← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 62 Bạn mới bạn cũ cùng nhau tụ tập.  (2)

Sai rồi, anh phát hiện mình quá kiểu cách, cậu xem bác Tả ăn mặc thế nào?" Đơn Dũng chỉ ông già mặc bộ Đường phục thẫm màu đang thì thầm với Lôi Đại Bằng, trông giống mấy ông già rảnh rỗi ở nhà chơi với con cháu, không hề bày vẽ thân phận:" Đó mới gọi là sống theo ý thích mà không vượt quy củ, trước kia anh không có thần tượng, giờ nếu nhất định phải tìm ra một người thì chính là ông già ấy."

"Người ta là một học giả lớn, riêng sách triết học đã viết mấy quyển, học trò khắp thiên hạ rồi, anh so sánh khập khiễng quá."

"Cậu chả hiểu gì cả."

"Là sao?" Tư Mộ Hiền không hiểu:

Đơn Dũng giơ ba ngón tay ra:" Ông ấy cưới 3 vợ, người cuối cùng là mẹ chị Hi Dĩnh, khi đó ông ấy gần 50 rồi, qua 2 đời vợ, vẫn cưới được em gái xinh tươi trẻ trung, thế mới là sống chứ."

Tư Mộ Hiền ngớ ra, sau đó cười nghiêng ngả, lại sợ Bạch Thự Quang nghe thấy, cố nén cười hỏi:" Vậy sư tỷ thì sao, hai người quay lại như xưa chưa?"

Câu này làm Đơn Dũng mím môi lắc đầu, dáng vẻ một lời khó nói hết, bị Hiền đệ truy hỏi lần nữa mới đáp:" Anh buông tay rồi."

"Hả, buông tay?" Tư Mộ Hiền kinh ngạc hết sức:

"Nghiêm khắc mà nói là tư tưởng buông bỏ rồi, trong lòng khả năng thời gian ngắn khó buông được, tùy duyên đi, cứ quá theo đuổi điều mỹ hảo trong mơ e sẽ bỏ qua cảnh đẹp trước mắt." Đơn Dũng dáng vẻ bình thản, thế nhưng Hiền đệ vẫn chưa hồi tỉnh, đã bao giờ thấy lão đại văn nghệ như thế đâu. Đơn Dũng nói thêm:" Không phải anh nói mà là ông già nói, anh thấy ông già ảnh hưởng tới anh còn nhiều hơn sư tỷ. Hôm qua bọn anh nói chuyện hơn một tiếng, nói từ tình cảm nói tới lý tưởng, ông già không ngại để anh và sư tỷ qua lại, nhưng ông không tán đồng anh theo đuổi quá cao, nếu không có kết quả sẽ thất vọng. Nói rất có lý, cũng rất thực tế, anh quá cố chấp rồi, sư tỷ đang học thạc sĩ, học xong không biết sẽ thành thế nào. Nói không chừng chị ấy thay đổi, anh cũng thay đổi, ai mà biết được."

"Ha ha ha, thế nên anh học giáo sư Tử, muốn cưới ba vợ?" Tư Mộ Hiền mãi hồi lâu mới bình phẩm được:" Anh đúng là số một đấy, tán gái không được đã đành, lại vừa mắt cha người ta."

"Anh thử bỏ hết mọi thứ, cảm giác tốt lắm, hơn nữa thấy giữa liên hệ với sư tỷ như bạn bè bình thường cũng tốt, rất thoải mái, hai bên đều không có gánh nặng. Đừng nói anh, cậu và Thúy Hoa thế nào rồi?" Đơn Dũng hỏi:

"Cô ấy tạm đứng lớp ở Nhị Trung trong huyện, cách có biên chế còn xa lắm. Một tháng gặp hai ba lần, giờ em chẳng biết phải làm sao. Cô ấy ở huyện, em ở thành phố, nghĩ đã nát lòng." Tư Mộ Hiền thở dài:

Xem ra ái tình thuần khiết cũng bị hiện thực khảo nghiệm, Đơn Dũng hỏi:" Cậu tin vào tình yêu à?"

Tư Mộ Hiền gật đầu hỏi lại:" Anh cũng tin mà."

"Tất nhiên, anh tin chứ?" Đơn Dũng trở giọng rất nhanh:" Bao gồm cả gian tình, vô tình, anh tin hết, cái gì tồn tại là hợp lý, nếu anh tin vào tình yêu đơn thuần như cậu thì đâm đầu vào tường tự tử mấy lần rồi."

Hiền đệ lườm một cái, rõ ràng là không phục luận điệu này.

Lần này gặp mặt rất vui vẻ, trên xe kia còn vui hơn, không hiểu nổi làm sao hai người họ lại có nhiều đề tài chung như vậy. Tất nhiên khó hiểu nhất là chiếc Audi đi trước dẫn đường, Đào Thiên Hạc thi thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, dù tận mắt nhìn thấy cô vẫn khó tin, thế nên ấn tượng trong lòng cô vể Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng cũng thay đổi.

Nhìn hồi lâu Đào Thiên Hạc thu hồi ánh mắt cảm thán:" Dị loại, đúng là dị loại."

"Thiên Hạc, anh thấy em nên tránh xa bọn họ một chút là hơn." Phan Văn Kiệt ý kiến, thấy bạn gái chẳng trả lời, uyển chuyển nói:" Anh nghe bác nói, đám Đơn Dũng không đàng hoàng đâu, anh sợ em quá gần gũi với họ sẽ thiệt thòi."

"Anh quản được à, từ khi nào tới lượt anh chỉ tay múa chân thế?" Đào Thiên Hạc bất ngờ trút giận lên bạn trai, nói xong lại thấy mình quá lời, làm tổn thương người ta, dù sao bạn trai bay mấy nghìn km tới thăm, vốn định làm nũng xin lỗi, quay sang thấy Phan Văn Kiệt ngoan ngoãn lái xe, chẳng hề tức giận, thế là làm cô càng giận.

....................

Phía khách sạn Đông Minh do Lôi Đại Bằng đón khách, còn phía lẩu Lư Nhục Hương do đoàn người Đào Thành Chương dẫn nhân viên chờ đợi rất lâu, biết giáo sư Tả không thích mấy trò vẽ vời quan cách nên không mời lãnh đạo các cơ cấu thành phố tới, mà ông ta cũng chẳng dám, sinh va chạm với đám Lôi Đại Bằng thì xui xẻo chính là nhà hàng.

May mà mời được nhân vật chính rồi, Đào Thành Chương ân cần dẫn mười mấy người đi lên đón, xúm quanh đội ngũ đặc thù, lên thẳng tầng thược, ven đường là mười mấy cô người mẫu đứng chào mừng. Ba tên béo liên tục háy mắt với các em gái, ngay cả giáo sư Tả già cũng không nên nết, ngắm nghía các cô người mẫu, nói sắc dưỡng nhãn, mỹ dưỡng tâm, làm Lôi Đại Bằng phục sát đất.

Đón vào phòng bao, ba tên béo mời Tả Nam Hạ ngồi, Lôi Đại Bằng chẳng chút khách khí ngồi ở vị trí chủ tọa, Đơn Dũng còn định nhường chỗ cho giám đốc Đào, không ngờ Đào Thành Chương an bài con gái và bạn trai bồi tiếp, mình phải giám sát lễ hội hôm nay. Khi nói cười ngồi xuống, chẳng biết vô tình hay cố ý, Đào Thiên Hạc ngồi bên cạnh Đơn Dũng. Phan Văn Kiệt không cẩn thận ngồi cùng Bạch Thự Quang đập xỉu bảo an, ngồi xuống bị tên béo nhe răng ra làm sợ hãi.

"Bác, cháu mang cho bác thứ hay đấy, bác xem không?" Lôi Đại Bằng miệng thì hỏi tay thì đã ra hiệu cho hai tên tiểu đệ, cả hai rút sau lưng ra như rút lựu đạn, nhưng là hai chai rượu:

Đào Thiên Hạc tinh mắt nhìn ra là Lộ Tửu rẻ tiền, sản vật đương địa, ông già thì giật mình:" A, đồ lâu năm đây mà, cái này phải 20 năm chứ không ít."

"Đã bảo mà, bác đúng là biết hàng, cha cháu cất giữ đấy, từ thời nhà máy Lộ Tửu mới sản xuất." Lôi Đại Bằng dương dương đắc ý, Tả Nam Hạ chắp tay cám ơn, không ngờ Lôi Đại Bằng sán tới:" Bác, bác, không tặng miễn phí đâu, bác phải làm chút chuyện cho anh em bọn cháu."

"Hả, có kiểu bắt chẹt lộ liễu thế à?" Tả Nam Hạ bật cười, không hề phật ý:" Có thể hỏi là chuyện gì được không, nếu không làm được thì tôi không dám uống."

"Chuyện nhỏ, có phải bác có quan hệ không tệ với khá nhiều lãnh đạo trong thành phố đúng không?"

"Ừ, thị trưởng Lý, bí thư, cục đầu tư, cục văn hóa, cơ bản tôi đều quen."

"Vậy thì tốt rồi, bác đánh tiếng để ba bọn cháu được đề bạt đi." Lôi Đại Bằng hớn hở, té ra tìm được đường tắt rồi:

Úi, IQ của Lôi ca tiến bộ rồi, biết đi cửa sau rồi, Tư Mộ Hiền che miệng sợ cười ra tiếng, Đào Thiên Hạc và Phan Văn Kiệt cắn chặt răng, vậy mà ba tên béo chưa nhận ra, mắt nhìn Tả Nam Hạ không chớp, như đang mong đợi mũ quan rơi xuống đầu.

"Được." Không ngờ ông già đồng ý, còn tò mò hỏi:" Các cậu muốn làm quan cấp nào?"

"Đội trưởng." Bạch Thự Quang buột miệng:

"Phải đại đội trưởng, đồ ngốc." Lật Tiểu Lực mắng:

"Vậy cháu phải làm cục trưởng, chuyên quản đám đội trưởng lớn nhỏ." Lôi Đại Bằng cười rách miệng:

Tả Nam Hạ bừng tỉnh, trêu:" Vậy có thể nói với tôi vì sao các cậu lại muốn làm đội trưởng, làm cục trưởng không? Tôi thấy giờ lái xe điện đi khắp nơi tốt lắm mà, làm lãnh đạo ngồi văn phòng thành bệnh đấy."

"Bác, cái này bác không hiểu đâu, làm lãnh đạo ký tên một cái là được thanh toán, oai lắm." Lôi Đại Bằng nói:

"Đúng, còn ăn uống miễn phí không phải tự móc hầu bao." Lật Tiểu Lực tiếp lời:

"Thế đã là gì, đội trưởng bọn cháu nuôi mấy vợ bé." Bạch Thự Quang ghen tỵ: