← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 61 Bạn mới bạn cũ cùng nhau tụ tập.  (1)

Đi chưa được bao xa thì Đơn Dũng quay lại, cái thói xấu của cha mẹ y, hay có thể nói là đại đa số của cha mẹ Trung Quốc bị báo chí chỉ trích rất nhiều. Huống hồ nhà hàng lỗ lớn, lỗ sợ luôn rồi, thế nên một xu cũng không dám tiêu.

Trong bếp Đơn Trường Khánh tặc lưỡi:" Con trai mua Long Tỉnh cho anh này, phải thử mới được."

"Khoe cái gì chứ ... Mà phải nói con trai có nhãn quang thật, Trường Khánh, anh xem, đẹp hơn cả áo diễn kịch nữa." Đằng Hồng Ngọc xoay người:" Xem phía sau có vừa không."

Đơn Dũng len lẽn thò đầu lên, mẹ tạo dáng trước mặt cha, cha thì đang xách ấm pha trà không để ý, y cười phun nước bọt: " Vừa, sao lại không vừa, có điều xinh đẹp thế này chẳng phù hợp với cha tẹo nào, trẻ quá."

"Á, thằng nhóc thối." Đằng Hồng Ngọc quay đầu lại, mặt đỏ bừng:

Đơn Dũng cười lớn bỏ chạy trước khi bị vật thể lạ truy sát, nghỉ một lúc điều chỉnh tâm tình, lòng nhẹ nhõm hơn không ít. Không bao lâu thì khách đi, mẹ đi lên hỏi đã ăn cơm chưa, hỏi chuyện kinh doanh của quán thịt, hỏi Lôi Đại Bằng sao lâu rồi không tới, lải nhải cả đống chuyện. Đơn Dũng trả lời nhát gừng, có điều phát hiện ra, nói nhiều thì đầu óc suy nghĩ ít đi. Tới khi tiễn mẹ thói quen ngủ sớm xuống lầu, Đơn Dũng cuối cùng cũng bấm số điện thoại nhiều ngày không dám gọi, khi bên kia bắt máy, xem thời gian chưa 0 giờ.

Điện thoại thì thông rồi, nhưng mà chẳng có tiếng đồng nào, khi đặt sát bên tai mới thấy có tiếng thở khe khẽ.

"Sư tỷ, nếu chị ngủ rồi thì nói một tiếng đi, em sẽ không quấy rầy nữa." Đơn Dũng mặt dày mày dạn quấy rối:

Bên kia vẫn im lặng, nhưng có tiếng hừ khẽ biểu lộ sự bất mãn.

"Chị nói đi ... Lâu như thế rồi mà còn giận à?" Đơn Dũng nói ra trước:

"Giận cái gì mà giận, sao vậy, không phải cậu không muốn khiến tôi phản cảm à? Sao lại gọi điện làm gì?" Tả Hi Dĩnh giọng điệu tức giận, nữ nhân mà, thù dai lắm:

"Chị cũng làm em phản cảm." Đơn Dũng giọng cao lên:

"Cái gì, cậu nói lần nữa xem."

"Nói thì nói, chị làm em phản cảm lắm đấy?"

"Tôi, tôi làm cậu phản cảm cái gì, cậu nói cho rõ đi, nếu không tôi không tha cho cậu đâu, cậu cố ý chọc tức tôi chứ gì? Tôi không ngờ cậu là loại người đấy." Tả Hi Dĩnh bộc phát, xem ra mấy ngày vừa rồi nhịn tới khó chịu rồi:

"Chị có không tha thì em cũng nói, phản cảm là phản cảm, từ ngày chị không gọi điện thoại nữa, em lúc nào cũng có cảm giác trằn trọc khó ngủ ... Cái cảm giác này gọi tắt là phản cảm."

Bỗng dưng điện thoại im bặt, Đơn Dũng dù dán sát tai vào vẫn không nghe thấy chút âm thanh nào, không giống đã dập máy, làm y không hiểu ra làm sao?

Rất lâu sau mới có giọng nói lạnh lùng truyền tới:" Cậu bớt ba hoa đi, lần này dù cậu có ba hoa chích chòe thế nào, tôi cũng không để ý tới cậu đâu."

"Chị chắc chứ?"

"Chắc, sao nào?"

"Thế thì không hay, cha chị đã đồng ý nghỉ đông mời em tới nhà làm khách rồi."

"Cậu nói bậy."

"Thật, em vừa mới từ chỗ cha chị về, mai bọn em còn mời bác ấy đi ăn cơm."

"Hừm, cậu đừng có bày trò khôn lỏi, cậu có lấy lòng cha tôi cũng vô ích, dám tới nhà tôi xem, tôi ném cậu ra ngoài đường."

"Hả, em đâu nói là ở nhà chị chứ, chị ném ai ra ngoài đường ... Ha ha ha."

Giọng điệu trong điện thoại tuy vẫn còn rất tức giận, có điều bị Đơn Dũng dùng đề tài vụn vặt lôi kéo càng lúc giận dữ càng trở nên yếu ớt. Loanh quanh một hồi, Đơn Dũng nói tới chủ đề chung của hai người, nói tới Lôi Đại Bằng làm thành quản ra sao, lại kể hắn nhận hai thằng tiểu đệ còn béo hơn hắn, chuyên gây chuyện ngu ngốc thế nào, Tả Hi Dĩnh cười không thở nổi. Nói mãi, nói tới khi di động của hai người đều báo pin yếu mới chịu cúp máy.

Khi cắm sạc, Đơn Dũng còn gửi một tin nhắn :" Ngủ ngon, mai liên lạc."

Chớp mắt đã có tin trả lời :" Tôi ngủ rồi, thèm vào liên lạc với cậu."

Tựa như đang hờn dỗi, Đơn Dũng bật cười, bỗng nhiên nhớ tới đám tài tử chua lè trong khoa Trung Văn, cứ thất tình là thích dùng một câu nhắn cho nữ sinh: Tuy chúng ta không thể nắm tay nhau cả đời, nhưng anh nguyện cùng em nhìn nhau suốt kiếp.

Có điều người nắm tay và người nhìn nhau, đâu nhất thiết là một? Tội gì khổ thế?

Đơn Dũng nghĩ vậy, có lẽ bắt đầu chấp nhận hiện thực rồi, lòng yên ổn hơn, lúc đi ngủ rất nhẹ nhõm, không còn bất an như thời gian trước.

………

Thời gian chỉ hướng 11 giờ sáng, khi Tả Nam Hạ được giám đốc hạng mục của Thiên Tích là Vương Nghĩa Hào tháp tùng đi ra khỏi cổng khách sạn thì hai chiếc xe điện dán biển chấp pháp thành quản xông vào. Bảo an vẫy tay, ngăn cũng không được mà không ngăn cũng không được, lúng túng đứng đó, theo lý mà nói, nơi này làm gì có hành vi xâm lấn lòng lề đường, sao những người này xông vào, vội gọi điện cho phòng bảo an.

Vương Nghĩa Hào không phải người bản địa, được chủ tịch phái tới bái phỏng Tả Nam Hạ, vốn định mời cùng ăn trưa, nhưng ông già nói có người mời rồi, còn tưởng là lãnh đạo nào cơ. Có điều khi thấy ba tên béo chạy tới phía bọn họ, giám đốc Vương liền kinh ngạc nhưng không dám hỏi, Tả Nam Hạ cười ha hả:" Không ngờ hả? Tôi có học trò khắp nơi, bạn bè khắp chốn đấy, ha ha ha ..."

Cùng lúc này Lôi Đại Bằng vừa chạy vừa hô:" Bác, tinh thần càng ngày càng tốt." Rồi ôm chầm lấy Tả Nam Hạ hết sức thân thiết, giới thiệu hai tên béo đứng hai bên:" Người anh em của cháu, Hạt Dẻ, Thịt Trắng."

"Dạ cháu là Hạt Dẻ ... Không phải, cháu là Lật Tiểu Lực." Đại Béo bắt tay giới thiệu:

"Cháu là Bạch Thự Quang,  bác trông tiên phong đạo cốt cứ như là ở tòa danh sơn nào xuống ấy." Bạch Thự Quang nịnh:

Dè đâu Lôi Đại Bằng nghe chướng tai, mắng:" Đúng là không biết ăn nói, ở trên núi chạy xuống chỉ có khỉ, làm gì có người."

Lật Tiểu Lực vung tay bợp một phát:" Bác đừng nghe thằng này nói vớ vẩn, thằng này chỉ biết ăn, cho nên mới họ Bạch."

Tả Nam Hạ cười ha hả khoác vai Nhị Béo an ủi:" Nói không sai, có điều tôi không phải ở trên núi xuống, mà là ở tiên đảo ngoài biển tới. Ha ha ha, Tiểu Lật, Tiểu Bạch còn cả Đại Bằng nữa, ba cậu ở đội thành quản nào?"

"Dạ, đội biệt động thành quản khu Thái Đông, đội một tấn chính là bọn cháu." Lôi Đại Bằng tự hào khoe:

Danh từ này rất mới mẻ, lại nhìn thể trọng cả ba, Tả Nam Hạ ngửa mặt cười dài, đi được vài bước chào hỏi Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền đi cùng. Tán gẫu vài câu, ông già đúng là rất vui, lên xe thành quản, Lật Tiểu Lực lái xe, Lôi Đại Bằng ngồi cùng, phất tay đuổi Bạch Thự Quang ra xe sau.

Trên xe thi thoảng lại phát ra tiếng cười của Tả Nam Hạ và Lôi Đại Bằng, Tư Mộ Hiền quay đầu sang nói:" Lão đại, anh giỏi thật, dụ được giáo sư Tả."

"Mượn hoa hiến phật thôi mà." Đơn Dũng cười, lại cảnh cáo Bạch Thự Quang, hôm nay không được phép lấy bộ phận sinh dục ra nói chuyện, kể cả của lừa cũng cấm, nếu dám nói mấy từ, chim, bùi, rái .. Làm ông già không vui, cẩn thận tát gãy răng.

Bạch Thự Quang cười ha hả, thề thốt với Đảng sẽ không phạm sai lầm.

Tư Mộ Hiền mấy tháng không gặp rồi, không ngờ Lôi ca thu được hai tiểu đệ thú vị như vậy, ngay cả hắn cũng không nhịn được cười. Nhìn Đơn Dũng hôm nay ăn mặc không chính thức bằng hôm qua, một bộ trang phục thoải mái màu xanh cỏ, giặt hơi bạc màu, trông rất có tinh thần, nhưng quá xuồng xã. Hiện giờ trong số mọi người thì lão đại trông kém nhất, Tư Mộ Hiền huých khẽ, nói:" Lão đại, sao lại ăn mặc thành như thế này? Chiêu đãi bác Tả đấy, tùy tiện quá."