Q2 - Chương 54 Khom lưng vì mỹ nữ. (2)
Em gái đó nói ra không tệ, ngực còn tao hơn của em, chỉ là cái mồm hơi to, nhưng mà nữ nhân mồm to có cái lợi."Lật Tiểu Lực sợ cái ngực phi nhiêu của mình, bắt đầu mạnh miệng bàn việc gái trên giấy rồi:
Nói tới đó cả ba tên cười gian, Đơn Dũng thì thấy đau răng, ba tên này chẳng những thể hình tương đương, mà sở thích tính tình cũng phù hợp đến lạ, nếu không đã chẳng dính lấy nhau như hình với bóng.
Lúc này có tiếng gõ cửa, tưởng là phục vụ thêm món ăn, Lôi Đại Bằng hô mời vào, người đi vào lại khiến hắn sửng sốt, định nói gì thì Đơn Dũng nhét ngay miếng thịt vào mồm, thằng này mở mồm chắc chắn không có gì hay ho, bịt miệng trước thì hơn.
Là Ninh Giai, cô hết sức tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, Hạt Dẻ và Thịt Trắng mỉm cười nhường chỗ cho mỹ nữ, bọn họ quen nhau khi bắt lừa ở quảng trường Bát Nhất rồi, khi đó Lôi ca giới thiệu là bạn gái thời cao trung của Đơn Dũng, không dám làm bừa.
Ninh Giai vừa mới ngồi xuống đã chất vấn:" Lôi Đại Bằng, cậu không coi tôi là bạn học à?"
"Có, ai nói không vậy?" Lôi Đại Bằng vỗ ngực:
" Chị Đào Đào vừa là bạn tôi, lại là BOSS của tôi, lần đầu gặp mặt, các cậu đã khống chế bạn trai của người ta... Các cậu bảo tôi sau này làm việc ở công ty thế nào?" Ninh Giai mặt đầy tức giận:
Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng mặt đầy ngạc nhiên, không ngờ quanh co vòng vèo thế nào mà lại thành người quen chứ.
"Tại cô ta bảo chúng tôi là bị thịt trước." Bạch Thự Quang không chịu:
"Cũng là cô ta gọi người tới đuổi chúng tôi đi, trước mặt bao người như thế, không phải làm bẽ mặt chúng tôi à?" Lật Tiểu Lực cũng khó chịu:
" Với lại chúng tôi có biết đâu." Lôi Đại Bằng bổ xung:
Đối với cô gái kia, ba tên béo không bận tâm thân phận thế nào, rõ ràng bên mình không sai.
Ninh Giai chỉ nói với Lôi Đại Bằng, cố tình lờ nguyên do hai người kia đi:" Giờ thì biết rồi, nếu cậu coi tôi là bạn học thì giả vờ chút, tới phòng giám đốc đại sảnh xin lỗi, được không?"
Làm gì có chuyện, Lôi Đại Bằng lắc đầu ngay, nghĩ tỡi nữ nhân đó là khó chịu rồi, Đơn Dũng từ đầu tới cuối không lên tiếng, im lặng cũng là thái độ rõ ràng.
"Thôi vậy, thế thì tôi đành xin lỗi thay các cậu, có cần tôi xin lỗi các cậu trước không?" Ninh Giai dùng giọng điệu cao ngạo, cố ý khích bác:
Cô có chuẩn bị mà tới, vỗ tay một cái, tức thì có năm cô gái đi vào, toàn bộ mặc áo cộc tay váy dài kiểu dân quốc, tóc búi lệch sang bên, chiều cao đều tăm tắp, nếu không nhìn mặt thì còn nghĩ là năm chị em sinh năm, nếu nhìn mặt thấy còn xinh đẹp hơn cả chị em sinh năm. Mỗi người tay bê một khay đặt lên bàn, cười tủm tỉm với mấy tên Trư Bát Giới.
Oa, con ngươi Lôi Đại Bằng di chuyển theo năm bóng dáng mỹ nhân.
Tách, một giọi nước dãi trên khóe miệng Lật Tiểu Lực không chịu nổi sức nặng rơi xuống.
Bạch Thự Quang ôm mũi, vị trí của hắn vừa vặn đúng tầm bầu vú một cô gái, khoảng cách chỉ vài cm, cảm giác được mùi thơi và hơi ấm từ đó tỏa ra, thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Đơn Dũng che mặt, y đã đoán được kết cục, Ninh Giai thắng rồi.
Người đi rồi, ba tên béo mới thở hắt ra, lưu luyến nhìn theo mãi, bộ dạng đó lọt hết vào mắt Ninh Giai, cô vờ không thấy:" Ai chủ động đi xin lỗi, tôi giới thiệu cho một mỹ nữ, đảo bảo cô ấy sẽ mời các cậu đi chơi, thế nào? Các cậu nghĩ cho kỹ, trong tay tôi tháng nào cũng có người mẫu mới, mỹ nữ không dứt. Nếu quen biết với chị Đào, cơ hội quen biết với mỹ nữ còn nhiều hơn, chị ấy mới chính là bà chủ công ty. Nếu dẫn một cô đi hóng gió, tha hồ có thể diện, với lại xin lỗi có gì khó đâu, nói một câu là xong.”
Lật Tiểu Lực thân hình rung rinh, thiếu chút nữa đứng lên rồi, may còn nhịn được, xấu hổ không muốn làm người đi đầu.
Ninh Giai tủm tỉm cười giơ một ngón tay lên khẽ lúc lắc:" Tôi đếm đến ba, sau ba là không tính... Một, hai..."
Không cần đếm nữa, Lôi ca không chịu được cám dỗ đã chạy rồi, hai tên béo kia bám sát gót, ba người chen lấn trong hành lang, cãi nhau chí chóe, sau đó thương lượng, không được tranh cướp cùng đi...
Ở trong phòng Ninh Giai cưới ngặt ngoẽo, cười hồi lâu quay sang thấy Đơn Dũng gắp miếng lòng, tay cầm chén rượu trắng, thong thả ăn uống, tựa hồ hết thảy mọi việc xảy ra không liên quan tới y, bao gồm cả Ninh Giai.
Thấy Ninh Giai nhìn mình, Đơn Dũng mới nói:" Em vẫn giống trước kia, thật lắm trò."
"Nhưng anh thì đã khác trước rồi." Ninh Giai khẽ thở dài, tựa hồ có chút tiếc nuối:
"Nhiều chuyện đã xảy ra." Đơn Dũng không phủ nhận:
Ninh Giai muốn tìm kiếm chàng trai sôi nổi tươi sáng trước kia, nhưng không thấy nữa rồi, cô nhìn thấy Đơn Dũng tay bóp cổ người tay cầm mảnh vỡ lạnh lùng tàn nhẫn. Cảm giác chan chứa tình cảm cũng không thấy, Ninh Giai chỉ thấy một khuôn mặt tuy điềm tĩnh ẩn chứa tang thương khó nói hết.
"Anh thay đổi nhiều quá, thay đổi tới mức em không nhận ra nữa." Ninh Giải tay chống cằm, nhìn Đơn Dũng cắt kiểu tóc nắp nồi, gương mặt đen đúa, từ cuộc đánh nhau ngắn ngủi, từ thái độ nhún nhường của chú Đào, cô nhìn ra Đơn Dũng biến thành loại người gì, loại mà cô không mong muốn nhất, mấp máy môi nói:" Đơn Dũng, nếu như em có chuyện tìm anh, anh có giúp em không?"
"Đương nhiên, chỉ cần giúp được, lát nữa anh sẽ đi xin lỗi." Đơn Dũng không phải người cái tôi to hơn trời không bỏ thể diện xuống được, huống hồ chỉ lỗi ngoài miệng với y không to tát gì:
"Không phải chuyện đó... Anh đi tìm công việc tử tế, sống có thể diện, đừng như vậy nữa được không? Nơi này có địa chỉ, nếu anh không có chỗ nào để đi, có thể thử..." Ninh Giai lấy tấm danh thiếp ra đặt trước mặt Đơn Dũng, là danh thiếp giám đốc công ty bách hóa dân doanh:
Đơn Dũng nhìn Ninh Giao với anh mắt nhu hòa, cảm động, ý tốt trên đời này ít có, y gãi gãi trán đang không biết nói thế nào thì Ninh Giai đã đứng dậy, để lại một ánh mắt rồi rời đi, khép cửa lại.
Vẫn là ánh mắt thương hại, nhưng chứa đựng trong đó là sự ấm áp, cho dù không thể tiếp nhận, nhưng Đơn Dũng vẫn cảm kích, cô ấy không thay đổi gì cả, vẫn lương thiện như thế, còn mình?"
Thu lại danh thiếp, di động trong túi vang lên, là Tư Mộ Hiền, lâu lắm không liên hệ với tú tài chua lè này rồi, vừa nghe một cái, lòng Đơn Dũng tức thì từ bình đạm như nhảy vào nước sôi:" Khi nào, ở đâu?"
..........................
Tầng một, ba tên béo tranh nhau chạy vào phòng giám đốc, đi tới đâu, bảo an né tránh tới đó, ba tên béo hùng hùng hổ hổ, tuy không biết lại xảy ra chuyện gì, nhưng khi nãy ông chủ xuống nước xin lỗi, người dưới đều biết là loại không trêu chọc vào được. Bạn trai của Đào Đào là Phan Văn Kiệt đứng ở cửa vừa đưa tay ra chắn, không ngờ Lôi Đại Bằng trợn cặp mắt lệch của hắn lên, thế là soái ca rối rít né tránh, chạy đi gọi người.
Cửa gần như bị xô văng ra, ba tên béo tranh nhau xông vào như lợn rừng, Đào Thiên Hạc sợ hãi hét lên, không ngờ Lôi Đại Bằng ôm quyền rất có phong cách giang hồ nói:" Chị Đào, xin lỗi, chị đừng chấp hai con lợn này, chúng nó chẳng biết làm cái gì, chỉ biết ăn với sinh sự."
Hai con lợn tất nhiên là Đại Béo và Nhị Béo rồi, tên này gọi đồng bọn như thế là Đào Thiên Hạc kinh ngạc, còn ngạc nhiên hơn nữa Lật Tiểu Lực cười như thằng Hán gian chỉ Bạch Thự Quang:" Chị Đào, đừng chấp con lợn này, đều tại hắn gây chuyện."
Bạch Thự Quang nổi nóng:" Này, tôi gọi hai người là anh đấy, tôi là lợn thì hai người cũng là lợn."