Q2 - Chương 60 Lâu ngày gặp lại chẳng thấy ghét. (4)
Trong mắt người khác thân phận của Đơn Dũng chẳng thể nào quen biết ông già đó, Đơn Dũng hiểu tâm lý người ta:" Họ Tả, tên Nam Hạ, nhà chị hẳn muốn mời nhà ẩm thực gia đó tới Lư Nhục Hương chứ gì?"
Nói một câu trúng luôn làm Đào Thiên Hạc kinh ngạc gật đầu, chàng trai này hôm nay mang tới cho cô quá nhiều bất ngờ.
"Bất ngờ phải không?" Đơn Dũng lên mặt, xem ra quen biết danh nhân có lợi thật, làm con gái nhà người ta ngưỡng mộ rồi:
"Có chút."
"Còn là bạn Lôi Đại Bằng, ông ấy từng chuyên môn mời Lôi Đại Bằng ăn cơm, có phải chị càng bất ngờ hơn."
Lần này Đào Thiên Hạc không hoài nghi nữa, chuyện gì xảy ra với hai người này cũng rất bình thường, đảo mắt cái đưa ra yêu cầu thái quá :" Hay là anh giúp tôi, mai mời giáo sư Tả tới nhà hàng của chúng tôi ... Xem như tôi nợ anh một ân tình. Tôi ở đây đợi cục trưởng Quách của cục đầu tư giới thiệu, chưa biết có thành không?"
"Chuyện này ..." Đơn Dũng khó xử, nhưng thấy vẻ mặt đầy trông đợi của mỹ nữ, bật cười:" Chuyện nhỏ, với lại ân tình gì chứ, ăn miễn phí thì ai chẳng muốn."
Nói xong rút điện thoại ra luôn gọi cho Tả Nam Hạ, Đào Thiên Hạc bất ngờ, nép sát tới nghe, không biết một bên ngực đè hẳn vào vai Đơn Dũng tới lún hẳn xuống.
"Bác Tả, mai cháu kiếm chỗ ăn cơm cho bác nhé .... Không tốn tiền, miễn phí .... Bác đừng vội từ chối, nghĩ kỹ đi, toàn lư yên, không kém hải sản tươi sống đâu, nếu không gặp được Lễ hội món ngon thịt lừa còn không có mà ăn ấy chứ ... Vâng, vậy trưa mai cháu tới đón bác ... Đừng cám ơn cháu, ông chủ Lư Nhục Hương ở dưới lầu đợi cục trưởng Quách gì đó giới thiệu, nói không chừng vì danh ẩm thực gia của bác .... Nói ra là cháu nhân cơ hội theo bác ăn chực mới đúng ... Vâng, liên hệ sau."
Đơn Dũng cúp điện thoại, định nói gì thì hai mắt Đào Thiên Hạc đã mở thật to, đứng im không nhúc nhích, xem ra đã sững sờ lâu rồi. Y phải huơ tay trước mặt mới sực tỉnh, cười che giấu sự thất thố của mình, cám ơn Đơn Dũng. Đơn Dũng dặn:" Cho cô biết, đừng bày vẽ gì cả, trò tiếp đãi của quan trường, ông già ấy chán rồi ... Danh nhân giống nữ nhân, đều có chút khó tính, vô tình đụng chạm phải, nói không chừng đường ai nấy đi không vui vẻ gì đâu."
"Hả, vậy phải làm sao?" Đào Thiên Hạc tiếp xúc với loại người đó không ít, nhưng chưa từng tiếp xúc với ông già tuổi này:
"Không khó." Đơn Dũng ngoắc tay Đào Thiên Hạc tới gần, ghé tai thì thầm, trong lúc đó mắt nhìn hai người nấp trong sảnh, cố ý bước sang một bước :" Cô bảo Lôi Đại Bằng lái xe thành quản tới đón ông ấy."
"Hả, được không?" Đào Thiên Hạc giật mình quay đầu sang, không để ý môi gần như chạm vào mặt Đơn Dũng rồi:
"Phải dùng kỳ chiêu mới thắng được chứ, tốt nhất là chị gọi cả ba thằng béo ngốc đó tới, bọn chúng đáng yêu thế nào chị thấy rồi, người già mà, càng bất ngờ, càng mới lạ, ông ấy càng vui."
"Cậu không đẩy tôi xuống hồ đấy chứ, ba tên đó không tin tưởng được."
"Đẩy cô xuống hố thì tôi được cái gì chứ, giáo sư Tả không chỉ là thầy của chúng tôi, còn là bạn vong niên. Chẳng qua là ở thành phố, nếu không đánh xe lừa tới, ông ấy càng vui, hơn nữa ông ấy cực kỳ thích Lôi Đại Bằng." Đơn Dũng ghé sát tai Đào Thiên Hạc, đoán chừng bày ra trò xấu gì rồi, làm cô cười khúc khích không ngừng:
Vô tình khoảng cách hai người thu hẹp như thế, nếu không biết còn tưởng là đôi tình nhân đang thủ thỉ với nhau, hơn nữa Đơn Dũng khi nói chuyện còn cố ý che chắn tầm nhìn hai kẻ nhìn trộm, nếu góc độ không đúng, sợ là đang nhìn thấy hai người đang dát sát vào nhau thân mật.
Chẳng những thân mật, hơn nữa Đào Thiên Hạc còn cẩn thận đề phòng, khẽ kéo tay Đơn Dũng cầu xin y làm người tốt tới cùng, mai mời hết tất cả. Mời ai chứ mời đám thăm ăn thì Đơn Dũng nắm chắc chín phần, vỗ ngực nhận hết.
Hai người từ biệt, Đào Thiên Hạc còn tiễn Đơn Dũng lên xe, sau đó hào hứng quay về kể phát hiện bất ngờ của mình, quá phấn khích, cô chẳng phát hiện ra mặt cha và bạn trai hết sức khó coi.
Cục trưởng Quách tới, chuyện đúng như dự kiến, giáo sư Tả đồng ý, uống vài chén trà, khi rời đi, Đào Thiên Hạc còn gọi điện cho Ninh Giai thần bí kể chuyện bất ngờ, vẫn không thấy mặt cha mình đanh lại, mặt Phan Văn Kiệt thì trắng bệch.
Rời khách sạn quốc tế Đông Minh, Đơn Dũng không về nhà mà về cửa hiệu ở đường Giải Phóng, buổi tối là lúc làm ăn tốt nhất, cửa hiệu này gần như có thể tỏa ra cả khu Tây Thành. Thu ngân kiêm nhận điện thoại Tiểu Như luôn nhanh nhẹn an bài mấy nhân viên đưa thịt tới địa điểm đặt hàng. Họ tuyển ba người giao hàng đều là chàng trai trẻ, một người học trường kỹ thuật, hai người còn có bằng cấp cao hơn Đơn Dũng, ở nhà ba năm không có việc làm, đáng tiếc ở cửa hiệu này, có bằng cấp địa vị còn thấp hơn Căn Oa và Đại Bưu vô văn hóa, bị người ta quát thảo luôn mồm.
Đơn Dũng thấy cửa hiệu không cần mình hỗ trợ gì thêm nên rời đi, bây giờ mỗi ngày xuất hàng ít cũng hơn nghìn cân, nhiều hơn nữa thì vượt quá năng lực tiếp nhận của cửa hiệu rồi. Trước đó Đơn Dũng còn suy nghĩ mở rộng cửa hiệu, giờ không còn hứng thú đó rồi. Rời cửa hiệu, men theo đường Anh Hùng, vào quán trà hồi lâu, lúc đi ra xách theo hai hộp trà, lại vào chợ đêm đi máy vòng, chọn một cái lược gỗ đào giá trị mấy trăm, xe đi không xa bị cái áo khoác nữ thu hút, vào cửa hiệu, không lâu sau xách túi lớn đi ra.
Tâm tình à, rất tốt, mở cửa sổ huýt sáo, nghĩ tới chiếc áo này mặc trên người mẹ sẽ ra sao, nghĩ tới cha ngửi mùi trà, từ những việc nhỏ nhặt đó Đơn Dũng tìm lại được cảm giác đã mất. Bây giờ y mới nhận ra, cuộc sống của mình ở mức độ nào đó chẳng bằng Lôi Đại Bằng chỉ thích ăn với chơi, ngay cả đi làm cũng chơi tưng bừng, ngày ngày lái xe thành quản đi ức hiếp người khác, hơn đứt mình chổng mông lên kiếm tiền mệt bở hơi tai.
Giáo sư Tả đúng là gợi mở cho y không ít, quá theo đuổi thứ trong lý tưởng, sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều mỹ hảo ngay bên cạnh, như những cơn gió thu se se lạnh, như buổi tối dễ chịu, như gia đình ấm áp. Hay như em gái miệng rộng lả lơi Đào gia, đều là thứ mình đã từng bỏ qua.
Còn sư tỷ, Đơn Dũng nghĩ rồi, trước kia quá cố chấp vì mục tiêu đó, làm tư tưởng lẫn tư duy đi vào ngõ cụt, muốn thành người xuất trần như sư tỷ, e trước tiên phải có hoàn cảnh ngoại vật không xâm phạm được.
Mình có không?
Không có, chắc chắn không có, chênh lệch quá lớn, nhiều chuyện khao khát cũng không được, ví như y biết được số thịt ở kho lạnh Tây Uyển là miếng bánh lớn, nhưng y không dám cắn.
Xe đi trên đường núi, những tâm sự kia đều bỏ xuống, xuống xe ôm đống đồ vào nhà gọi cha mẹ, thời gian đã 9 giờ hơn, trong quán vẫn có phòng khách còn sáng đèn, mẹ vội vàng đưa thức ăn lên lầu, chẳng kịp để ý tới con trai. Đơn Dũng vào bếp, thấy cha đang dọn dẹp bát đũa:" Sao thế cha, vẫn còn khách à?"
"Sắp đi rồi, hai người say rượu ấy mà." Đơn Trường Khánh cười, mở hàng quán thì không tránh được loại khách này:" Con ôm cái gì thế?"
"Mua cho mẹ mấy bộ quần áo." Đơn Dũng đặt một cái túi lên bàn :" Cho cha."
"Cái gì thế?" Đơn Trường Khánh mở hộp trà ra ngửi:
"Khứu giác của cha chưa tới mức thoái hóa chứ?"
"Đương nhiên, Long Tỉnh trước mưa, năm nay."
Đơn Dũng ôm vai cha:" Cha, cho chút đánh giá đi, không đánh giá cũng tỏ ra cảm động đi chứ?"
"Tiêu tiền bừa bãi, mới kiếm được vài đồng đã vểnh đuôi lên rồi." Đơn Trường Khánh lườm con trai, đóng nắp lại, có vẻ không thích:
Thế là tâm tình tốt đẹp của Đơn Dũng mất sạch, đang định giáo huấn cha, hay dở gì cũng từng là ông chủ, không thể chắt bóp thành như thế, ngày ngày uống trà mười đồng một cân. Chưa nói thì Đằng Hồng Ngọc vội vã đi vào, Đơn Dũng lại hớn hở đưa quà cho mẹ, Đằng Hồng Ngọc mở ra xem, sau đó bới móc:" Không được, không được, mẹ lớn tuổi thế này rồi làm sao ăn mặc lòe loẹt như thế được chứ ... Xem bống hoa này, màu quá tươi. Con đi trả đi ... Chẳng đẹp gì hết."
"Không thích thì mẹ đi mà vứt." Đơn Dũng bực mình bỏ đi: