Đại Bằng đỏ mặt thật, mắng:" Mẹ nói chỉ biết gây chuyện, không biết gánh vác, sau này giữ mồm chặt vào, đừng dùng như cái đít."
Hai thằng tiểu đệ vâng dạ, Lôi Đại Bằng lại khen Đơn Dũng:" Nói tới tàn nhẫn thì phải là Đản ca, ra tay một cái là khống chế toàn bộ, các cậu học vào, đánh rắn là phải đánh dập đầu, đánh mạnh vào, chỉ nói không làm, sớm muộn gì cũng gặp thua thiệt."
"Gây sự thì gây sự, có gì to tát đâu, nhát gan không phải là bản sắc của thành quản." Đơn Dũng dạy bảo:
Úi dời, hai thằng tiểu đệ lại thán phục Đản ca một hồi, xem người ta nói nhẹ nhõm chưa, cả ông chủ lớn như thế còn phải tươi cười xin lỗi, hai tên béo hâm mộ lắm. Bánh Thự Quang nhớ ra hỏi:" Đản ca, lúc nãy anh gọi cô gái kia là gì nhỉ ... Anh quen à?"